Toàn Cầu Cao Võ

Chương 45: Võ Giả Thật Sự Có Tiền!

Mấy phút sau, Phương Bình cất đồ lại vào gói bưu kiện.

Tầm mắt nhìn về phía Hoàng Bân.

Nhìn chằm chằm Hoàng Bân đang hôn mê một hồi, Phương Bình bỗng nhiên nói: "Võ giả quả nhiên lợi hại, uống nhiều thuốc mê như vậy, lại bị ta đánh thành như vậy, thế mà nhanh như vậy đã tỉnh lại rồi!"

Hoàng Bân không nhúc nhích.

Phương Bình cười nhạo, khinh bỉ nói: "Chú cho rằng tôi là con nít ba tuổi hả? Lúc hôn mê hô hấp còn hỗn loạn một chút, thân thể cũng hơi co giật.

Nhưng mà bây giờ lại không nhúc nhích nữa, giống như người chết rồi vậy.

Nếu không phải chết thật thì chính là không muốn tỉnh lại rồi.

Chú không biết bịt tai trộm chuông (1) là gì à?

Chú không ngừng thở thì tôi còn không để ý, vừa rồi tiếng hít vào rất lớn, bây giờ bỗng dưng không còn nữa, chú nghĩ lỗ tai tôi kém đến vậy sao?"

Phòng khách không lớn, chỉ có hai người bọn họ.

Tròng phòng yên tĩnh như vậy, Hoàng Bân đã bị bịt miệng, đương nhiên tiếng hít thở rất lớn.

Nhưng trong nháy mắt vừa rồi, âm thanh hít thở không còn, Phương Bình cũng chẳng phải người điếc.

Hoàng Bân đại khái cũng không ý thức được thời điểm hắn hôn mê như thế nào, khi tỉnh lại chỉ theo bản năng ngừng thở, cũng không biết rằng đây là sai lầm lớn nhất.

Bị Phương Bình nói như thế, đôi mắt vừa rồi vẫn luôn nhắm nghièn của Hoàng Bân chậm rãi mở ra.

Ánh mắt chậm rãi quét quanh khu vực hắn đang nằm một vòng, thấy chỉ có một mình Phương Bình, Hoàng Bân thở nhẹ một hơi.

Tốt hơn so với dự kiến!

Hắn còn tưởng rằng khi mình tỉnh lại, có thể hắn đã bị đưa cục trinh thám, mở mắt ra rất có thể sẽ nhìn thấy cục trưởng cục trinh thám mập mạp của Dương Thành.

Kết quả trước mặt chỉ có một mình Phương Bình, đây là kết quả tốt nhất mà hắn có thể tưởng tượng được.

Nếu như rơi vào cục trinh thám, đừng nói là với trạng thái của hắn bây giờ, ngay cả khi còn khoẻ mạnh, hắn cũng không có cách nào thoát thân.

Nhưng hiện tại, hắn vẫn có hy vọng thoát thân.

Trên đầu vẫn đau nhức vô cùng, cả người bị gói như gói bánh tét, dù là Hoàng Bân cũng không có cách nào trốn thoát.

Suy nghĩ trong đầu nhanh chóng chuyển động, Hoàng Bân nhìn Phương Bình, con mắt liên lục chuyển động.

Lúc này, hắn không có cách nào mở miệng nói chuyện.

Phương Bình thấy thế, có chút cảnh giác, lấy lưỡi lê từ trong bưu kiện ra, đứng cách Hoàng Bân một chút, mở miệng hỏi: "Chú muốn nói chuyện à?"

"..."

"Nhưng mà tôi không muốn cho chú cơ hội mở miệng, nhân vật nguy hiểm như chú, tôi cảm thấy giao chú cho cảnh sát thoả đáng hơn."

"Ưm… ô..."

Hoàng Bân vùng vẫy một hồi, lắc lắc đầu, giương cằm hất hất về bưu kiện trước mặt Phương Bình.

Hắn thấy bưu kiện vẫn hoàn chỉnh, còn nghĩ rằng Phương Bình không mở ra nhìn.

Bên trong có không ít tiền mặt và đan dược hữu dụng với Phương Bình, Hoàng Bân cảm thấy, Phương Bình là con của một gia đình bình thường như vậy không thể nào không động tâm với những thứ đó.

Chỉ cần cho hắn cơ hội mở miệng, hắn tin rằng hắn cuối cùng có thể sẽ thoát thân được.

Mặc dù thằng nhóc súc sinh trước mặt mình rất gian trá nhưng dù sao cũng chỉ là một thiếu niên, lúc trước Hoàng Bân không phòng bị mới rơi vào tình trạng như thế này, bây giờ đã phòng bị, hắn không cho rằng một thiếu niên không có kiến thức gì có thể khống chế được hắn.

Phương Bình biết rất rõ một đạo lý, nhân vật phản diện chết là do nói nhiều.

Hoàng Bân muốn nói chuyện, nhưng thực ra cậu không muốn để cho đối phương mở miệng nói cái gì cả.

Nhưng mà cậu bây giờ biết quá ít về mọi thứ xung quanh, thân phận và địa vị của cậu cũng ngăn cản cậu tìm kiếm tin tức hữu dụng.

Cho nên, cho dù không muốn, Phương Bình cũng đang chuẩn bị cho Hoàng Bân giao tiếp với mình vài câu.

Cậu cũng không sợ người này sẽ la lên, vừa nhìn là biết không phải người tốt, nếu không cũng không đến mức lập tức giãy dụa khi mình nói mình sẽ giao hắn cho cảnh sát...

Mấy phút sau, Hoàng Bân bắt đầu thở dốc kịch liệt.

Phương Bình bọc hắn quá kín, vừa rồi còn bịt miệng, ngực hình như bị gãy xương rồi.

Điều này cũng khiến hắn hít thở cực kỳ không thoải mái.

Cho đến khi Phương Bình dùng lưỡi lê đâm rách một lỗ trên băng dính, điều đầu tiên Hoàng Bân ra sức làm đó là hít thở.

Hít thở một hồi, Hoàng Bân nghiêng đầu nhìn Phương Bình đang giữ khoảng cách với mình, đôi mắt trợn trừng, có một tia máu.

Không ngờ mình lại bị hạ gục, bị trói bởi thằng nhãi này!

Nhưng Hoàng Bân vẫn không nhịn được, mở miệng nói: “Chúng ta không thù không oán chứ?”

Hắn nghĩ mãi không ra vì sao thằng nhóc này lại muốn đối phó hắn?

Nếu đổi lại là một võ giả khác, hắn còn có thể chấp nhận được, nhưng đối phương còn chẳng phải là võ giả!

Phương Bình cũng không cho hắn câu trả lời, cậu cũng không thể nói vì cậu nghi ngờ đối phương muốn xuống tay với mình, cho nên ra tay trước giành lợi thế được.

Trên thực tế, bay giờ Phương Bình dường như phát hiện cậu đã tính sai rồi.

Người này rất có thể không phải tới đối phó mình, mà chỉ đơn giản tới trốn và che giấu thân phận.

Nhìn cách hắn chuẩn bị tiền mặt, vũ khí, thức ăn, nước uống…

Cách chuẩn bị này nhìn giống phạm nhân bỏ trốn hơn...

Nhưng Phương Bình sẽ là người thừa nhận mình đã phạm sai lầm ư?

Câu hỏi của Hoàng Bân, Phương Bình chỉ thuận miệng nói: “Tôi là học sinh tốt, bắt người xấu là thiên chức của chúng tôi!”

"Thiên chức cái đầu mày!"

Hoàng Bân chửi thầm trong lòng, mình trước giờ vào nam ra bắc vậy mà bây giờ lại nằm trong tay thằng nhãi này, có chết cũng không cam tâm.

Phương Bình cũng không cho hắn có cơ hội hỏi mình, trực tiếp lấy trong gói bưu kiện ra mấy lọ thuốc.

Mấy lọ thuốc này bên trong là thuốc gì? Đừng giấu tôi, chú mà nói bậy, tôi đưa đi kiểm tra cũng biết thôi!”

Hoàng Bân cũng không che giấu hay nói dối, như Phương Bình nói, cậu thật sự cầm đi kiểm tra cũng có thể tra ra được.

Thấy thằng nhóc này tập trung vào những thứ đồ kia, Hoàng Bân ngược lại thở phào nhẹ nhõm, có yêu cầu là tốt rồi.

“Trong đó có 3 lọ có ghi tên, chắc mày đã nhìn thấy rồi, hai lọ Huyết Khí Hoàn, một lọ Khí Huyết Đan.”

“Võ giả cũng sử dụng loại thuốc bổ này?”

"Đương nhiên!"

Hoàng Bân lập tức nói: “Những thuốc này đều là thuốc bổ sung khí huyết, võ giả cũng phải bổ sung khí huyết.

Không thể lúc nào cũng dựa vào đồ ăn bổ để bổ sung khí huyết được, cho nên, Huyết Khí Hoàn và Khí Huyết Đan phần lớn đều là dược phẩm bổ sung khí huyết không thể thiếu của võ giả.”

Phương Bình hiểu rõ, cầm một lọ thuốc hơi nhỏ giơ lên hỏi: “Vậy trong lọ này là gì?”

“Cái này cũng là Khí Huyết Đan, nhưng không giống loại Khí Huyết Đan bình thường kia, là Khí Huyết Đan cấp một.”

Hoàng Bân nói xong lại bổ sung: "Đây là Khí Huyết Đan cao cấp, chủ yếu dùng cho võ giả chuẩn bị đột phá lên cấp.

Loại Khí Huyết Đan cấp một này là dược phẩm cần thiết dùng cho người chuẩn bị đột phá lên võ giả hoặc đột phá lên cấp.

Có thể bổ sung nhiều khí huyết hơn.

Nhưng đối với ta mà nói, chủ yếu cũng là dược phẩm bổ sung khí huyết bình thường mà thôi.

Nếu phải chiến đấu hoặc đánh nhau, bôn ba đường xá xa xôi, thì cái này hữu dụng hơn Huyết Khí Hoàn và Khí Huyết Đan bình thường nhiều.”

“Thuốc bổ cũng phân chia cấp bậc?”

Hoàng Bân không đáp, phí lời.

Kết quả, khi nhìn thấy Phương Bình cầm lưỡi lê như đang nghĩ xem nên ra tay ở đâu, Hoàng Bân lập tức nói: “Phân chia cấp bậc chứ, tương tự như cấp độ võ giả vậy.”

“Thuốc này bao nhiêu tiền một viên?”

Khí Huyết Đan cao cấp không nhiều, Phương Bình nhìn một chút, chỉ có 3 viên.

"300 ngàn!"

Phương Bình cảm thấy răng mình tê buốt, võ giả thật là con mẹ nó xài tiền không thích đáng, một viên thuốc bất kỳ cũng đòi tới mấy trăm ngàn.

Huyết Khí Hoàn và Khí Huyết Đan bình thường tính tổng giá trị cũng đã 1 triệu 340 ngàn.

Cộng thêm 3 viên Khí Huyết Đan cấp một này nữa, vậy là có 2 triệu 240 ngàn rồi.

Phương Bình chỉ tiếp vào hai lọ thuốc còn lại.

Hoàng Bân thành thật trả lời: "Một lọ là Thối Cốt Đan, một bình là Hộ Phủ Đan."

Bên trong hai lọ thuốc này có ít thuốc hơn hẳn, gọi là lọ thuốc vậy thôi chứ thực ra bên trong mỗi lọ chỉ có một viên thuốc.

(1) Bịt tai trộm chuông: nghĩa là tự mình lừa mình dối người cho rằng mình giả vờ không hay biết thì người khác cũng không biết. Lấy từ điển tích tên trộm đi trộm chuông, sợ tiếng chuông vang kinh động mọi người, hắn bịt lỗ tai hắn lại, sau đó đập vỡ chuông, nhưng tiếng chuông vang vọng giúp mọi người bắt được hắn.