Edit: Tam Sinh & Beta: Phong Vũ
“Con khốn chết tiệt này, tao nhất định phải cho mày biết sự lợi hại của tao.”
Hắn ta cởϊ qυầи áo của cô ra, trong miệng không ngừng phun ra những từ ngữ bẩn thỉu: “Tao muốn cắt đứt hết tay chân mày, để cho mày sau này không thể đi đâu. Đến lúc đó, mày chính là nô ɭệ của tao.”
“Con khốn. Tao ngược lại muốn nhìn xem, sau này có ai còn muốn mày.”
“Con khốn, hôm nay tao nhất định phải dạy cho mày một bài học, cho mày biết được sự lợi hại của tao.”
“Tao không chỉ muốn biến mày thành nô ɭệ của tao, mà còn muốn giam mày lại rồi đem mày đi bán. Cái khuôn mặt này của mày nhất định sẽ có thể bán được giá.”
Hắn ta vừa kéo áo khoác Mục Ảnh Sanh xuống, đang định chuẩn bị động đến quần cô thì cửa vốn đang đóng, bỗng lại kêu cót két.
Rất nhanh, Lý Lương Tân bị kéo ra bởi một lực rất lớn. Hắn ta bị ai đó đấm một cú ngay tại chỗ.
Mục Ảnh Sanh nhân lúc này ngồi dậy, cô lạnh lùng nhìn Mục Quý Hòa đang đánh Lý Lương Tân, vẻ mặt không chút dao động.
Cô chậm rãi đứng lên, nhặt áo khoác trên đất, từ từ mặc vào. Đồng thời, cô lấy điện thoại trong túi quần ra, tắt cuộc gọi thoại.
Không sai, cô căn bản không có ý định tự mình động thủ đối phó với anh em nhà họ Lý.
Từ lúc Lý Đan Như bưng chai Cocacola kia đi tới, cô đã biết đối phương muốn gì. Khi cô đem đổ sạch chai Cocacola kia cũng là lúc đã bắt đầu chuẩn bị cho trận đấu này rồi.
Cô tính toán chính xác thời gian, khi Lý Lương Tân tiến đến, lợi dụng chăn màn để che chắn, nhấn số gọi điện cho Mục Quý Hòa.
Cô đang ở nhà của bác, Mục Quý Hòa biết rõ điều đấy, lúc nhận điện thoại trước tiên chắc chắn sẽ không nghĩ cô xảy ra chuyện gì, mà chỉ nghĩ rằng cô ấn nhầm nút.
Nhưng đối với sự quan tâm và bảo vệ của Mục Quý Hòa, cô vẫn luôn hiểu rõ. Với tính cách của Mục Quý Hòa, nếu như cô không lên tiếng, trong khi ông lại nghe thấy giọng của Lý Lương Tân, chắc chắn sẽ lập tức hiểu được.
Nghe được những lời nói kia của Lý Lương Tân, Mục Quý Hòa không gϊếŧ hắn ta đã là khách khí lắm rồi.
Bây giờ đã có đủ chứng cứ chứng minh cô đúng, không phải sao?
Mục Quý Hòa tức giận đến cực điểm, đánh liên tục vào người Lý Lương Tân, không chỉ đấm mà còn dùng chân đá hắn ta.
Lý Lương Tân nhanh chóng cầu xin tha thứ: “Cậu tha mạng, cậu tha mạng.”
“Cậu, cậu, con không dám nữa, con là nhất thời xúc động. Cậu, tha cho con.”
“Ba, mẹ, mọi người mau tới đây. Cậu muốn gϊếŧ người rồi.”
Lý Lương Tân bị đánh đến mắt mũi bầm dập, Lý Thiên Bảo cũng nhanh chóng tiến vào.
“Anh cả, anh đang làm gì vậy?”
Mục Ảnh Sanh đứng ở trên giường, khuôn mặt vô cùng bình tĩnh: “Dượng, anh họ muốn cưỡng bức con nhưng bị ba con bắt gặp.”
“Anh cả, chuyện gì cũng phải từ từ, đừng động thủ.”
Lý Thiên Bảo tuy hèn, nhưng nhìn con trai bị đánh thành ra như vậy ông ta cũng rất đau lòng, tiến lên phía trước muốn ngăn cản.
