Toàn Cầu Cao Võ

Chương 44: Thu Hoạch

Cậu không xác định được liệu có thể tìm được chứng cớ phạm tội nào hay không, dù sao đối phương cũng vừa mới đến đây, bất kể nói như thế nào, mình cũng cần phải nghĩ cách thoát thân mới được.

Nếu như thật sự không tìm được, Phương Bình đang cân nhắc mình có cần phải vu oan hãm hại người này hay không.

Xã hội hiện đại không như cổ đại, nếu là thời cổ đại, gϊếŧ chết rồi vứt ra bãi tha ma cũng không ai sẽ để ý.

Nhưng thời này, nếu có người chết, chắc chắn phía cảnh sát sẽ phải tra xét.

Về việc hãm hại như thế nào, Phương Bình cân nhắc xem có cần phải dùng chút khổ nhục kế hay không.

E rằng không ai tin mình lại có thể dễ dàng bắt trói được một võ giả, lại càng không ai tin một học sinh trung học phổ thông như mình lại rảnh rỗi sinh nông nổi đi tính kế một võ giả?

Không nghĩ về những điều này nữa, Phương Bình bắt đầu tìm kiếm một lượt trong phòng.



Sau 10 phút, Phương Bình đang mang theo một gói hàng lớn đi vào phòng khách.

Sau khi tìm kiếm khắp nhà, Hoàng Bân dường như không mang theo gì cả, trừ một vài đồ dùng hằng ngày chỉ có thêm một bộ quần áo để giặt thay.

Nhưng sau khi tìm mãi, Phương Bình cũng đã tìm được gói hàng này ở phía ban công.

Nhìn có vẻ như đây chính là gia tài của Hoàng Bân rồi.

Nhìn gói bưu kiện một hồi, Phương Bình trầm ngâm trong chốc lát, mở gói bưu kiện ra.

Trong khoảnh khắc mở gói hàng ra, đồng tử của Phương Bình bỗng nhiên co lại.

Vật đầu tiên đập vào mắt không phải là những thứ khác, mà là một lưỡi lê ba cạnh quân dụng dài tầm 40 cm!

"Người của quân đội?"

Phương Bình nuốt một ngụm nước bọt, nhưng nhanh chóng lắc đầu một cái, lưỡi lê này tuy rằng là đồ sử dụng trong quân đội, nhưng trên thực tế, những năm gần đây, quân đội đã từ từ đào thải rồi, bên ngoài cũng có một lượng lớn người bán cái này.

Những người sử dụng cái này, ngược lại rất ít người là quân nhân.

Thở phào một hơi, Phương Bình cầm cái lưỡi lê trên tay, nhìn từ trên xuống dưới.

Đến khi nhìn thấy vết máu khô đọng lại trong rãnh lê, Phương Bình không nhịn được đưa mắt nhìn Hoàng Bân đang bị bọc kín nằm một đống ở kia.

Người này, rất có thể đã từng gϊếŧ người!

Cho dù không gϊếŧ người, thì lưỡi lê này cũng đã từng liếʍ máu.

Cẩn thận đặt cái lưỡi lê qua một bên, cách Hoàng Bân thật xa, Phương Bình cũng không dám để người ngày có cơ hội tiếp xúc với lưỡi lê này.

Lấy lưỡi lê ra ngoài, vật tiếp theo Phương Bình nhìn thấy không phải là những thứ khác, mà là cọc tiền mặt đỏ rực!

Từng xấp từng xấp tiền được xếp trong gói bưu kiện, một số tờ tiền hơi bị tán loạn, có vẻ đã được lấy ra.

Phương Bình vội vàng đem tiền mặt ra ngoài, đếm một hồi, cậu chỉnh chu xếp được 20 xấp tiền, hẳn là tầm 200 ngàn.

Còn mấy tờ tiền tán loạn ở trên không tới 10 ngàn, Phương Bình cũng không đếm kỹ.

Thời đại này, người mang theo nhiều tiền mặt như vậy không nhiều.

Ngoại trừ một vài doanh nhân, rất hiếm có ai sẽ mang một cọc tiền mặt ra khỏi cửa, đặc biệt là người đi ở trọ như Hoàng Bân.

Phương Bình loại bỏ trường hợp đối phương có thể là quân nhân, cũng xác định đối phương chẳng phải là người của bộ máy nhà nước.

"Du khách độc hành? Phạm nhân bỏ trốn?"

Hai thân phận này là ý nghĩ đầu tiên nhảy ra trong đầu Phương Bình.

Mang một số tiền mặt lớn theo người, lại liên tưởng tới việc Hoàng Bân bình thường hay trốn tránh.

Phương Bình cảm thấy mình cũng đã có thể thở một hơi rồi, Hoàng Bân hẳn không phải là người có thân phận đứng đắn gì.



Mấy phút sau, những thứ bên trong gói bưu kiện được Phương Bình bày ra từng cái đặt ở trước mặt.

Một cái lưỡi lê quân dụng.

Không tới 210 ngàn tiền mặt.

Một bộ đồ.

Ngoài ra còn có 6 cái lọ nhỏ.

Trong đó có 3 lọ dán nhãn rõ ràng, nhìn như lọ thuốc bình thường vậy, bên ngoài có ghi tên thuốc.

Hai lọ Huyết Khí Hoàn, một lọ Khí Huyết Đan!

Trên lọ có ghi ngày sản xuất, ngày xuất xưởng, còn có địa chỉ sản xuất, nhìn giống như dược phẩm chính quy.

Phương Bình đếm số lượng Huyết Khí Hoàn bên trong từng lọ, tổng cộng hai lọ là 18 viên.

Mỗi lọ thuốc tiêu chuẩn là 10 viên, có lẽ Hoàng Bân đã ăn uống hết 2 viên rồi.

Khí Huyết Đan cũng chỉ còn 8 viên, đã bị uống 2 viên.

Hô hấp của Phương Bình hơi nặng nề, cậu đã nghe Ngô Chí Hào nhắc đến Huyết Khí Hoàn và Khí Huyết Đan.

Tại những tiệm thuốc chính quy, Huyết Khí Hoàn đã 30 ngàn một viên, Khí Huyết Đan 100 ngàn một viên.

Đối với đám người Ngô Chí Hào mà nói, trước kỳ thi tốt nghiệp trung học, mua được một viên Khí Huyết Đan là chỗ dựa lớn nhất cho bọn họ rồi.

100 ngàn không phải là số tiền nhỏ, dù cho gia đình Ngô Chí Hào bỏ tiền ra mua đi nữa, thì mua một viên thuốc này cũng thật sự rất chát.

Nhưng bây giờ thì sao?

Trước mặt cậu là 18 viên Huyết Khí Hoàn, 8 viên Khí Huyết Đan!

Tính theo tiền thuốc ngoài tiệm, cả hai loại dược phẩm này tổng cộng 1 triệu 340 ngàn đồng!

Hơn nữa, tiền mặt lại có hơn 1 triệu rưỡi!

Đừng quên, ở đây vẫn còn 3 lọ thuốc mà Phương Bình không biết là gì.

Phương Bình mở lọ ra nhìn một hồi, cũng là những viên thuốc tròn vo, hiển nhiên cũng là thuốc dành cho võ giả, nhưng mà 3 lọ thuốc này không để tên.

Nhất thời, Phương Bình không có cách nào suy đoán xem rốt cuộc những loại thuốc này là thuốc gì.

Cũng mặc kệ là thuốc gì, chắc chắn giá cũng không rẻ.

Thuốc bổ dành cho võ giả cực kỳ đắt!

Điều này, cứ nhìn giá của Khí Huyết Đan là biết. Khí Huyết Đan là dược phẩm mà các thí sinh thi khoa võ cần dùng, còn người đang bị ngất và bị trói nằm ở đây là võ giả chân chính, dược phẩm hắn dùng đương nhiên phải tốt hơn, quý hơn nhiều.

Kiến thức của Phương Bình quá ít, trong thời gian ngắn cũng không có cách nào phán đoán giá trị của những thứ này tầm bao nhiêu.

Ngoại trừ những thứ này, còn một số đồ ăn và nước uống.

6 lọ thuốc, hơn 200 ngàn tiền mặt, một cái lưỡi lê…

Đây chính là những đồ vật mà Phương Bình tìm ra được.

Sau đó, Phương Bình lại nhịn không được mà liếc mắt nhìn Hoàng Bân.

Lúc trói gô Hoàng Bân lại, cậu đã quên lục soát trên người hắn, từ gói bưu kiện lớn này cậu đã nhìn ra, mang theo đồ ăn và vũ khí, có khả năng chạy trốn bất cứ lúc nào.

Loại người này, đồ quý giá nhất sẽ không để trong gói hàng này.

Dù sao thì cái gói bưu phẩm này cũng có thể bị vứt bỏ, thứ quan trọng và tốt nhất đương nhiên phải để trong người, nếu như vật đó không lớn.

Phương Bình suy nghĩ, có thể trên người người này còn cất giấu thứ gì đó tốt.

Nhưng hiện tại Hoàng Bân đang bị cậu trói lại như cái đòn bánh tét, Phương Bình cũng không dám lúc này thả người ra để lục soát.

Đem tầm mắt đặt trên những đồ vật này, Phương Bình hơi nhíu mày. Tiền cậu đã lấy được rồi.

Nhưng mà điểm tài phú không hề tăng lên.

Theo lý thuyết, mấy lọ thuốc này cũng đáng tiền, nhưng cũng như vậy, điểm tài phú cũng không tăng lên.

Nói như vậy, hệ thống hiện tại đang mặc định những thứ đồ này vẫn chưa thuộc về Phương Bình.

Nghĩ lại cũng phải, những thứ này hiện tại vẫn là của Hoàng Bân.

Hoàng Bân vẫn chưa chết, cũng không nói rằng sẽ đưa những thứ này tặng cho Phương Bình, đồ vẫn thuộc quyền sở hữu của Hoàng Bân, dù cho Phương Bình có lấy được cũng chẳng cách nào tăng điểm tài phú.

Không lâu sau, Phương Bình lại nghĩ, Hoàng Bân hiện đang bị mình khống chế, nếu như mình dùng mấy lọ thuốc này, thực ra cũng coi như là của mình rồi.

Nhưng hệ thống lại không tăng điểm tài phú cho mình, điều này có nghĩa, tiền mặt và giá trị đồ vật không nhất định sẽ được đổi thành điểm tài phú.

Hay nên nói, hệ thống thực ra không cổ vũ loại hành vi này?

Lúc này Phương Bình cũng khó có thể phán đoán được, lắc lắc đầu một chút, tạm thời bỏ chuyện này qua một bên.

Việc cấp bách bây giờ không phải là chuyện tăng điểm tài phú, mà là Hoàng Bân.

Mình chỉ tìm ra được những món đồ này, tuy có vũ khí và tiền mặt cũng đủ đoán ra Hoàng Bân không phải là người tốt, nhưng cũng không có chứng cứ trực tiếp chứng minh hắn là người xấu.

Hơn nữa, những thứ này đều có giá trị trên triệu bạc, nên xử lý như thế nào đây?

Gọi cảnh sát đến, chẳng lẽ lại phải nộp hết những thứ này lên?

Phương Bình không muốn lắm, đang suy nghĩ có nên lấy bớt một ít giấu đi, dù sao lần này mình cũng đã gặp nguy hiểm đến tính mạng.

Mặc dù, trên thực tế cậu chẳng gặp chuyện gì, chỉ có lúc đánh Hoàng Bân thì lòng bàn tay mới bị tổn thương thôi.