Edit: Pinkie
Lại thêm hai trận tuyết nữa.
Đám người lớp quốc tế phát hiện, sau khi Triệu Minh Khê tham gia trận chung kết trở về, thì bầu không khí với lão đại bọn họ hình như có chút thay đổi. Trước trận chung kết là dính nhau như sam, nhìn đã thấy ngay là cặp đôi đang trong giai đoạn yêu đương nồng nhiệt. Sau khi trở về từ trận chung kết, không biết đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết có phải là ảo giác của bọn họ hay không mà bọn họ luôn cảm thấy Triệu Minh Khê vô cùng để tâm đến lão đại, quả thực bảo hộ lão đại giống như diều hâu canh chừng gà con vậy.
Ví dụ, nói đến thầy chủ nhiệm Lư Vương Vĩ.
Bởi vì Phó Dương Hi, ròng rã ba năm trời, Lư Vương Vĩ không nhận được tiền thưởng, cho nên oán trách cậu cũng là chuyện bình thường. Cuối cùng, đến học kỳ này, sau khi Triệu Minh Khê chuyển lớp tới, số lần gây chuyện của Phó Dương Hi cũng giảm xuống, Lư Vương Vĩ cho là mình có thể thả lỏng một chút, kết quả, hôm đóng kịch trong lễ kỷ niệm thành lập trường, cậu đã tự ý thay đổi nội dung. Lãnh đạo nhà trường nổi trận lôi đình, thế là, điểm thành tích tháng này lại không có!
Lư Vương Vĩ quả thực giận Phó Dương Hi đến nghiến răng nghiến lợi, nắm chặt những chuyện nhỏ nhặt như ‘không lau sạch bảng đen’ để phạt chạy Phó Dương Hi. Lúc đầu, đối với bọn con trai lớp quốc tế mà nói, loại chuyện phạt chạy này là chuyện thường ngày, cũng không có gì quan trọng.
Phó Dương Hi tháo tai nghe, lười biếng đứng dậy, định đi ra khỏi lớp.
Nhưng mà, Triệu Minh Khê lại đứng lên, nói lý lẽ với Lư Vương Vĩ. Cô đã nêu ra một trăm mối nguy hiểm và hậu quả của việc phạt chạy vào mùa đông, nếu Phó Dương Hi chạy quanh sân trường thì sẽ xảy ra chuyện gì —— Huyết áp tăng cao đến mức giẫm phải đinh ốc, trách nhiệm có thể đều thuộc về Lư Vương Vĩ.
Đột nhiên bị học sinh đắc ý nhất cãi lại một phen, từ đông kéo tới nam, lại từ tây kéo sang bắc, Lư Vương Vĩ sửng sốt. Cuối cùng, lúc ông cầm sách phụ đạo ra khỏi lớp thì đầu óc choáng váng, hoàn toàn quên mất chuyện mình vào lớp để làm gì.
Hai tay Phó Dương Hi đút túi quần, khóe miệng đã vểnh cao tới tận trời. Cậu nhìn Triệu Minh Khê ở bên cạnh, dương dương đắc ý ngồi xuống: “Lợi hại.”
Trên mặt cậu giống như viết dòng chữ thật to —— ‘Người đàn ông được sủng ái’.
Đám đàn em lớp quốc tế đều trợn mắt hốc mồm.
“……”
Lão đại của bọn họ như một con khủng lao bạo chúa, cựa một tý là phun ra lửa, ấy vậy mà bị Triệu Minh Khê nói đến mức giống như biến hành một bông hoa mỏng manh đung đưa trong gió.
Triệu Minh Khê, filter này bao nhiêu lớp thế?!
Filter này làm cho biến hình à?!
Hơn nữa, cảnh này có vẻ quen thuộc nhỉ??
Trở lại điểm xuất phát ban đầu.
Đám đàn em lớp quốc tế thì cũng thôi đi, nhiều lắm thì mỗi ngày chỉ ăn cẩu lương lúc nghỉ giữa tiết, sau khi nhìn thấy Phó Dương Hi yêu đương biến thành một người khác thì còn oán hờn đôi chút. Chứ như Kha Thành Văn thì không ngừng kêu khổ, một ngày ở trường mười tiếng, thì cậu đã bị nhét cẩu lương đến mức muốn nôn cả chín tiếng rồi.
*
Hôm nay, ba người cùng ra quán KFC bên ngoài trường ăn thì gặp Phó Chí Ý. Phó Chí Ý mặc áo khoác màu vàng nhạt, đi cùng với một người bạn, cũng không nghĩ tới là trùng hợp như vậy, lúc cậu ấy bưng đĩa đồ ăn quay lại thì đúng lúc nhìn thấy Phó Dương Hi ngồi bên cửa sổ.
Phó Dương Hi không hề làm gì cả, chỉ là gương mặt và khí chất kia cũng đủ như hạc giữa bầy gà, huống chi ngồi bên cạnh cậu còn có hoa khôi Triệu Minh Khê —— Muốn không bị chú ý tới cũng khó. Phó Dương Hi tựa lưng vào ghế, tay cầm ly Cocacola, hững hờ đưa mắt nhìn.
Ánh mắt hai người chạm nhau.
Phó Chí Ý sửng sốt một chút, đột nhiên cảm thấy toàn thân không được khỏe. Giống như cậu bị lạnh sống lưng, nhanh chóng xoay người rời đi, đến cả khoai tây chiên và hamburger đang cầm trên tay cũng ném ở trên bàn, lôi bạn của mình rời đi.
Bạn bên cạnh bị cậu ấy kéo đi thì mắng một câu. Cocacola văng tung tóe trên mặt đất.
Phó Dương Hi: “……???”
Minh Khê cũng không hiểu vì sao, lúc ở trong trại tập huấn, mặc dù cũng không tính là thân quen với Phó Chí Ý, nhưng ý nhất cũng có quen biết, cũng không nghe nói Phó Chí Ý sợ Phó Dương Hi. Chẳng lẽ đây là làm ra vẻ trong truyền thuyết, sợ nhưng lại nói là không sợ?
Minh Khê hỏi: “Cậu ăn hϊếp cậu ấy sao?”
“Không có nha.” Phó Dương Hi hoàn toàn không hiểu, nhìn bên ngoài cửa hàng qua cửa sổ sát đất, đặt ly cocacola xuống bàn, nói: “Chắc đầu óc cậu ta bị gì đó, mỗi lần nhìn thấy tớ đều xoay người chạy như thấy ma. Tớ rất hung dữ sao?”
“Không dữ.” Minh Khê đáp.
Phó Dương Hi nghiêng đầu nhìn Minh Khê. Minh Khê nhìn thấy đôi lông mày tuấn tú của cậu nhăn lại, thì chấm cọng khoai tây xuống sốt cà chua, rồi nhét vào trong miệng cậu, bổ sung: Hoàn toàn không dữ.”
Phó Dương Hi giống như được vỗ về, hừ nhẹ một tiếng.
Cậu nhai khoai tây, mở Hamburger ra, đặt vào trong tay Minh Khê: “Đừng chỉ ăn khoai tây chiên, nếu không chút nữa tới ba bốn chiều cậu sẽ đói bụng đó.”
Kha Thành Văn ở bên cạnh: “……”
Toàn cảnh này rơi vào trong mắt Kha Thành Văn chính là, nhân viên chăm sóc thú đến an ủi sư tử, nói với sư tử rằng ‘Mày không phải là chúa tể sơn lâm, người khác nhìn thấy mày liền bỏ chạy hoàn toàn không phải bởi vì mày quá hung dữ mà do mày quá dễ thương mà thôi.’ Nhân viên chăm sóc thu nói những lời này mà lương tâm không đau sao?!
“Làm sao?” Phó Dương Hi nhìn Kha Thành Văn, đuôi lông mày đen nhánh xếch lên: “Cậu có ý kiến?”
Minh Khê cũng nhìn Kha Thành Văn.
Kha Thành Văn: “——”
Cẩu độc thân có thể có ý kiến gì. Ngay cả quyền con người còn không có, cẩu độc thân còn dám có ý kiến?!
Lúc trước Phó Chí Ý đối với Phó Dương Hi mà nói cũng chỉ là một đứa con riêng của Phó Thị không thường xuyên gặp mặt, có chút quái lạ khi vừa nhìn thấy mình lập tức bỏ chạy, thường xuyên đi theo sau lưng Vu Già Dung. Nhưng bởi vì có Triệu Minh Khê làm cầu nối ở giữa, Phó Dương Hi cũng hiểu rõ hơn về Phó Chí Ý một chút. Chỉ sợ tên nhóc này cũng không tự nguyện bị gọi là ‘tên giả mạo’. Những chuyện trong quá khứ kia cũng để lại bóng ma trong lòng cậu ta.
Sau khi gặp Phó Chí Ý, Phó Dương Hi vẫn luôn suy nghĩ. Cậu đang suy nghĩ rốt cuộc phải giải quyết chuyện này như thế nào. Ngày qua ngày cứ tiếp tục như vậy cũng không giải quyết được vấn đề gì. Thời gian hình như cũng không phải là liều thuốc tốt để chữa lành, không có cách nào chữa lành nỗi đau khi mất người thân. Nhưng dù vậy, tất cả mọi người cũng đều không nên dừng lại một chỗ như vậy, phải tiếp tục đi về phía trước, bao gồm cả mẹ cậu.
Lúc đầu Phó Dương Hi nghe Triệu Minh Khê nói cô quen Phó Chí Ý ở trại tập huấn thì trong lòng còn có chút chua chua, nhưng sau khi thấy Triệu Minh Khê hoàn toàn không có bất kỳ ý gì với Phó Chí Ý thì một chút chua kia của cậu cũng được chính cậu hóa giải.
Vẫn là câu nói kia, đàn ông không thể quá ghen tuông được.
Hơn nữa, lúc trước ông cụ sợ cậu với Phó Chí Ý sẽ có mâu thuẫn, cho nên sau khi Phó Chí Ý về nước thì chuyển đến thành phố bên cạnh để học. Nhà Phó Chí Ý vốn ở đây, nhưng lại không thể không ở lại ký túc xá trong trường ở thành phố bên cạnh, mỗi tháng mới được về một lần, thật ra cũng rất đáng thương.
Sau năm mười ba tuổi, bên cạnh Phó Dương Hi cũng không có người thân đúng nghĩa, cũng không biết làm sao rút ngắn quan hệ với người nhà. Cho nên, mặc dù có thay đổi cái nhìn về đứa em họ riêng này nhưng cũng không vẽ vời thêm chuyện tìm cậu ta đánh bóng rổ để rút ngắn khoảng cách.
Tóm lại hết thảy như cũ, mỗi người đều có cuộc sống riêng của mình.
*
Ba người từ KFC đi ra, gió lạnh thực sự quá lớn, Phó Dương Hi nắm lấy tay Minh Khê bỏ vào trong túi áo của mình.
Kha Thành Văn tinh mắt, bỗng kêu Triệu Minh Khê một tiếng, dùng tay đang cầm ly trà sữa chỉ chỉ về hướng bên kia, nói: “Tớ không nhìn lầm chứ, đó không phải là Triệu Viên sao? Cậu ta có bạn trai?”
Minh Khê cũng có nghe nói chuyện Triệu Viên và công ty quản lý ký hợp đồng. Một tháng qua, hầu như Minh Khê không có gặp Triệu Viên trong trường. Người mà lúc trước đều cách mấy ngày là có thể gặp mặt một lần giống như hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của cô. Chủ yếu cũng là bởi vì mặc dù phong ba thiên kim thật, thiên kim giả đã qua nhưng bây giờ Triệu Viên vẫn bị chỉ trỏ. Nếu không phải vì tốt nghiệp, căn bản Triệu Viên cũng không muốn đến trường, phần lớn thời gian cô ấy đã ra ngoài xã hội.
Cho nên đột nhiên ở trước cổng trường nhìn thấy Triệu Viên thì Minh Khê còn cảm thấy rất quái lạ. Cô thuận theo hướng chỉ của Kha Thành Văn nhìn sang.
Có một con đường dài rợp bóng cây bên ngoài trường trung học A, rẽ một hướng thì sẽ là các khu phố thương mại và khu ẩm thực, chếch đối diện là trường nghệ thuật, đa số học sinh theo học là học biểu diễn, học nghệ thuật và vũ đạo để chuẩn bị cho các kỳ thi nghệ thuật.
Lúc này, Triệu Viên đang đứng trước cửa một quán net. Cô ấy mang boot và mặc áo khoác màu đen, mắt trang điểm vô cùng đậm, tất lưới kiều diễm, đang ôm một chàng trai có hình xăm trên cổ. Chàng trai kia đối mặt với bọn họ, dưới chân giẫm lên ván trượt. Sau lưng còn có mấy người đi theo, nhìn trông giống như lưu manh.
Minh Khê còn chưa biết đó là ai, thì bên cạnh cũng có mấy bạn nữ đi qua nhìn thấy.
Có người bàn tán: “Đó có phải là hotboy của trường nghệ thuật đối diện không nhỉ?”
“Triệu Viên sao lại ở cùng một chỗ với đám người của trường đối diện? Đó chẳng phải đều là đám lưu manh, suốt ngày ẩu đả đánh nhau sao, tháng trước còn nghe nói đánh một thầy giáo đến mức vào viện.”
“Ghê gớm như vậy à? Nhưng có sao nói vậy, bạn nam kia vẫn rất đẹp trai —— Cậu ta có biết chuyện bê bối của Triệu Viên trước kia không nhỉ?”
“Huyên náo lớn như vậy, chắc chắn biết đó. Nhưng mà đám con trai nghe được những chuyện bê bối thế này không khéo còn cảm thấy Triệu Viên là tiểu bạch hoa đáng thương, cần cậu ta bảo vệ.”
Trong lòng Minh Khê có chút ngạc nhiên.
???
Chuyện bây giờ phát triển đến mức này, hiển nhiên hoàn toàn khác xa nguyên tác đến vạn dặm. Triệu Viên và Triệu Trạm Hoài còn chưa kịp nảy sinh tình cảm mà đã bị bóp nát hoàn toàn. Triệu Viện lại còn ở cùng một chỗ với người qua đường Giáp.
Một lúc sau, bạn nam đối diện kia véo mặt Triệu Viên một cái, sau đó cùng với mấy người tóc nhuộm đủ màu rời đi.
Minh Khê muốn nhìn kỹ xem thử bạn nam kia là ai, cho nên nhìn chằm chằm cậu ta. Sau khi nhìn thật kỹ, cô phát hiện trong đầu mình hoàn toàn không biết người này là ai. Hơn nữa, mấy cái tên mà mấy người đi đường ở bên cạnh bàn tán cũng không có xuất hiện trong nguyên tác, có vẻ như đây thực sự là một người qua đường giấu tên.
Ngay từ đầu, Phó Dương Hi còn tưởng cô đang nhìn Triệu Viên, kết quả sau khi nhìn cô trong chốc lát thì cậu phát hiện cô đang nhìn tên nhóc có hình xăm ở đối diện kia. —— Hơn nữa còn nhón chân lên nhìn chăm chú.
Phó Dương Hi: ?
“Cậu cũng cảm thấy rất đẹp trai?” Phó Dương Hi nhìn chằm chằm Triệu Minh Khê, yếu ớt nói.
“Dù sao cũng là học sinh học nghệ thuật mà, không dựa vào mặt thì làm sao kiếm cơm được.”
Đầu óc Minh Khê còn chưa xoay tới, nói thầm: “Hơn nữa quả thực trông khá ổn.”
Cô vừa dứt lời thì lập tức nhìn thấy mặt Phó Dương Hi đen xì.
Minh Khê: “……”
Trong lòng Minh Khê hơi hồi hộp một chút, cảm thấy mình còn có thể cứu vớt, vội vàng nói: “Ý của tớ là, dáng dấp cậu ta cũng chỉ như thế, xung quanh mọi người đều nói cậu ta là hotboy trường học, có thể cậu ta học khiêu vũ nên cho cậu ta thêm điểm đó.”
Phó Dương Hi thành công lệch trọng điểm, chua xót nói: “Cậu cảm thấy con trai học khiêu vũ thì có thể thêm điểm? Vậy cậu tăng cho cậu ta mấy điểm?”
Minh Khê rất muốn sống sót, nói: “Tớ không cho cậu ta thêm điểm, tại sao tớ phải cho cậu ta thêm điểm? Tớ chỉ cho cậu thêm điểm thôi.”
Phó Dương Hi đầy vẻ hoài nghi. Cậu cảm thấy mình thật mâu thuẫn! Cậu vừa mới còn đang cảnh cáo trong lòng rằng mình không nên đố kỵ quá, nhưng nếu đổi thành bạn trai đứng trước mặt bạn gái khen một mỹ nữ khiêu vũ xinh đẹp, thì có bạn gái nào có thể chịu được???
“Khẩu trang nhỏ, nếu đổi lại thì cậu chính là một tên đàn ông cặn bã!” Phó Dương Hi bi thương nói.
Minh Khê: ???
Minh Khê một mặt như muốn nói ‘tớ không phải là tớ không có’, mở miệng nói: “Trong lòng tớ, cậu đẹp trai nhất.”
Phó Dương Hi: “Cậu nhìn đi, đây chính là lời mà mấy thằng đàn ông cặn bã thường hay nói, trong lòng tớ cậu đẹp nhất cái gì ——”
Thấy Phó Dương Hi còn đang líu lo không ngừng, đầu Minh Khê như muốn phình to gấp đôi, cô dứt khoát kéo cổ áo của Phó Dương Hi xuống, nhón chân lên, hôn lên cằm cậu một cái.
Chiêu này bách phát bách trúng.
“……” Phó Dương Hi im bặt, quả nhiên cậu yên tĩnh hơn hẳn.
Cậu sờ sờ cằm mình, mắt nhìn bốn phía, có mấy người đang nhìn lại. Hai bên tai của Phó Dương Hi đỏ lên, cậu đội mũ của mình lên, một tay lấy mũ áo ở sau lưng của Minh Khê chụp lên đầu cô, lôi kéo Minh Khê, hai người một cao một thấp bước nhanh vào trường.
Kha Thành Văn ở phía sau: ???
Khoan đã, hai người này có phải đã quên còn có cậu cùng đi ra ngoài đi ăn?
*
Minh Khê cũng chỉ liếc nhìn ở cổng trường như vậy nhưng cũng không có tâm tư quan tâm đến chuyện của Triệu Viên. Cô cảm thấy Triệu Viên ký hợp đồng với công ty quản lý kỉa rất không đáng tin cậy, hướng Triệu Viên đi theo hướng lộ da lộ thịt. Hơn nữa, bạn trai mới của Triệu Viên cũng có cảm giác có vấn đề gì đó. Nhưng mà dường như những chuyện này cũng không liên quan gì đến cô, bây giờ quan hệ giữa cô và Triệu Viên cũng không tốt đẹp gì.
Chớp mắt học kỳ này đã sắp kết thúc.
Danh sách kết quả vòng chung kết sẽ được công bố trên Internet trong kỳ nghỉ đông. Chưa có kết quả, mỗi ngày Minh Khê đều nơm nớp lo sợ, nhưng mà có để ý cũng vô dụng, dù sao cũng đã thi xong, bây giờ chỉ đang lo lắng chờ đợi kết quả mà thôi.
Lúc đầu cô định có điểm xong thì sẽ không tham gia thi nữa, chuyên tâm chuẩn bị thi đại học. Nhưng ông nội Phó Dương Hi nói nếu như cô đạt được huy chương trong cuộc thi toàn quốc thì sẽ đưa cô và Phó Dương Hi ra nước ngoài học —— Cái này ai mà không động tâm cơ chứ? Ngay cả tiền sinh hoạt và học phí cũng không cần lo lắng! Thế là Minh Khê lại ấp a ấp úng tìm Lư Vương Vĩ để đăng ký cuộc thi toàn quốc.
Trải qua những ngày này tiếp xúc thân mật, chậu cây của cô đã tăng tới 488, chỉ còn cách một bước nhỏ nữa là tới đích.
Nghỉ đông cũng chỉ ngắn ngủi có mười ngày, không cần phải thu dọn thứ gì cả. Nhưng mà nói thế nào thì đây cũng coi như là ngày nghỉ dài nhất của lớp mười hai đầy căng thẳng, cho nên đám đàn em lớp quốc tế bắt đầu xé sách ăn mừng, ném tung giấy vụn khắp nơi.
Khương Tu Thu đang ghé mặt ngủ trên bàn, không kịp chuẩn bị nên bị giấy vụn phủ kín: “……”
Phó Dương Hi tự cảm thấy bây giờ mình đã có bạn gái, nhất định phải thành thục ổn trọng, thế là mặt lạnh lùng đút tay túi quần, không tham dự với mọi người.
Minh Khê thì cười, nhét sách vào cặp. Cô và Phó Dương Hi có kế hoạch ở nhà ba ngày, sau đó những ngày còn lại sẽ đi Hải Nam chơi. Minh Khê rất ít khi đi đâu xa, trong lòng chờ mong đến mức muốn nổ tung.
Minh Khê thu dọn đồ đạc xong, định cùng Phó Dương Hi về nhà thì còn chưa kịp đi đã bị Lư Vương Vĩ gọi lại. Lư Vương Vĩ định nhân cơ hội này đưa cho cô một ít gợi ý nhỏ và vạch ra vài trọng tâm từ cuộc thi toàn quốc của những năm trước. Minh Khê đành phải ở lại. Đúng lúc Phó Dương Hi cũng phải về nhà cũ một chuyến —— Từ lần trước Minh Khê kéo cậu ra khỏi đó, đã nửa tháng rồi cậu chưa về đó.
Trên hành lang.
“Cậu nhất định phải trở về sao?” Minh Khê lo lắng đến mức cả lông mày nhíu lại: “Lần này mẹ cậu có ở chỗ của ông nội cậu không đó?”
Phó Dương Hi vò rối đỉnh đầu cô, nói: “Luật sư Trương gọi điện thoại cho tớ, trong điện thoại nói không rõ lắm, nhưng ý hình như là ông nội tớ hạ quyết tâm, định đưa mẹ tớ đi điều trị.”
Minh Khê kinh ngạc ngẩng đầu.
Gió lạnh thổi làm cho mái tóc ngắn của Phó Dương Hi có chút lộn xộn, nhưng mà Phó Dương Hi trông đã chững chạc hơn một chút.
“Lúc trước, cứ cách một thời gian bà ấy lại vào trại an dưỡng một lần, nhưng mỗi lần đều ở đó không được mấy ngày đã rời đi, tớ cũng không có cách nào cưỡng chế buộc bà ấy phải đi.”
Vẻ mặt Phó Dương Hi có chút ảm đạm không rõ. Cậu ngừng lại một chút, giống như hạ quyết tâm, nói: “Nhưng mà tớ đã nghĩ kỹ, lần này sẽ kiên quyết để bà ấy chữa trị khỏi mới thôi, có lẽ như vậy đối với bà ấy mới là lựa chọn tốt nhất. Hơn nữa ——”
Phó Dương Hi trề môi dưới, nhéo nhéo gương mặt Triệu Minh Khê: “Khẩu trang nhỏ, Còn không phải lần trước đột nhiên cậu bộc phát, làm cho mẹ tớ và ông nội đều sợ ngây người, mẹ tớ, bà ấy……”
Gần đây Vu Già Dung gửi rất nhiều tin nhắn cho Phó Dương Hi. Trạng thái tinh thần của bà luôn không tốt, thậm chí trước kia còn gửi tin nhắn mắng cậu, nhưng gần đây, giọng điệu nội dung tin nhắn dần dần bình thản hơn rất nhiều, nhớ đến chuyện trước đây, thậm chí còn dặn dò Phó Dương Hi là trời sắp mưa. Gần đây nhìn thấy những tin nhắn này, tâm tình của Phó Dương Hi rất phức tạp. Cậu không biết đây có được coi là chuyển biến tốt hay không. Nhưng có Triệu Minh Khê ở bên cạnh cậu, cậu liền cảm giác nhưng mình đứng dưới nắng, không thể giải thích được mà tin tưởng rằng mọi thứ sẽ tốt hơn.
“Tóm lại đi được tới đâu hay tới đó đi. Tớ chỉ cần có cậu là tốt rồi.”
Minh Khê dùng sức ôm chặt lấy cậu, buồn buồn nói: “Như vậy, đi sớm về sớm, tớ ở nhà chờ cậu.”
*
Minh Khê nói đi sớm về sớm, nhưng kết quả thầy Lư Vương Vĩ giống như Đường Tăng, thực sự quá lải nhải, cho nên cô còn về đến nhà muộn hơn so với Phó Dương Hi.
Nhập mật mã, mở cửa đi vào thì cô nghe thấy tiếng nhạc nhảy sôi động. Tim Minh Khê đập nhanh, thiếu chút nữa cô nghĩ là có cướp xông vào nhà. Cô căng thẳng xem xét, nhìn vào phòng khách kết quả lại nhìn thấy Phó Dương Hi đang nhảy múa.
Người khác khiêu vũ là khiêu vũ, còn cậu giống như bị giật điện khi nhảy trúng công tắc, chân dài khẳng khiu trông giống như người máy.
Minh Khê: “……”
Minh Khê dở khóc dở cười, nói: “Phó Dương Hi, cậu còn để ý chuyện này sao???”
Cô đã nói một câu, con trai biết khiêu vũ thì có thể thêm điểm!
Tiếng nhạc quá lớn, Phó Dương Hi căn bản không nghe thấy Minh Khê mở cửa, cho đến khi nghe thấy tiếng hét của cô thì cậu mới xoay đầu lại.
Cậu: “……”
Phó Dương Hi nhanh chóng tắt nhạc, mặt đỏ bừng chạy vào phòng.