Edit: Pinkie
Ngay chỗ đổi giày trước cửa có một bậc thang thấp. Phó Dương Hi vịn tủ giày đứng lên, Tiểu Lý mang xe lăn tới, còn cậu thì nhảy một chân lên. Cậu liếc Triệu Minh Khê một chút, cố gắng nghĩ cách nhảy thế nào để trông đẹp trai hơn, nhưng sau đó lại nghĩ, một chân nhảy tới nhảy luôn mà có gì đẹp trai?
Phó Dương Hi cảm thấy có chút mất mặt, không vui lầm bầm: “Ai thiết kế cái bậc thang như thế này chứ?”
Ở bên cạnh, Minh Khê nhìn thấy vậy cũng sợ khϊếp vía, vô thức đưa tay muốn đỡ cậu, sợ nền gạch men quá trơn sẽ khiến cậu ngã lần hai. Nhưng Phó Dương Hi không để cho cô đỡ, hoàn thành loạt động tác một cách trôi chảy.
Minh Khê: “……”
Sau khi cậu nhảy lên bậc thang, Tiểu Lý nhanh chóng đẩy xe lăn tới phía sau cậu. Cậu vịn tay nắm, ngồi xuống xe lăn, nâng chân bị bó bột lên, tốn công sức để chân cho ngay ngắn, sau đó nhướng đôi chân mày tuấn tú nhìn Triệu Minh Khê.
Minh Khê: “……”
Cái này có gì tốt để mà đắc ý cơ chứ!
Sau khi Phó Dương Hi xuất viện thì gặp một vấn đề. nếu như gãy tay thì còn dễ, một tay cũng không ảnh hưởng gì mấy, nhưng mà lần này lại gãy xương mắt cá chân. Một chân cậu ấy nhảy tới nhảy lui ngược lại không có vấn đề gì, nhưng mà muốn vào nhà tắm tắm rửa thì quá khó.
Minh Khê đưa ra vấn đề này.
Tiểu Lý nói: “Cô đừng lo lắng, hôm qua ông cụ đã tìm cho Phó thiếu một hộ lý, sẽ tới ngay thôi. Còn có tôi cũng luôn sẵn sàng 24/24, gọi lúc nào thì đến lúc đó.”
Phó Dương Hi quen có một mình ở bên ngoài, rõ ràng không tình nguyện để hộ lý vào nhà. Nghĩ đến chuyện cậu là một người lớn cao 1m8 lại được người khác nâng đỡ, phải tiếp xúc tay chân, thì cả người nổi da gà.
Cậu nhíu mày, lái xe lăn về phía ghế sô pha, vẻ mặt khó chịu nói: “Đừng xen vào chuyện của người khác, tôi nói tôi có thể chống nạng làm được!”
Tiểu Lý vội vàng nói: “Đây cũng là ông cụ quan tâm, cậu chủ, cậu tuyệt đối đừng nói những lời này trước mặt ông cụ, chứ không lại cãi nhau.”
Minh Khê đặt cặp sách trên quầy bar, đưa ra đề nghị: “Nếu không ——”
Hai người đồng loạt nhìn về phía cô.
“Không cần mời hộ lý, tớ đến.”
“……”
Tiểu Lý kinh ngạc: “Cô xác định cô bằng lòng sao?”
Tiểu Lý còn tưởng rằng Triệu Minh Khê chỉ là đơn thuần yêu sớm với Phó thiếu, nếu yêu phú đại nhị thì có thể hưởng được tiền và lợi ích là được, cần gì phải tự mình đi chiếu cố người ta? Không thể không nói, điều này có chút vượt ngoài dự liệu của Tiểu Lý.
“Cái này có cái gì mà không bằng lòng, lại không khó.” Minh Khê không biết Tiểu Lý đang nghĩ gì, chỉ cho là Tiểu Lý nghĩ cô muốn kiếm một phần tiền công của hộ lý kia.
Cô vội vàng khoát tay, nói: “Mời hộ lý thì cũng có thể, nhưng mà không phải Phó Dương Hi không thích người lạ vào hay sao, em đến vô cùng thuận tiện. Nhưng mà sức lực của em không đủ lớn, nếu có chuyện gì còn phải nhờ anh Lý đó.”
