Yêu Chàng Quân Nhân Đáng Ghét

Chương 74

Edit: mifason & Beta: Phong Vũ

Sau khi nhắm mắt lại, trông Mục Ảnh Sanh nhìn không khác gì bị ngất.

“A Sanh, em bị làm sao vậy?” Lý Đan Như lộ vẻ lo lắng. Cúi đầu xuống nhìn Mục Ảnh Sanh, không thể tin được mọi chuyện lại diễn ra suôn sẻ như thế.

Mục Ảnh Sanh không động đậy, dù sao kiếp trước cô cũng từng đóng vai phụ, diễn xuất cũng không tệ. Giả chết cũng đã từng diễn rồi, chóng mặt như này thì tính làm gì.

Sau khi gọi mấy câu, thấy cô không trả lời, Lý Đan Như lại đẩy cô: “A Sanh? A Sanh, em có dậy được không? Có chuyện gì xảy ra vậy?”

Mục Ảnh Sanh không trả lời, cô nghe thấy tiếng Lý Đan Như thở phào nhẹ nhõm. Rồi chị ta nhấc cô dậy, đỡ cô lên giường.

Lý Đan Như cứ nghĩ là do Mục Ảnh Sanh bị ngất nên kéo lê cô mới mệt như vậy, nhưng chị ta lại không biết rằng nếu không phải Mục Ảnh Sanh phối hợp thì căn bản chị ta không có cách nào kéo được như vậy.

Mục Ảnh Sanh bị chị ta nửa xô nửa đẩy lên giường, giọng của Lý Đan Như lại thân thiết như lúc trước.

“A Sanh, A Sanh?”

Thử gọi hai câu, mặt Mục Ảnh Sanh lại bị Lý Đan vỗ hai cái nữa. Thấy Mục Ảnh Sanh không phản ứng gì, chị ta chọc mạnh vào mặt cô một cái.

Nếu không phải do sợ kéo dài thời gian lại làm hỏng chuyện, chị ta thậm chí còn muốn hủy luôn gương mặt này của Mục Ảnh Sanh.

Rút tay lại, chị ta đứng ở bên giường, cười khẩy: “Chậc, mày cũng có ngày hôm nay?”

Quay người chị ta lấy điện thoại ra gọi điện, Mục Ảnh Sanh nghe thấy chị ta gọi anh trai, bảo anh ta đến mau, nói rằng chuyện đã thành công rồi. Cô vẫn nhắm mắt, không hề động đậy.

Rất nhanh sau đó, Lý Lương Tân đến.

Nếu hỏi ai là người hiện tại Lý Lương Tân hận nhất? Chắc chắn đó là Mục Ảnh Sanh. Lần trước Mục Ảnh Sanh đã đâm hắn ta một nhát, sau đó lại đá hắn ta một cú. Đến tận bây giờ cơ thể hắn ta vẫn chưa hoàn toàn bình phục.

Chưa kể đến cánh tay bị đâm quá sâu nên bây giờ mỗi khi xách vật nặng đều rất đau đớn. Còn chỗ hiểm kia của đàn ông, mấy tháng nay, đến một người phụ nữ hắn ta cũng không chạm vào.

Không phải là hắn không muốn, mà là không được. Lúc trước ở bệnh viện, bác sĩ kia còn không biết xấu hổ nói hắn phải nhịn, dưỡng bệnh nửa năm là khỏi.

Nhưng giờ thì tốt rồi, hắn dưỡng bệnh đã được nửa năm rồi, mà vẫn có chút lực bất tòng tâm. Hắn cũng có lén lút thử tìm phụ nữ mấy lần, mặc dù đều có cảm giác, nhưng vẫn làm qua loa cho xong chuyện.

Hết lần này tới lần khác chỗ bị thương kia của hắn không thể nói với ai. Mấy lần Mục Quế Hương hỏi, hắn cũng chỉ bảo mình đỡ rồi.

Hôm nay hắn lấy lí do đi ra ngoài, chính là muốn Mục Ảnh Sanh lơi lỏng phòng bị. Hắn biết rõ với tính của Mục Ảnh Sanh, nhất định sẽ đề phòng khi thấy hắn.

Hắn đã rất cố gắng không thể hiện sự oán hận đối với cô. Nói với Mục Quế Hương là sang nhà bạn, phải đến giờ ăn cơm tối mới về, thực chất là để đợi Lý Đan Như báo tin.

Sau khi nhận được điện thoại của Lý Đan Như, Lý Lương Tân gần như về ngay lập tức. Đương nhiên, hắn biết rằng phương diện kia của mình hiện tại không đủ sức, nhưng điều đó không ảnh hưởng gì đến chuyện hắn sẽ làm.

Chỗ đó không được, không phải còn có chỗ khác sao? Tóm lại phải làm cho con bé chết tiệt đó phải đau đớn.

“Em ra ngoài đi.”

Hắn liếc nhìn em gái, ra hiệu cho Lý Đan Như rời đi. Lý Đan Như cũng không muốn ở lại, nhưng trước khi đi lại liếc nhìn Mục Ảnh Sanh một cái.

“Anh phải nhanh lên đó, sắp tới giờ cơm rồi.” Lý Đan Như vỗ vai Lý Lương Tân: “Anh tính toán thời gian cho tốt vào, lát nữa em sẽ dẫn bố mẹ với nhà cậu lên.

“Biết rồi, đóng cửa lại.”

Một người đàn ông, phương diện kia xảy ra vấn đề, cho dù là em gái mình, Lý Lương Tân cũng không cách nào nói ra được.

“Gấp cái gì.” Lý Đan Như cho rằng Lý Lương Tân không chờ nổi nữa. Lạnh lùng liếc nhìn Mục Ảnh Sanh, nghĩ đến người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai thấy lần trước, hừ lạnh một tiếng.

“Không biết đã bị bao nhiêu tên đàn ông chơi rồi. Anh còn mong ngóng nó.”

Lý Đan Như rời đi, Lý Lương Tân đi đến trước giường, nhìn khuôn mặt của Mục Ảnh Sanh, nén cơn xúc động muốn tát cô một cái.

Hắn không thể hủy gương mặt này, muốn hủy cũng phải chờ sau khi hắn chiếm được cơ thể của cô đã. Hắn muốn cắt ngang tay chân của Mục Ảnh Sanh, phá hủy đi gương mặt này của cô. Khiến cho cô không thể gặp ai được nữa.

Đến lúc đó, hắn sẽ giam cô lại, biến cô thành món đồ riêng của hắn.

Nghĩ tới những chuyện sắp phải làm, hắn ta phấn khích đến mức cơ thể bắt đầu run rẩy, cảm giác chỗ đó rốt cuộc cũng có chút hưng phấn, xúc động rồi.

Hắn cúi đầu xuống, bắt đầu cởϊ áσ khoác của Mục Ảnh Sanh.

Hết chương 74: