Sự Ra Đời Của Quỷ Kiếm

Chương 20: Bao Vây

Các lính canh rất ngạc nhiên nhưng cũng gật đầu trong lòng trước sự phô trương sức mạnh như vậy.

Dù sao họ cũng là những người lính, họ tôn trọng sức mạnh.

Người đội trưởng dường như không quan tâm lắm vì ông ấy đã quen với những sự kiện như thế này giữa những người lính trong suốt cuộc đời của mình.

"Mọi thứ đã ổn định, giải tán cả đi. Hẹn gặp lại vào rạng sáng ngày mai, ta sẽ lo liệu việc thuê xe ngựa nhưng nhớ mang theo quần áo. Việc dọn dẹp tổ nhện đó có thể mất nhiều thời gian hơn chúng ta nghĩ."

Cả nhóm giải tán, ai đi về phía của người đó, nhưng Balor phải tập tễnh một chút vì chân hắn ta không còn chút sức lực nào.

"Tên ngốc béo đó, mình thực sự hu vọng hắn ta sẽ không gây ra vấn đề gì với mình trong nhiệm vụ lần này. Ít nhất, nhưng người bảo vệ khác đã tin tưởng vào khả năng của mình một chút."

Noah vẫn còn dư âm bởi những hành động trước đó của Balor.

Anh không biết đó là sự chế giễu mẹ mình, sự táo bạo của anh chỉ là để khẳng định mình.

"Cuối cùng thì mình cũng sẽ chiến đấu với những ma thú cấp hai, mình đã thấy nhàm chán khi chỉ đấu với Sư phụ."

Anh về phòng thu dọn đồ đạc chuẩn bị lên đường. Anh ra lệnh cho người hầu làm một số thứ và kiểm tra xem mọi thứ đã sẵn sàng chưa.

Anh chỉ còn một vướng bận.

"Mình có nên mang theo Keisier rune bên mình không? Mình không thể tập luyện vì mình sẽ kiệt sức sau mỗi buổi tập, mình không thể yếu đuối khi làm nhiệm vụ."

Anh đang định giấu chữ rune dưới tấm ga trải giường nhưng khi nghĩ ra điều gì đó, anh đã vui vẻ bỏ chữ rune vào bộ đồ của mình.

"Nếu mình chỉ tập luyện trong vài giờ, nó sẽ ổn, phải không?"

Nếu Sư phụ của anh biết anh làm điều đó, có lẽ ông ấy sẽ đánh anh một trận.

Hai giờ đồng hồ không là gì đối với Noah vì lần luyện rèn Bảy địa ngục thứ hai đã khiến tâm trí anh vững chắc hơn nhiều.

***

Ngày hôm sau anh ấy là người đầu tiên đến sân.

Khi các thành viên khác trong nhóm đến, họ đã gật đầu với Noah và đợi mọi người tập trung.

Ngoại lệ duy nhất Balor, người thậm chí cố gắng che giấu sự phẫn uất và căm ghét của mình đối với Noah.

Noah không quan tâm để ý đến ông ta, khi người đàn ông cuối cùng đến nơi, họ cùng nhau tiến ra cổng chính để đón xe ngựa.

Khi họ đang đi trên đường, Mason, từ trong xe, hắng giọng để thu hút sự chú ý của mọi người.

"Để có tinh thần đồng đội tốt hơn, chúng ta nên giới thiệu về bản thân và vũ khí chúng ta lựa chọn."

Những người bảo vệ vòng ngoài là một nhóm binh lính lên tới một trăm người, vì vậy có thể nói rằng họ biết rất ít về nhau.

"Ông ấy đang làm điều này cho mình? Có thể là do William bảo ông ấy làm vậy."

Như Noah nghĩ, Mason đang cố gắng giúp đỡ anh vì quan hệ của anh với đội phó.

"Ta là Mason, một trong những người lớn tuổi nhất trong nhóm của vòng ngoài, ta sử dụng một chiếc rìu lớn."

Các lính canh khác dường như không ghét ý tưởng đó và trả lời ngay sau đó.

"Luke, cung và đao."

"Robert, trường kiếm, mọi người có thể gọi ta là Rob."

"Eddy, trường kiếm."

Balor chỉ khịt mũi, nhưng hai chiếc búa nặng được đặt bên cạnh ông ta như một câu trả lời tự hiểu.

"Noah, saber."

Sư im lặng rơi vào bên trong xe ngựa, điều này thật khó xử.

Robert lấy ra một ít xúc xắc trong ba lô, mỉm cười rạng rỡ.

Đó là một trò chơi đơn giản mà bạn phải đặt cược váo số lẽ hoặc chẵn, kết quả của viên xúc xắc sẽ quyết định ai là người chiến thắng.

Những người lính nhanh chóng đồng ý để gϊếŧ thời gian, chỉ còn Noah và đội trưởng trên ghế của họ.

Cứ như vậy, sáu ngày đường trôi qua, vì xe ngựa chậm hơn ngựa, đốt lửa trại mỗi đêm và chơi trò chơi vào ban ngày.

Noah đã cố gắng lén lút luyện tập vài giờ với chữ rune khi mọi người đã ngủ nhưng không bao giờ ép bản thân vượt quá giới hạn hai giờ vì điều đó sẽ ảnh hưởng nhiều đến sức khỏe của anh và anh muốn sẵn sàng cho mọi nguy hiểm.

Vòa buổi tối của ngày thứ sáu di chuyển, hình dáng của một ngôi làng đã xuất hiện trong tầm mắt của họ.

Có khói bốc lên từ nó, ánh sáng của những ngọn đuốc đang tạo ra một vầng sáng màu đỏ trong bóng tối.

"Có gì đó không phải."

Mason nói.

"Ra khỏi xe ngựa, chúng ta chạy tới đó kiểm tra tình hình càng sớm càng tốt."

Nhóm sáu người ra ngoài và chạy hết tốc lực về phía ngôi làng.

Noah là người nhanh nhất, mặc dù anh không có cơ thể mạnh mẽ nhất trong nhóm, anh ấy nhỏ hơn và có vũ khí nhẹ hơn, nên anh ấy tăng tốc như một tia chớp bỏ lại những người lính khác.

"Cuối cùng, một trận chiến."

Anh ấy thực sự cảm thấy buồn chán trong sáu ngày nầy vì anh ấy không thể tập luyenj hay đánh nhau với bất kỳ ai.

Ngôi làng ngày càng gần hơn trong mắt anh khi những tiếng la hét và những mệnh lệnh mơ hồ ngày càng rõ ràng hơn bên tai Noah.

Khi chuẩn bị đi vào làng, anh cởi vỏ kiếm sẵn sàng chiến đấu.

Bên trong làng Lilun, cảnh tượng thật khủng khϊếp.

Những con nhện to lớn với cơ thể xám đen đang tự do gϊếŧ chết những người dân thường bất lực và mang xác họ đi.

Những người đàn ông trong làng đang cố thiết lập một tuyến phòng thủ để cho phép phụ nữ và trẻ em trốn thoát, nhưng chúng không hơn một tấm khiên thịt chỉ có thể ngăn chặn thủy triều của lũ nhện trong chốc lát.

Máu liên tục chảy trên mặt đất khi dân làng bị đôi chân cứng cáp của nhện đâm chết rồi quắp lấy mang đi, mặt đất nâu bị biến thành bãi bùn đen bởi trận chiến.

Một con nhện sắt đã vượt qua được bức tường của những người đàn ông và tiếp cận một người phụ nữ đang la hét và tay thì ôm một đứa trẻ trong lòng, cố gắng đỡ đòn của con nhện bằng cơ thể cô.

Chíu...!

Tiếng kim loại trượt trên kim loại vang lên khi người phụ nữ thu hết can đảm nhìn cảnh tượng phía sau.

Một đứa trẻ, không quá mười hai tuổi, đang nhìn chằm chằm vào xác nhện dưới chân mình.

Một vết cắt sâu chạy dài đến nửa đầu, máu xanh từ đó chảy ra.

Cơ thể con nhện dài một mét rưỡi, và đầu của nó chỉ dài ba mươi cm.

Cô định hỏi liệu có phải anh ta đã cứu cô và con trai cô không nhưng lại ngừng lại khi thấy nét mặt cau có trên khuôn mặt của người thiếu niên.

"Mình đã không sử dụng nhiều "Hơi thở", nhưng kết quả ít hơn mình dự đoán. Một cơ thể cấp hai chắc chắn, nếu mình không trải qua đợt rèn Bảy địa ngục thức hai, mình e rằng mình chỉ có thể gϊếŧ sáu hoặc bảy con trong số chúng trước khi phải nghỉ ngơi."

Loài nhện sắt có một cơ thể cực kỳ cứng rắn, đúng như tên gọi của chúng, khả năng phòng thủ là hàng đầu trong các loại ma thú cấp hai.

Những người lính khác bắt kịp Noah và ngạc nhiên khi thấy anh đã tiêu diệt được một con nhện trong khoảng thời gian ngắn đó.

Một đứa trẻ mười một tuổi có thể hạ gục một con ma thú cấp hai không phải là chuyện bình thường.