Tiểu Lý nhìn về Phó Dương Hi. Khuôn mặt tuấn tú của Phó Dương Hi đã đỏ lên. Tiểu Lý im lặng ăn một miệng cẩu lương. Trong lòng tự nhủ, lúc này lập tức không còn chê trách tứ chi không tiếp xúc rồi chứ?
Minh Khê nhìn cái chân đang bó bột của Phó Dương Hi, bù thêm một câu: “Chủ yếu là em không quá yên tâm. Chỗ xương gãy của cậu ấy không thể dính nước, lúc tắm rửa nhất định phải rất chú ý mới được.”
Tắm, tắm rửa?
Khẩu trang nhỏ thật táo bạo, vậy mà trực tiếp nghĩ tới chuyện tắm rửa cho cậu?!
Sao có thể như thế này?
Như thế này thật có thể chứ?
Phó Dương Hi cố gắng giữ vẻ bình tĩnh nhưng mà vẫn không kiềm chế được sự vui vẻ và đắc ý. Cậu quay đầu đi nơi khác, bên tai đỏ rực, làm bộ như thỏa hiệp: “Vậy, vậy thì cứ làm như vậy đi.”
Cứ như vậy, Minh Khê chuyển đến đây. Lần này, khả năng sẽ ở một thời gian hơi dài nên lúc Tiểu Lý đưa cô về lấy quần áo thì cô thu dọn hết tất cả mọi thứ. Phó Dương Hi háo hức chờ đợi, khi nhìn thấy Tiểu Lý giúp cô mang túi lớn túi nhỏ hành lý xách vào thì tâm tình của cậu muốn bay lên tận trời.
Nhưng ngàn vạn lần Phó Dương Hi không nghĩ tới, là cậu suy nghĩ nhiều. Ban đêm, lúc tắm rửa, Triệu Minh Khê vô cùng chính nhân quân tử.
Cô xả nước vào bồn, thử độ ấm, trải một lớp thảm chống trượt xuống sàn, rồi nói với Phó Dương Hi: “Có thể rồi.”
Phó Dương Hi đứng thẳng bằng một chân, hai tay chống trước bồn rửa mặt trong phòng tắm, tim đập thình thịch một hồi lâu. Cậu nhìn chằm chằm chính mình trong gương, chuẩn bị tâm lý thật tốt, liếc nhìn cơ bụng của mình rồi làm ướt ít tóc trước trán, tạo hiệu ứng mái tóc đen ngắn nhỏ nước.
—— Kết quả cậu nghe được tiếng cười ha ha của Triệu Minh Khê khi xem máy tính bảng trong phòng khách truyền tới.
“……”
Phó Dương Hi nhịn không được mà hướng ra phía ngoài kêu: “Triệu Minh Khê, cậu làm gì đó?”
“Sao thế?” Minh Khê cầm máy tính bảng, không quên bấm tạm dừng, cô đi tới phòng tắm: “Cậu bắt đầu tắm sao? Cẩn thận một chút, đừng để bị ngã. Áo choàng tắm đặt ở bên cạnh.”
Phó Dương Hi: “……”
Minh Khê dừng lại, giọng nói trở nên kỳ quái: “Sẽ không phải, cậu tưởng là tớ ở lại chăm sóc cậu, bao gồm cả việc giúp cậu tắm rửa đó chứ?”
Cần cổ trắng nõn của Phó Dương Hi đỏ lên, lập tức nhảy loạn trong phòng tắm: “Khẩu trang nhỏ, trong đầu cậu chứa toàn ý nghĩ đen tối gì thế?! Tớ không hề nghĩ tới chuyện kia có được không, đến cùng thì cả ngày cậu nghĩ loại chuyện gì thế cơ chứ? Tớ đã cởi hết rồi, không cho phép cậu tiến vào! Không được nhìn lén tiểu gia tớ!”
Minh Khê: “……”
Mặt Minh Khê cũng nóng lên. Cái quỷ gì thế này, cô mới không thèm nhìn lén đâu.
—— Mặc dù đích thực là cô cũng nhịn không được mà liếc nhìn vào cửa kính của phòng tắm vài lần. Chàng trai cao to, bóng dáng như ẩn như hiện trong hơi nước mờ vô cùng đẹp trai.
Minh Khê kìm lòng lại, đi ra ngoài.
Phó Dương Hi thì ủ rũ, chậm rãi cởϊ qυầи áo. Phần áo phía trên cởi dễ dàng nhưng mà quần ở bên dưới thì có chút khó. Nhưng mà cũng không có gì trở ngại, thanh nẹp được cố định chắc chắn, mắt cá chân bên trái hầu như không chuyển động được, chỉ cần cởi một ống quần, sau đó cong chân bị thương lên rồi kéo ống quần còn lại qua mắt cá chân là xong.
Phó Dương Hi tiến bồn tắm lớn, để chân trái ở bên ngoài.
Minh Khê ngồi trên ghế sô pha tiếp tục xem phim, nhưng mà lực chú ý hiển nhiên không đặt toàn bộ trên bộ phim. Cô nhìn về phía phòng tắm bên kia, chú ý đến động tĩnh bên trong từng chút một. Nhưng mà may mắn, khả năng giữ thăng bằng của Phó Dương Hi rất tốt, từ đầu đến cuối không xảy ra vấn đề gì cả.
Khi bước ra, Phó Dương Hi mặc áo choàng tắm màu trắng, mái tóc đen hơi ướt, mặt mày sắc sảo, giọt nước theo cằm chảy xuống xương quai xanh, ngoài trừ mắt cá chân trái bó bột có chút ảnh hưởng đến cảm nhận, động tác nhảy lò cò một chân có chút kỳ quái thì tất cả những phương diện khác đều đẹp trai đến mức làm cho người ta phải chảy nước miếng.
Minh Khê lần đầu tiên nhìn thấy cậu tắm xong, lúc ngẩng đầu lên, kìm lòng không được mà nhìn chằm chằm cậu.
Phó Dương Hi tựa trên khung cửa, khoanh tay, tâm tình thoải mái, dương dương đắc ý nhướng lông mày một cái, để cho cô nhìn: “Haizz, muốn nhìn thì cứ nhìn, đừng cố kìm nén.”
Ra là trước đó ở trong phòng tắm chơi đùa lâu như thế là để bây giờ đến phiên cậu nói ra câu này.
Minh Khê nở nụ cười. Nhưng cô mới không kiểu đánh chết cũng không thừa nhận, khẩu thị tâm phi như Phó Dương Hi, trả lời thẳng: “Cậu đúng là đẹp trai thật.”
Phó Dương Hi lập tức liền không kìm chế được, bên tai lại đỏ lên.
Minh Khê đi tới, dìu cậu ngồi vào xe lăn.
“Mười giờ rưỡi, đi ngủ hay là xem tivi?” Minh Khê hỏi cậu.
“Ra ghế sô pha ngồi xem tivi một lát đi.” Trên mặt Phó Dương Hi đỏ bừng còn chưa tan. Cậu lấy lại bình tĩnh, cố gắng để cho mình trông ‘tâm tư đơn thuần’, ‘không nghĩ gì cả’. Cậu nhảy ngồi lên xe lăn trước.
Minh Khê đẩy cậu tới bên ghế sô pha, nói: “Vậy cậu xem tivi trước đi, tớ đi tắm, có việc gì thì gọi tớ, chăn lông ở bên cạnh, đừng để bị cảm lạnh.”
Phó Dương Hi: “Được.”
Cậu cũng không muốn đi ngủ sớm như vậy. Hai người hai phòng, khi vào phòng mình rồi thì không gặp được cô nữa. Con người chính là một sinh vật kỳ lạ như vậy, rõ ràng mỗi phút mỗi giây đều ở chung một chỗ nhưng mà vẫn cảm thấy không đủ, vẫn sẽ nhớ nhung đến mức tim đau nhói.
Có đôi khi Phó Dương Hi cảm thấy Triệu Minh Khê ở bên cạnh cậu còn chưa đủ, lòng ham muốn chiếm hữu của cậu vĩnh viễn không được thỏa mãn. Cậu còn muốn nhét người vào trong túi, giờ nào phút nào cũng có thể nhìn thấy cô, nghe được giọng nói của cô, đυ.ng chạm được vào da thịt của cô. Tốt nhất khẩu trang nhỏ chỉ nhìn một mình cậu, chỉ nghe một mình cậu nói chuyện.
Trước khi Minh Khê về trường học lấy đồ, cô đã bảo Tiểu Lý chở cô đi mua vài thứ, trong đó có đồ ngủ mới. Cô tắm rửa xong, sấy khô tóc, thay bộ đồ ngủ mềm mại rồi bước ra. Phó Dương Hi đang háo hức nhìn chằm chằm phòng tắm, nghe thấy động tĩnh, cậu lập tức thu ánh mắt lại, làm bộ hết sức chuyên chú nhìn máy tính bảng.
“Sao trong nhà cậu lại không có TV” Minh Khê đi tới, đưa mắt nhìn xung quanh trống rỗng.
Đồ dùng trong nhà thật sự quá ít. Ánh sáng cũng là tông lạnh, và quầy bar được làm bằng đá cẩm thạch, không có thêm bất kỳ màu sắc nào như đế lót ly hay gối ôm, vì vậy toàn bộ căn hộ trông rất vắng vẻ.
Phó Dương Hi kê chân trái lên bàn trà, kéo năm lần bảy lượt mới nhấc mí mắt lên nhìn cô. Cậu nghĩ là cô muốn xem, nên nói: “Ngày mai tớ bảo Tiểu Lý lắp một cái.”
Minh Khê cười: “Lúc trước Tiểu Lý nói cậu không cho anh ấy vào trước, bây giờ làm sao lại ——”
Minh Khê được tiện nghi mà còn khoe mẽ.
Mặt Phó Dương Hi lại đỏ lên, cậu rủ mắt xuống: “Vì đối tượng của mình mà thỏa hiệp một chút, cũng có thể.”
Minh Khê đi tới bên cạnh cậu rồi ngồi xuống, nhìn thời gian, đã mười một giờ rồi. Theo lý mà nói, bây giờ đã đến giờ Minh Khê đi ngủ, nhưng mà hôm nay Minh Khê lại không cảm thấy buồn ngủ, cô có chút lo lắng cho Phó Dương Hi, cũng không muốn tách nhau ra nhanh như vậy. Mặc dù hai người ở hai phòng sát nhau nhưng vẫn luôn có cảm giác giống như lập tức phải xa nhau bảy, tám tiếng.
Phó Dương Hi bỗng nhiên nói: “Lại xem TV một lát nhé?”
Minh Khê yên lặng nói: “Ừ.”
Hai người giống như bị ma xui quỷ khiến, cố gắng không ngượng ngùng, giả bộ như rất nghiêm túc xem phim truyền hình, nhưng thật ra tâm tư của cả hai đều không đặt trên TV.
Miễn cưỡng chống cự đến 11:30.
Phó Dương Hi thấy Minh Khê đưa lưng về phía mình, lặng lẽ ngáp một cái.
Trong lòng Minh Khê cũng nhớ tới chuyện Phó Dương Hi mất ngủ.
“Nếu không thì —— Đi ngủ sớm một chút, sáng mai còn phải đi học.” Phó Dương Hi lại lên tiếng lần nữa.
Minh Khê đã cố gắng hết sức để kìm lại cơn buồn ngủ, nhưng cơn buồn ngủ vẫn ập đến từng cơn. Tâm trạng của cô có chút sa sút, không muốn tách nhau ra như vậy. Cô ngước mắt nhìn Phó Dương Hi, suy tư một lát, cuối cùng vẫn thỏa hiệp: “Được, đi ngủ sớm một chút đi.”
Đóng máy tính bảng lại, hai người lưu luyến không rời trở về phòng của mình.
Minh Khê nhớ tới một chuyện, cô nói với Phó Dương Hi: “Nãy tớ có mua cho cậu vài thứ, đặt ở bên cạnh giường cậu đấy.”
“Cái gì?” Phó Dương Hi cong môi, lại nhịn không được mà bắt đầu đắc ý: “Làm gì mà phải mua đồ, kỷ niệm ngày thứ năm bên nhau sao?”
Cậu di chuyển xe lăn đến bên giường. Nhìn thấy đồ vật đặt bên cạnh giường thì cậu sửng sốt một chút.
Sau lưng vang lên tiếng của Minh Khê: “Tớ nhìn thấy những lọ thuốc kia của cậu.”
Cơ thể Phó Dương Hi căng cứng.
Nhưng Minh Khê cũng không truy hỏi, chỉ khẽ nói: “Tớ mua cho cậu hai cuốn truyện tranh, một cuốn chỉ có hình ảnh, khá ít chữ, đọc cũng không tốn nhiều công sức. Nếu cậu không ngủ được, có thể xem, suy nghĩ theo đó sẽ nhẹ nhàng, có lẽ sẽ hữu ích……”
Minh Khê gãi đầu, cô không nghĩ ra biện pháp tốt.
Những loại thuốc mà Phó Dương Hi đã thử qua hình như không có hiệu quả cho mấy.
“Nếu như không được, cậu gọi tớ tỉnh dậy, chúng ta cùng nhau thức đêm thử xem sao.”
“Thức lâu sẽ luôn muốn ngủ, đến lúc đó có thể cùng nhau tiến vào mộng đẹp.”
Hầu kết Phó Dương Hi trượt lên trượt xuống, các khớp ngón tay nắm chặt, cầm lấy quyển truyện tranh, quay đầu lại nhìn cô.
Minh Khê đứng ở cửa, cất giọng nhẹ nhàng: “Tóm lại, tớ không muốn cậu một mình.”
Cô đứng ở đó, ngược sáng, mặc đồ ngủ mềm mại, trông vẫn mảnh mai như thế. Giọng nói của cô cũng nhẹ nhàng, từng chữ từng chữ một đi vào lòng Phó Dương Hi, làm nổi lên từng gợn sóng mà không cách nào ngăn cản được.
Phó Dương Hi ngừng thở nhìn cô.
Ngoài cửa sổ, trời đang đổ mưa tí tách, không biết từ bao giờ, tình cảm này đã nảy mầm, lan ra khắp người, trở thành một dấu ấn khó phai trong lòng Phó Dương Hi. Ba chữ Triệu Minh Khê đã khảm sâu vào trong lòng cậu. Một ngọn lửa nóng rực bay về phía cậu, Phó Dương Hi đã không còn cảm thấy lạnh nữa. Trong chốc lát, cậu cảm thấy mình rất may mắn.
“Tới đây.” Phó Dương Hi nói.
Minh Khê đi tới.
Phó Dương Hi kiềm chế cảm xúc lộn xộn trong lòng mình lại, đưa tay kéo cô qua, dùng sức ôm chặt lấy cô: “Ngủ ngon.”
Cậu đã không phải một mình.
*
Tình trạng gãy xương của Phó Dương Hi càng ngày càng chuyển biến tốt. Trong lớp, ngoại trừ Kha Thành Văn và Khương Tu Thu thì không ai biết chuyện hai người yêu đương.
Lúc chơi bóng rổ, Kha Thành Văn lại không cẩn thận tiết lộ với một đàn em, bọn đàn em đều vô cùng ngạc nhiên.
Kha Thành Văn liếc nhìn trên sân vận động, thấy Triệu Minh Khê không ở đây, nghĩ chắc tám phần là do Phó Dương Hi bị thương ở chân, không thể học tiết thể dục cho nên Triệu Minh Khê cũng không xuống mà ở lại trong lớp tiếp tục tự học.
Cậu không muốn lên đó ăn cẩu lương, ai oán chạy ba bước ném bóng, rồi nói: “Đừng nói ra ngoài nhé, tớ không thể để một mình tớ bị mù mắt. Các cậu nghĩ thế nào, hai người này như vậy vô cùng tốt nha ——”
Lời còn chưa dứt, cằm của đám đàn em đã rớt hơn, nói: “Cái gì? Bây giờ mới ở bên nhau? Không phải ngày chuyển lớp, Triệu Minh Khê đã bắt đầu ở chung chỗ với lão đại à?!!”
Kha Thành Văn: “…………”
Lư Vương Vĩ phát giác ra chuyện này khoảng một tuần sau đó. Làm chủ nhiệm lớp, ông quan sát, phát hiện một chuyện rất kỳ lạ —— Vì sao gần đây Triệu Minh Khê và Phó Dương Hi luôn đến lớp cùng một lúc?
Một hai lần thì thôi, có thể nói là trùng hợp.
Nhưng vì sao một tuần đều như vậy?!
Hơn nữa, tần suất đi học của Phó Dương Hi tăng đột biến, cũng không còn muốn đến thì đến, thậm chí còn theo Triệu Minh Khê đến trường vào lúc bảy giờ sáng. Đây quả thực là chuyện khiến người ta hoảng sợ?!
Lư Vương Vĩ càng nghĩ càng thấy kỳ quái. Ông nghi ngờ có phải vị thái tử gia Phó Dương Hi ức hϊếp Triệu Minh Khê hay không. Cậu ấy té gãy chân, vì sao mỗi ngày Triệu Minh Khê đều đẩy cậu ấy đến trường?
Triệu Minh Khê ở trọ trong trường, còn phải chạy ra cổng để đón cậu ấy? Hơn nữa, mỗi ngày, sau khi tan học còn đẩy cậu ấy ra tới xe của nhà cậu ấy? Bắt nạt bạn học trong trường không có kiểu bắt nạt này mà đúng không?!
Lư Vương Vĩ rất lo lắng, lúc cả lớp đang tự học, hai tay ông chống trên bàn giáo viên, ngoài mặt làm như không có gì đang trông chừng học sinh bên dưới, nhưng thực tế đang liếc nhìn Phó Dương Hi và Triệu Minh Khê ở trong góc kia.
Ở hàng thứ hai từ cuối lớp đếm lên, Triệu Minh Khê vừa làm xong bài tập của mình, đang thư giãn một tí thì Phó Dương Hi đưa tờ giấy qua.
Phó Dương Hi: 【Thì ra là có ý này?!】
Phó Dương Hi rốt cuộc đã kịp phản ứng, lúc tập huấn, Triệu Minh Khê đưa dây buộc tóc cho cậu là có ý gì.
Lúc ấy cô bịa chuyện nói, cô ấy lên chùa cầu, mang theo bên người thì có thể phù hộ cho cậu, ấy vậy mà cậu cũng tin! Lúc đó cậu não tàn đến mức nào cơ chứ?! Nhưng chủ yếu cũng bởi vì lúc ấy Phó Dương Hi vô cùng không tự tin, mặc dù đã tra được biểu hiện của việc thích một người trên Baidu là như thế nào nhưng mà cậu cũng không dám nghĩ tới phương diện kia.
—— Cho nên, khi đó cô đã muốn thổ lộ sao?
Hai tai Phó Dương Hi đỏ ửng, tim đập thình thịch, đắc ý đến mức không thể nào diễn tả được.
Phó Dương Hi đưa liên tục mấy tờ giấy tới.
【Thì ra cậu đã thích tớ từ lâu.】
【Tớ hiểu rồi.】
【:d】
Cái biểu cảm rắm thúi cuối cùng kia của cậu thật sự làm cho Triệu Minh Khê muốn đánh cậu.
Phó Dương Hi lại cúi đầu viết chữ.
Minh Khê quay đầu qua nhìn, chỉ cần nhìn cử chỉ tay của cậu cũng biết cậu đang viết hai chữ ‘họ Thẩm’.
Mỗi ngày Phó Dương Hi đều xem Thẩm Lệ Nghiêu là một trong những địch thủ của mình, hận không thể so sánh với Thẩm Lệ Nghiêu từng chi tiết.
Nhìn thấy, đầu Minh Khê muốn phình to. Thế là cô đánh đòn phủ đầu, ném một tờ giấy qua:【Chuyện này đã nói rõ ràng rồi, còn chuyện cờ vây nhỏ của cậu thì sao? 】
Cờ vây nhỏ?
Cờ vây nhỏ là cái gì?
Phó Dương Hi ngẩng đầu lên nhìn Triệu Minh Khê, không hiểu gì cả.
Minh Khê cắn răng nghĩ thầm, còn đóng kịch, đàn ông quả nhiên chả có ai tốt cả.
Minh Khê nói:【Bữa tối sinh nhật, Khương Tu Thu nói cậu có một thanh mai, cậu còn đặt biệt danh cho người ta là cờ vây nhỏ. Thế nào, chơi cờ vây vui sao?】
Cả người Phó Dương Hi ngây ngốc.
Cậu hoảng sợ.
Cái quỷ gì thế này? Thanh mai gì cơ chứ?
Tám đời cậu cũng không cũng chưa từng liếc mắt nhìn một cô gái nào cả.
Minh Khê trả lời: 【À.】
…..
Đêm đó, Khương Tu Thu bị gọi đến chung cư của Phó Dương Hi. Phó Dương Hi khóa trái cửa, ép Khương Tu Thu chơi cờ vây với Tiểu Lý nguyên một đêm.
Nguyên lời của Phó Dương Hi là, buồn nôn.
Khương Tu Thu: “……”