Mục Quý Hòa đời nào cho ông ta có cơ hội làm thế. Ông lôi Lý Lương Tân từ trên mặt đất dậy, rồi trừng đôi mắt như muốn phóng hỏa nhìn hắn.
“Mày nói, mày muốn biến A Sanh thành thế nào? Nói? Sao vậy? Giờ lại không dám nói nữa à?”
Lý Lương Tân bị đánh đến mất nửa cái mạng, mặt mũi bầm dập, không dám nói gì. Hắn ta nhìn Mục Ảnh Sanh, gần như muốn khóc.
“Cậu, cậu, cái này chỉ là hiểm nhầm thôi, đều là hiểu nhầm cả. Cậu, cậu, thật sự mọi việc chỉ là hiểu nhầm.”
Hiểu lầm? Mục Quý Hòa tức đến tím tái mặt, làm sao ông có thể nghe lời giải thích của Lý Lương Tân được? Ông tận tai nghe được, tận mắt nhìn thấy, còn có thể là giả sao?
Ông đưa tay lên muốn đánh hắn ta, Lý Thiên Bảo tranh thủ thời gian tiến lên, nếu tiếp tục để ông đánh nữa, sẽ đánh chết người mất.
Tay Mục Quý Hòa bị giữ chặt, ông lạnh lẽo nhìn về phía Lý Thiên Bảo.
“Thiên Bảo, đây là con trai ngoan của chú đấy.”
“Anh cả, anh cả, đây chi là hiểu nhầm thôi. Sắp sang năm mới, anh hà tất gì phải ——”
“Đúng vậy. Sắp sang năm mới rồi.” Mục Quý Hòa vốn là người chính trực, A Sanh lại là cô con gái ông yêu thương nhất.
Làm sao ông có thể chịu đựng được những chuyện như vậy chứ?
“Nếu như chú biết rõ cái thằng súc sinh này đã làm cái gì, nói những gì, chắc chắn chú sẽ không phản ứng như vậy.”
Ông vô cùng tức giận, nhưng dù có tức giận đến đâu ông ấy cũng không thể lặp lại những lời dơ bẩn mà Lý Lương Tân đã nói.
Nhưng Mục Ảnh Sanh không chút kiêng dè vấn đề này. Cô lạnh lùng quét mắt liếc Lý Lương Tân, ánh mắt âm trầm.
“Dượng, anh họ mới vừa nói, muốn con làm nô ɭệ của hắn ta, còn nói muốn bán con.”
Lý Thiên Bảo mặt mũi tái nhợt. Bây giờ mới là năm 2000, cho dù là Trùng Khánh thì hầu hết cũng là người dân chất phác.
Lý Lương Tân vậy mà có thế nói ra những câu như vậy?
“Súc sinh, mày ——”
“Hôm nay, tao phải đánh chết mày.” Mục Quý Hòa vung tay lên định tiếp tục đánh hắn ta, đột nhiên lại ngừng lại.
“Không, tao sẽ không nhân từ như lần trước nữa. Tao phải báo cảnh sát, bắt mày lại.”
“Anh cả, anh cả, chuyện gì cũng phải từ từ, sắp bước sang năm mới rồi. Anh cả… ——”
Lý Thiên Bảo sốt ruột, nhưng Mục Quý Hòa không chút để ý, lôi Lý Lương Tân ra ngoài.
Mục Ảnh Sanh thấy cuộc vui trước mặt đã không khác dự đoán của cô cho lắm. Cô gọi Mục Quý Hòa một tiếng: “Ba. Đợi chút đã.”
“A Sanh, con yên tâm đi. Chuyện hôm nay, ba đứng về phía con, nhất định ba sẽ cho con một lời giải thích thỏa đáng.”
Mục Quý Hòa tiếp tục bước đi, nhưng Mục Ảnh Sanh đi đến trước cái bàn lớn, cầm vội cái kia lên, Lý Đan Như bởi vì đi quá vội vàng nên không kịp mang chai Cocacola kia đi.
“Ba, theo con, chuyện này chắc chắn có người đồng lõa. Nếu muốn bắt, thì phải bắt cả người kia nữa ạ.”
Hết chương 75: