Edit: Pinkie
Hai người ở bên kia cũng chưa ăn no, thế là trở về nấu mì sợi.
“Tớ thực sự hơi tức giận.” Minh Khê dùng đũa dài khuấy đều mì sợi trong nồi, giọng nói vẫn còn chút nghẹn ngào. Cô không nhìn Phó Dương Hi, nhìn chằm chằm xuống nước sôi lăn tăn và mì trong nồi, hai mắt đỏ hoe: “Trước đó tớ, nấc, hỏi vết thương trên cổ cậu là làm sao, nấc, thế mà cậu nói với tớ là bát thủy tinh bị vỡ lúc pha mì tôm! Cậu không tim không phổi sao?”
Minh Khê nhịn không được nữa mà đặt đũa xuống. Cô đã sớm phát hiện, cô vào đây ở lâu như vậy nhưng chưa bao giờ thấy Phó Dương Hi ăn mì tôm —— Trong tủ lạnh của cậu hầu như rỗng tuếch, mì tôm và tô thủy tinh đều không có, cậu lấy mì ở đâu ra mà nấu?!
Phó Dương Hi luôn luôn lừa cô!
Phó Dương Hi thấy Minh Khê khóc suốt cả đường trở về, hai mắt đã sưng thành quả hạch đào lớn, cậu vô cùng đau lòng. Cậu vỗ nhẹ lưng Minh Khê, muốn giảm bớt tiếng nấc của cô, cúi đầu nhìn cô, ảo não xin lỗi: “Là tớ không tốt.”
Minh Khê nâng đôi mắt sưng đỏ của mình lên liếc cậu một cái: “Chính là cậu không tốt ——”
“Vâng, vâng, vâng, tớ sai rồi.” Lúc này Phó Dương Hi cũng không mạnh miệng, mái tóc ngắn thường ngày phách lối như con nhím nhưng giờ đây trông rất dịu dàng. Cậu đi vòng qua Triệu Minh Khê, để tay lên gáy Minh Khê, nhẹ nhàng bóp bóp, trấn an nói: “Túi khóc nhỏ, đừng khóc nha, có được không?”
“Cậu còn gọi tớ là túi khóc nhỏ?!” Minh Khê nói: “Ngoại trừ lần này, nấc, lần này, có lần nào khóc nữa đâu?!”
Phó Dương Hi: “Lần say rượu kia.”
Hai mắt Minh Khê đỏ bừng nhìn cậu chằm chằm.
Phó Dương Hi rất muốn ‘sống sót’, lập tức đổi giọng: “Không đúng, tớ nhớ lầm, lần say rượu kia cậu không khóc, là tớ khóc, được không?”
Minh Khê vẫn khó chịu, loại khó chịu này hoàn toàn không có cách nào giải quyết, bởi vì cô không có khả năng xuyên về quá khứ, để kéo Phó Dương Hi ra.
Cô vừa khóc thút thít vừa lấy cà chua trong tủ lạnh.
“Để tớ cắt.” Phó Dương Hi nhanh chóng nhận lấy cà chua và dao từ trong tay cô. Sau khi nhận, cậu lại nhìn Minh Khê một chút. Bởi vì không biết làm sao để dỗ dành người khác, nhìn cậu luống cuống trông rất đáng thương.
Cậu dừng lại, lại nói lần nữa: “Thật xin lỗi, sau này sẽ không lừa gạt cậu bất cứ chuyện gì nữa đâu.”
Minh Khê lại đau lòng, tại sao cô lại muốn Phó Dương Hi xin lỗi mình?
“Tớ, nấc, tớ không tức giận. Thật xin lỗi, tớ không có ý kia.” Minh Khê vội vàng nói.
Phó Dương Hi nở nụ cười, dùng ngón tay vuốt chóp mũi của cô một cái: “Tớ biết.”
Khẩu trang nhỏ đau lòng cho cậu. Phó Dương Hi vui vẻ còn không kịp.
Minh Khê tiến lên một bước, ốm lấy Phó Dương Hi từ phía sau, hai tay vòng qua eo cậu, mặt dán lên lưng cậu. Phó Dương Hi rất cao, Minh Khê dán mặt trên lưng cậu thì có thể cảm nhận được xương cốt thiếu niên của cậu qua lớp quần áo, giống như măng mọc, nhổ giò mà lớn.
“Phó Dương Hi.”
“Hửm?”
“Bây giờ tớ có một ý nghĩ trong đầu, muốn thu nhỏ cậu lại.” Minh Khê bỗng nói.
Minh Khê nói không đầu không đuôi, Phó Dương Hi đang vụng về cắt cà chua, có chút không hiểu, nghiêng đầu hỏi: “Thu nhỏ? Sau đó thì sao, cậu muốn làm gì?”
“Sau đó chuẩn bị cho cậu một cái ổ mềm mại, để cậu vào trong đó ở. Tớ lại đem cả cậu và ổ đó gói chặt lại, rồi hung hăng bỏ vào trong ngực.”
Minh Khê đột nhiên nói lời này làm cho Phó Dương Hi thẹn thùng.
Gói chặt rồi hung hăng bỏ vào trong ngực.
Đây là lời hổ báo gì chứ ——?!
Cậu quay đầu nhìn Minh Khê một chút, vẻ mặt kiểu ‘Cái quỷ gì thế, tôi đường đường là đại ca trường học 1m8 mà có thể chịu được sỉ nhục như vậy sao?! Khẩu trang nhỏ của tôi thực sự quá phách lối rồi!’, nhưng khóe miệng lại không kiềm chế được mà điên cuồng cong lên: “Nghe cậu dùng từ này để miêu tả, thì ý là cậu muốn bao nuôi tớ hửm.”
“Có thể chứ?” Minh Khê hỏi.
Phó Dương Hi chợt nghiêm chỉnh, rút tờ khăn giấy lau tay, rồi quay người lại.
Minh Khê đành phải buông hai tay đang quấn chặt quanh eo cậu ra.
Phó Dương Hi hơi cúi người, nắm chặt bả vai cô. Dưới ánh đèn của phòng bếp, con ngươi đen như mực của Phó Dương Hi nghiêm túc nhìn cô chằm chằm. Minh Khê nhìn thấy bóng dáng của mình phản chiếu trong con ngươi của cậu.
Minh Khê: “Sao thế?”
Phó Dương Hi nói với cô: “Tớ thật sự không sao, khẩu trang nhỏ, không cần suy nghĩ nữa, mọi chuyện đều đã qua.”
Minh Khê vẫn khổ sở nhìn cậu.
Phó Dương Hi nhẹ nhàng nói: “Thật ra cũng không đến mức kinh khủng như Phó Chí Ý nói, cũng không phải chuyện lớn gì. Mỗi nhà đều có nỗi khó xử riêng. Có lẽ cậu không chung đυ.ng nhiều với Khương Tu Thu, cậu chớ nhìn cậu ấy cả ngày đùa giỡn với con gái giống như thiên kiêu chi tử, nhưng thật ra cha mẹ cậu ấy ly hôn từ sớm, mỗi người đều có chuyện xấu đầy trời, đội nón xanh cho nhau, đến bây giờ vẫn còn đang kiện cáo, hơn nữa còn có một đống con riêng, mười người thì hết chín người muốn tranh giành gia sản. Cậu ấy đã lớn nhưng cũng không phải kiểu người suốt ngày không có chuyện gì làm. Cậu cũng nhìn nhà mình đi, đêm đó ở đồn cảnh sát tớ cũng tức giận, thiếu chút nữa đánh anh hai cậu cho tàn phế, không đánh gãy một tay hoặc một chân của anh ta thì thực sự đã rất tiện nghi cho anh ta rồi. Thế nhưng cậu cũng yên lành đi ra, như một con bướm bay về phía trước, bay xa dần bọn họ. Vậy tớ còn có thể có chuyện gì? Tớ có tiền, có khẩu trang nhỏ xinh đẹp, tớ là người chiến thắng trong cuộc sống này, đúng không? Đổi thành người khác đều đã hâm mộ chết được, thế mà cậu còn đau lòng cho tớ, cậu nói xem cậu có ngốc hay không? Đối tượng của cậu có thể một đánh thắng hai, đừng coi đối tượng của cậu như một bông hoa mỏng manh thế chứ?”
Minh Khê bị Phó Dương Hi nói đến vừa muốn khóc lại muốn cười.
“Cái gì, ha ha, tiếng Trung của cậu có đạt tiêu chuẩn không đó?”
Phó Dương Hi cũng nhướng mày nở nụ cười: “Cho nên chúng ta sống với nhau thật tốt, tiếp tục tiến về phía trước, lúc nào nên ăn thì ăn, lúc nào nên uống thì uống, nên yêu đương thì yêu đương, lúc nào nên hôn thì hôn một cái ——”
Nói xong, cậu cúi đầu, ôm lấy mặt Minh Khê, “chụt” lên má Minh Khê một cái.
Minh Khê: “…… Đây là cái gì mà đột nhiên xuất khẩu thành thơ à?”
Phó Dương Hi dương dương đắc ý, vẻ mặt rắm thúi: “Tác giả, Phó Dương Hi.”
Minh Khê bị cậu làm cho tức giận đến bật cười, cuối cùng cũng dừng cơn nấc.
“Này, này, này, mì sắp trương rồi.” Minh Khê kêu lên rồi nhanh chóng đẩy Phó Dương Hi ra, sau đó tắt bếp.
*
Minh Khê cuối cùng cũng dừng khóc, Phó Dương Hi nhẹ nhàng thở ra.
TV đang bật, hai người ngồi trên ghế ở quầy bar ăn mì. Mì nóng hôi hổi, phải hơi ấm lên khuôn mặt của hai người.
Ăn xong, Phó Dương Hi trịnh trọng nói: “Tớ rửa chén.” Cái mà cậu gọi là rửa chén chính là bỏ chén đũa vào trong máy rửa chén.
Minh Khê lườm cậu một cái, lấy một quả quýt từ trong tủ lạnh ra lột, sau khi lột xong thì ném vỏ vào thùng rác, tách quả quýt thành làm hai rồi đi đến bên cạnh Phó Dương Hi, gọi cậu một tiếng.
Phó Dương Hi nghiêng đầu lại.
Minh Khê đưa tay, nhét một múi quýt vào giữa hai cánh môi cậu.
“Ngọt không?” Minh Khê hỏi.
Phó Dương Hi không kịp chuẩn bị, bờ môi mát lạnh chạm đến múi quýt còn có cả đầu ngón tay của Triệu Minh Khê nữa. Ngón tay con gái mềm mại tinh tế —— Hết lần này tới lần khác khẩu trang nhỏ chẳng hề phát giác, cho cậu ăn xong thì lại ngây thơ cúi đầu, lấy một múi quýt bỏ vào trong miệng mình. Cô nhẹ nhàng mở miệng, đầu ngón tay cũng chạm vào môi cô một chút.
Lúc chạm vào, môi cô hơi lõm vào, rồi lại căng mọng và ướŧ áŧ trở lại hình dạng ban đầu. Phó Dương Hi nhìn ngón tay cô, rồi lại nhìn môi cô, máu huyết trong người lập tức tăng vọt.
“…… Ngọt.” Thật vất vả cậu mới muốt múi quýt xuống, tim đập thình thịch.
Minh Khê không biết mình đã vô thức trêu chọc Phó Dương Hi. Cô nhét múi quýt còn lại vào trong miệng Phó Dương Hi. Cuối cùng, còn chưa đút được thì Phó Dương Hi đã nhịn không được mà ôm lấy eo cô, ấn cô lên trước tủ lạnh, rồi hôn sâu kiểu Pháp mà hai người đã nhìn thấy trên TV.
“Ngô ——”
Minh Khê không thể diễn tả được cảm giác bây giờ, tóm lại là vô cùng cuồng dã. Máu huyết toàn thân nhanh chóng vọt lêи đỉиɦ đầu, linh hồn giống như bị hôn đến mức bay ra ngoài. Phó Dương Hi vừa hôn cô, hai bên tai vừa đỏ lên. Tay cậu chống đỡ trên tủ lạnh, để đầu Minh Khê đặt trên cánh tay cậu, một cái tay khác thì nhẹ nhàng bóp lấy eo Minh Khê, vừa nghiêm túc vừa ngây thơ hôn. Rõ ràng là cậu đã đè Minh Khê lên tủ lạnh, nhưng mà cậu lại thẹn thùng, giống như Minh Khê đang đè người cậu, giống như cậu mới là người bị vấy bẩn.
Đôi môi mềm mại quấn lấy nhau, tất cả đều là vị quýt chua chua ngọt ngọt. Bầu không khí xung quanh cũng dần nóng lên.
Minh Khê có chút không thở nổi, chân bắt đầu mềm nhũn, cô không khỏi níu lấy cổ áo Phó Dương Hi, kéo cậu về phía mình.
Phó Dương Hi không áp lại gần, cô lại chê cậu quá xa. Nhưng một khi cơ thể cậu áp sát vào người cô, được bao bọc bởi hương thông khô quen thuộc, Minh Khê lại cảm thấy cả người mình bắt đầu nóng lên, giống như tôm luộc.
“Tớ, tớ không được.” Hôn đến một nửa, Minh Khê mềm nhũn, chóng mặt nói.
Đầu óc cô trống rỗng. Cô cảm giác mình bây giờ giống như một thứ gì đó vô dụng mềm yếu.
Phó Dương Hi ôm cô lên, lại hôn một hồi nữa rồi mới bỏ qua cho cô. Lúc rời môi cô, Phó Dương Hi có chút lưu luyến, hai tai đỏ bừng, hôn mổ lên môi cô mấy cái như gà mổ thóc.
Minh Khê dựa lưng vào tủ lạnh, cười cậu: “Tai cậu thật đỏ.”
Đánh chết Phó Dương Hi cũng không thừa nhận, đỏ mặt nói: “Quá nóng có được hay không? Khẩu trang nhỏ, nhất định là do cậu bật lò sưởi quá cao.”
Minh Khê bực bội: “Cái quỷ gì? Do cậu thẹn thùng mà còn trách tớ???”
Phó Dương Hi làm bộ như nghe thấy trò cười nào đó: “Thẹn thùng? Trong từ điển của tiểu gia tớ không có chữ này!”
Minh Khê: “……”
Bạn trai quá ngạo kiều (1) thì phải làm sao bây giờ?
(1) Ngạo kiều: nghĩ một đằng làm một nẻo, thích muốn chết nhưng miệng tiện cứ nói trái lòng.
“A, a, a, thật là phiền, chia tay đi, chia tay đi.”
Minh Khê cười mắng, muốn bỏ chạy.
Phó Dương Hi lại kéo cô lại.
Không được, đánh chết cũng không chia tay.
*
Minh Khê tắm trước. Sau khi Phó Dương Hi vào phòng tắm thì Minh Khê mặc áo ngủ lông buồn bực chán chường nhìn quanh căn hộ.
Yêu đương thật sự là một chuyện rất thần kỳ. Trước kia, ngoài học hành ra, cô cảm thấy phim truyền hình hay, trò chơi chơi vui, tiểu thuyết đọc cũng rất hay. Nhưng mà sau khi yêu đương, khi không có cậu bên cạnh, cô làm gì cũng không cảm thấy thú vị. Không có gì vui bằng có Phó Dương Hi. Cái gì đều muốn cùng làm với cậu, xem phim cũng hay hơn, ăn cơm cũng ngon hơn. Nhìn vào mắt cậu, cảm xúc lập tức có thể dậy sóng, chìm vào biển sâu, như cắn một miếng dưa hấu giữa mùa hè.
Căn hộ chung cư to như vậy, nhưng từ sau khi Minh Khê vào ở thì đã dần thay đổi. Minh Khê giống như một kẻ xâm nhập, biến căn hộ vắng vẻ và yên tĩnh trở nên có màu sắc khắp nơi. Cô sợ lạnh, Phó Dương Hi liên tục bật máy sưởi, cảm giác lạnh thấu xương lúc trước lập tức biến mất. Cô sợ tối, thế là Phó Dương Hi lại lắp thêm vài cái đèn, thế là bóng tối cũng đã biến mất.
Lần trước Minh Khê đã thăm dò phòng của Phó Dương Hi, phòng nghe nhìn và phòng làm việc ở lầu hai, nhưng mà lần này đi vào thì cảm giác hoàn toàn khác biệt.
Phó Dương Hi có nhiều sách nằm rải rác trên thảm trong phòng —— Đủ các thể loại, nào là《Sửa chữa xe máy》,《Himalaya》,《Lược sử thời gian》, hầu như có đủ tất cả các sách, vứt lộn xộn trên mặt đất, dù không trật tự nhưng cũng không bẩn thỉu. Tất cả đều có dấu hiệu bị mở, đều đã được xem qua. Một phòng khác thì ném đầy robot, bóng rổ, trang phục bóng rổ, đèn bàn bị tháo lở dở, những con ốc vít gỉ màu xanh đậm.
Dường như Minh Khê đứng trên hành lang một hồi lâu, giữa ánh sáng và bóng tối, cô nhìn thấy một cậu bé cô độc, bởi vì bị chán ghét cho nên không có nơi để trở về, mấy năm nay sống một mình ở đây, chỉ có thể tự mình làm tất cả mọi chuyện. Cậu ấy xem hết không biết bao nhiêu bộ phim, rồi đọc sách, nghe nhạc, tháo lắp đồ dùng, lẻ loi một mình ném bóng rổ ở khu đất trống bên cạnh, nện bóng rổ xuống mặt đất trong một ngày mưa phát ra tiếng vọng cô độc.
Thì ra Phó Dương Hi đã đọc nhiều sách như vậy. Thành tích của cậu không thể tệ như thế. Lúc này, nghi ngờ trong lòng Minh Khê cuối cùng đã có lời giải, vì sao lúc cậu giải đề lại lưu loát như vậy, nhưng mỗi lần làm bài thi thì lại viết bậy bạ.
Có lẽ cậu cũng không biết, trong chuyện năm xưa chính cậu cũng là người bị hại, cho nên cậu vẫn luôn tự trách mình. Nguyên nhân chính là như thế, cậu không biết nên đi con đường nào, một thân một mình giãy dụa trong đêm khuya, hoang mang mờ mịt.
Chưa chắc cậu đã biết có thể những trói buộc trên người cậu thì ra cậu có thể lựa chọn không cần phải chịu đựng.
Chỉ là cậu đã chọn cách đối mặt với nó.
Cậu vĩnh viễn sẽ không bao giờ xấu đi, sẽ không bị miệng lưỡi người đời xé nát, cũng sẽ không bị kéo chìm xuống vũng bùn. Lúc Minh Khê gặp cậu, cậu đang tỏa sáng lấp lánh.
Minh Khê chợt hiểu rõ, vì sao mình lại từng bước bị cậu hấp dẫn.
Cô bị hấp dẫn bởi Thẩm Lệ Nghiêu là bởi vì thành tích của Thẩm Lệ Nghiêu ưu tú, như hạc giữa bầy gà. Mà đến cùng, cô trầm luân vì Phó Dương Hi là bởi vì Phó Dương Hi mới là ánh dương rực rỡ mà cô nhìn thấy được mỗi khi ngẩng đầu lên.
*
Buổi tối, Minh Khê mở to mắt nằm trên giường. Cô thực sự lo lắng Phó Dương Hi nằm ở phòng bên kia có ngủ được hay không. Thậm chí cô còn muốn ngủ chung với Phó Dương Hi ——
Thế nhưng bây giờ bọn họ vừa mới trưởng thành, ngủ chung trên một giường có phải là quá sớm hay không? Hơn nữa, ngủ chung trên một giường thì có thể xảy ra chuyện gì hay không? Suy cho cùng cậu ấy đang độ tuổi thiếu niên sung sức, dễ xúc động vào buổi sáng, so với người khác còn mãnh liệt hơn…… Chờ đã, cô đang nghĩ cái gì đây?
…… Tiến triển hình như hơi nhanh, lại còn không biết xấu hổ.
Cảm giác ngứa ngáy trong lòng làm cho Minh Khê không chịu nổi, không nghĩ mình lại là sắc nữ đến như vậy.
Cô dùng gối che đầu, lăn qua lăn lại trên giường.
Ba phút sau, Minh Khê bắt đầu tìm kiếm ‘Vừa trưởng thành đã cùng ngủ với người yêu có thể không tốt lắm đúng không?’
Phần trả lời bên dưới làm cho Minh Khê đỏ mặt tới mang tai, phần lớn lời khuyên đều là ‘không nên’, đều nói là đa số con trai nhất định sẽ ăn con gái sạch sành sạch.
Ăn, sạch, sành, sanh.
Chỉ nhìn thấy bốn chữ này, mặt Minh Khê đã nóng bừng.
Cô nằm trên giường trằn trọc trong chốc lát, cuối cùng vẫn ngồi dậy, ôm gối, run rẩy xuống giường.
Phó Dương Hi cũng chưa ngủ, cậu đang khoanh chân ngồi trên giường, do dự không biết có nên gửi tin nhắn cho Minh Khê hay không. Bởi thế nên khi cửa phòng Minh Khê vừa mở thì bên này, Phó Dương Hi đã nghe thấy tiếng động. Cậu không muốn để khẩu trang nhỏ nhìn thấy cậu không ngủ được, cho nên nhanh chóng tắt đèn, nằm ngửa trên giường nhắm mắt lại.
Minh Khê đẩy cửa ra, thò đầu vào.
“Anh Hi, cậu đã ngủ chưa?” Minh Khê hỏi.
Phó Dương Hi làm bộ ngủ rất ngon, không nhúc nhích.
“Không thể nào, đã ngủ sao?” Minh Khê không dám tin —— Không phải nói bị mất ngủ sao?! Chẳng lẽ là do uống thuốc, thuốc có hiệu quả?
Cậu đã ngủ say nên Minh Khê cũng không thể nào đánh thức cậu, đương nhiên, cô cũng muốn để cho cậu ngủ một giấc thật ngon. Thế là Minh Khê định lặng lẽ đóng cửa lại.
Phó Dương Hi không muốn để cho cô nhìn thấy mình thường xuyên mất ngủ, nhưng lại không muốn nhìn cô quay người rời đi như vậy.
Giao chiến một hồi trong lòng, cậu bỗng trở mình giả vờ tỉnh dậy, giật mình mở mắt ra. Cậu ngồi dậy, lau trán: “Làm tớ sợ muốn chết, mới vừa ngủ đã bị cậu đánh thức, khẩu trang nhỏ, cậu tới phòng tớ lén la lén lút làm gì đấy?”
“……”
Nhìn thoáng qua Minh Khê đã biết cậu vừa mới giả vờ ngủ.
Trong lòng tức giận, cái người này, sao lại như vậy chứ? Ngủ không được thì cứ ngủ không được, vậy mà vì để cho cô an tâm còn giả vờ ngủ nữa.
“Tớ tới xem cậu có ngủ được không, định nếu như cậu ngủ không được thì sẽ ngủ chung với cậu.”
Ngủ chung???
Còn có thể chuyện tốt này à???
Tim Phó Dương Hi đập nhanh hơn, mái tóc đen bù xù, ngơ ngác nhìn Triệu Minh Khê.
Minh Khê nhìn cậu, cố ý nói: “Thấy cậu đã có thể ngủ, không bị mất ngủ, vậy tớ đi đây.”
Minh Khê ôm gối nói, nói xong quay người định về phòng mình. Nhưng còn chưa đi được hai bước thì Phó Dương Hi ở sau lưng đã nhảy từ trên giường xuống, ôm cô từ phía sau, hai tay ôm chặt lấy cô, đầu đặt trên bả vai cô, vùi đầu vào trong cổ cô, đáng thương nói: “Thật tốt, thật ra tớ không ngủ được.”
“Cậu có thể ——”
Hai tai Phó Dương Hi ngượng ngùng đỏ lên, trầm thấp nói: “Đừng đi.”
*
Một lát sau, hai người nằm thẳng trên giường.
Không khí yên lặng cứng ngắc một mảnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng nhịp tim thình thịch của hai người.
Cho tới bây giờ, Minh Khê chưa bao giờ ngủ cùng với ai trên một chiếc giường, đương nhiên Phó Dương Hi cũng không ngoại lệ. Hai người đã quen ngủ một mình, một khi đã cùng nằm trên một cái giường, bọn họ căn bản không biết nên nằm như thế nào, tay nên để ở đâu, chân nên bày thành tư thế gì —— Chỉ cảm thấy giống như hai con cương thi nhỏ, toàn thân cao thấp đều căng cứng, chỉ có máu huyết không khống chế được mà chạy loạn khắp người.
Ánh trăng bên ngoài xuyên qua khe cửa sổ.
Qua mấy phút, Phó Dương Hi cẩn thận từng li từng tí trở mình.
Đầu ngón chân Minh Khê đều căng cứng. Cô tiếp tục nằm thẳng, Phó Dương Hi nằm nghiêng về phía cô. Thân thể hai người gần một chỗ. Phó Dương Hi lật người, giống như bị bức đến góc tường, bị ép buộc, bị vấy bẩn. Trong bóng tối, cậu nhìn Minh Khê: “Tớ, tớ có thể ôm cậu không?”
Nhịp tim của Minh Khê không bình thường, trong đầu hoàn toàn trống rỗng, xung quanh mũi đều là hương thông khô trên người Phó Dương Hi. Đầu óc cô rối bời, đang suy nghĩ xem cậu ấy dùng nước hoa nam gì, hay đây là mùi của vận khí, chờ đã, một lúc nữa biết đâu lại muốn một nụ hôn sâu kiểu Pháp thì làm thế nào bây giờ, buổi tối cô đánh răng chưa, hình như rồi, phải không nhỉ? Cậu ấy mới vừa nói cái gì……
Minh Khê mơ mơ hồ hồ “ừ” một tiếng.
Phó Dương Hi cố gắng trấn tĩnh bản thân một chút, sau một lát, cậu đưa tay ôm Triệu Minh Khê vào trong ngực. Minh Khê cũng nghiêng người qua, nhất thời khoảng cách của hai người vô cùng gần. Trước đó, cũng không phải chưa bao giờ gần nhau như vậy —— Nhưng đó là khi đứng trên mặt đất. Mà bây giờ, bọn cô lại cùng nằm trên một cái giường lớn, cùng đắp một bức chăn, bộ đồ ngủ dính sát nhau, thô ráp ấm áp. Không khí tràn ngập hơi thở mùa đông.
Khoảng cách gần hơn, chóp mũi chạm chóp mũi, hô hấp giao thoa, tim đập loạn.
Phó Dương Hi ôm chặt Minh Khê. Đầu óc cậu trống rỗng, đây là cô gái cậu thích nhất, bây giờ đã nằm trong ngực cậu. Phó Dương Hi giống như đang ôm một món đồ quý giá dễ vỡ gì đó, cậu hôn lên khóe miệng của Minh Khê một cái.
Bỗng nhiên ——
Phó Dương Hi buông Minh Khê ra, lật qua bên kia giường.
Minh Khê ý thức được gì đó, gương mặt lập tức nóng bừng, cô kéo chăn qua đỉnh đầu.
Phó Dương Hi xấu hổ muốn chết, nói: “Thật xin lỗi.”
Cậu có phản ứng.
“Làm sao mà cậu có thể dễ dàng có phản ứng như vậy.” Mặt Minh Khê nóng bừng tới mức không thể nào diễn tả được, dùng chăn che mặt lại, nhưng vẫn đùa giỡn cậu: “Có phải cậu là một tiểu sắc quỷ không đó?”
“Tớ không có!” Phó Dương Hi thẹn quá hóa giận nói: “Tớ chỉ có với cậu mới như vậy thôi. Có thằng đàn ông nào ôm cô gái mình thích mà lại không có cảm giác gì, tớ cũng không phải hòa thượng.”
Minh Khê kéo chăn xuống, lộ hai con mắt ra, hơi ngẩng đầu lên nhìn cậu: “Nếu không thì mình làm chuyện yêu một chút ——”
Minh Khê cảm thấy năng lực tiếp nhận của mình rất mạnh, cô cũng nhận định người trước mắt này. Cô cảm thấy không có gì là không thể.
“Không được.” Phó Dương Hi quả quyết cự tuyệt: “Cậu vừa mới trưởng thành, muốn hòa hợp, chờ cậu đủ hai mươi tuổi hẳn nói.”
Ngàn vạn lần không nghĩ tới Phó Dương Hi kiên định như vậy, Minh Khê ngẩn ra: “Tớ thấy cậu chính là hòa thượng.”
“Hôn một chút thì có thể.” Phó Dương Hi ngượng ngùng nói.
Cậu tiến tới cẩn thận từng li từng tí hôn lên vành tai của Minh Khê một cái.
“Không hôn, buồn ngủ rồi.” Minh Khê đẩy đầu cậu ra.
Nụ hôn chuồn chuồn đạp nước thì làm cái gì được chứ!
Minh Khê ngẫm lại vẫn cảm thấy không phục, nghiêng đầu nhìn Phó Dương Hi: “Họ Phó kia, có phải tớ căn bản không có lực hấp dẫn với cậu đúng không?”
Phó Dương Hi đưa tay ôm cô vào trong ngực, nghiêm túc nói: “Không phải như vậy, một bước này có ý nghĩa khác, khẩu trang nhỏ, cậu có ý nghĩa rất lớn với tớ. Tớ trân quý cậu hơn bất kỳ ai, cho dù bất cứ khả năng nào có thể làm tổn thương đến cậu, tớ đều không muốn làm.”
“Tớ không muốn chỉ cùng cậu trải qua một mùa đông, tớ muốn cùng cậu tới mãi về sau, tới ngày tóc bạc trắng. Tớ không muốn khi cậu nhớ lại, cảm thấy lần đầu tiên không có cảm giác gì.”
“Tớ muốn cậu vui vẻ, suôn sẻ, viên mãn, viên mãn hơn bất kỳ người nào. Không muốn cậu có một chút tiếc nuối nào. Chờ ngày tớ cầm nhẫn đến trước mặt cậu, nếu như cậu nói cậu đã chuẩn bị sẵn sàng, tớ sẽ chạy đến bên cậu không chút nghĩ suy.” Lúc đầu, Minh Khê chỉ nói đùa mà thôi, không nghĩ tới người luôn không đứng đắn như Phó Dương Hi mà lại nghiêm túc giải thích nhiều như vậy. Hốc mắt cô muốn nóng lên. Tình yêu tuổi mười tám nóng bỏng và mãnh liệt, nhưng tương lai của cô có Phó Dương Hi.
Hít mũi một cái, Minh Khê vùi đầu trong ngực Phó Dương Hi, nói: “Tớ biết, vừa rồi tớ chỉ nói đùa thôi. Cậu đừng căng thẳng.”
“Chúng ta ngủ đi, anh Hi, cậu ôm tớ ngủ, xem thử có thể ngủ được hay không.”
Phó Dương Hi ôm chặt Triệu Minh Khê vào trong ngực. Cô sẽ không bị bất kỳ kẻ nào cướp đi, cô là của cậu rồi.
Đêm nay, từ đầu đến cuối, trong ngực Phó Dương Hi đều có Triệu Minh Khê, tim cậu đập rất nhanh, tình yêu tuổi trẻ trào dâng, người cậu ôm chính là người con gái mà cậu yêu nhất.
Phó Dương Hi nghĩ rằng đêm nay sẽ là một đêm khó ngủ, nhưng mà kỳ lạ thay, cậu cứ như vậy từ từ chìm vào giấc ngủ. Những vết thương trong giấc mơ của cậu từ từ được chữa lành. Cậu giống như đang ôm một tảng băng trôi, nhưng mà là tảng băng thật ấm áp, còn nở nụ cười với cậu, đưa cậu trôi qua đại dương. Trong tiếng hít thở đều đặn của Minh Khê, Phó Dương Hi như được đưa đến bên bờ, trên một bãi cát mềm mại, có sóng vỗ về xoa dịu cơ thể cậu.
Cậu từ từ chìm vào giấc ngủ.