Edit: Pinkie
“Chính là như các cậu nhìn thấy đó.”
Hai mươi phút sau, Phó Dương Hi nhướng mày, dương dương đắc ý nói. Trước mặt ba người, cậu phách lối nắm tay Triệu Minh Khê để ba người kia nhìn thấy rõ ràng. Nếu không phải chân bị gãy, quả thực cậu có thể đem mười ngón tay nắm chặt của hai người giơ trước mặt Khương Tu Thu và Kha Thành Văn.
Triệu Minh Khê thích cậu, cậu lại thêm đắc ý, con chim nhỏ trong lòng cậu lại hăng hái, hoàn toàn quên mất là lúc trước ai khóc lóc gội đầu.
Cả Kha Thành Văn và Hạ Dạng đều kinh ngạc, nhưng cũng có cảm giác nên như thế từ sớm. Tâm tình của hai người nhất thời đều vô cùng phức tạp. Hạ Dạng cảm thấy bạn thân nhất của mình mới nuôi một con chó, sau này có thể sẽ vứt bỏ mình nên buồn bã nhìn Triệu Minh Khê.
Mặt Minh Khê nóng lên.
Kha Thành Văn thì vẫn nhìn Triệu Minh Khê không tin lắm, trong lòng vẫn có chút không yên lòng với cô —— Cậu ấy xác định cậu ấy thật sự thích anh Hi sao? Sẽ không phải đến lúc đó lại cho anh Hi thất tình lần hai chứ?
Nhưng mà dưới tình huống này, Kha Thành Văn và Hạ Dạng đều không tiện nói gì mất hứng.
Hạ Dạng lầm bầm: “Tớ nên đoán ra ngay từ sớm. Trước đó, khi Triệu Minh Khê nói chuyện phiếm với tớ, ba câu cũng không thể rời khỏi ba chữ Phó Dương Hi ——”
Lời còn chưa dứt thì Minh Khê đã đi tới bụm miệng cô ấy lại. Minh Khê vẫn còn muốn giữ chút mặt mũi cho mình có được không?! Cô dùng mắt điên cuồng ra hiệu với Hạ Dạng: Trước mặt nhiều người như vậy, thích hợp để nói chuyện này sao?!
“Chậc, chậc, tớ biết rồi.” Hai tai Phó Dương Hi đỏ lên, khóe miệng vểnh cao tận trời. Cậu hận không thể để cho Hạ Dạng nói thêm hai câu nữa.
Cậu cũng không biết khẩu trang nhỏ thích cậu từ khi nào. Dù sao trong khoảng thời gian ở tại nhà cậu thì khẳng định cô chưa thích cậu, lúc ăn cơm ở nhà hàng Tây cùng với Thẩm Lệ Nghiêu và người nhà họ Đổng khẳng định cũng chưa thích cậu.
Vậy rốt cuộc cô đã thích cậu từ khi nào??
Chẳng lẽ trong khoảnh khắc nào đó cô phát hiện ra mình thích cậu sao?
Một khi Phó Dương Hi biết được khoảnh khắc đó là khi nào, nhất định cậu sẽ nhắc đi nhắc lại trước mặt Triệu Minh Khê.
Ngoài mặt, cậu làm bộ như không thèm để ý, nhưng thực tế, ánh mắt lại tha thiết nhìn Triệu Minh Khê, trông chờ Hạ Dạng nói thêm hai câu nữa, kết quả Hạ Dạng còn chưa nói xong đã bị Triệu Minh Khê ngăn lại. Trong lòng cậu bây giờ như có hàng trăm móng vuốt cào loạn, nhưng hết lần này tới lần khác đều không trực tiếp thể hiện rằng cậu muốn nghe.
Bị ánh mắt như muốn nói ‘Anh Hi, cậu thế mà thực sự cua được Triệu Minh Khê’, ‘Triệu Minh Khê, cậu thế mà thực sự cua được Phó Dương Hi’, ‘Hai người các cậu giày vò đau khổ nhau lâu như vậy làm tớ cũng phát phiền’ của ba người Kha Thành Văn, Hạ Dạng và Khương Tu Thu nhìn chằm chằm, Minh Khê có chút không chịu nổi.
Cô đỏ mặt, nói sang chuyện khác: “Các cậu đứng đó nhìn chằm chằm bọn tớ làm gì. Ăn trái cây không? Nho nhé, để tớ đi rửa.”
Phó Dương Hi nhìn cô muốn đi thì không vui lắm, ánh mắt chăm chú nhìn cô, tay cũng nắm chặt tay cô không buông: “Đừng rửa cho bọn họ ăn.”
Ba người: “……”
Mặt mũi Phó Dương Hi đầy vẻ khó chịu, tiếp tục nói: “Giữa mùa đông mà dùng nước lạnh rửa trái cây thì lạnh cóng mất.”
Kha Thành Văn nhịn không được mà nói: “Anh Hi, đây là phòng bệnh VIP!”
Làm ơn, toilet của phòng bệnh VIP làm sao lại không có nước nóng?!
Phó Dương Hi trừng mắt nhìn Kha Thành Văn và Khương Tu Thu một chút: “Hai người già đầu các cậu làm gì, muốn để con gái người ta rửa trái cây cho mình? Không biết tự mình rửa sao?! Cũng bị gãy xương giống tớ à?”
Kha Thành Văn im lặng rơi lệ: “Được rồi, được rồi, tớ đi rửa, Triệu Minh Khê, cậu cứ đợi ở đây là được rồi.”
Kha Thành Văn cầm túi trái cây vào toilet, Phó Dương Hi nhìn cậu ấy đi vào, quay đầu hỏi Triệu Minh Khê: “Cậu muốn ăn cái gì, bảo cậu ấy rửa nhiều thêm một chút.”
Minh Khê: “……”
Kha Thành Văn và hai người còn lại: “……”
Cáo từ!
Bị chọc mù hai con mắt rồi!
Không muốn ở lại lâu thêm phút giây nào nữa!
Trước khi Tiểu Lý mang đồ ăn lên, đám ba người Kha Thành Văn lại bị Phó Dương Hi giục đi một lần, bảo bọn họ đi mau đi. Lý do là không mua đồ ăn trưa cho bọn họ. Nếu bọn họ không muốn bị đói, thì cũng chỉ có thể tự mình giải quyết.
Ban đầu, ba người cũng chỉ định tới thăm một chút. Ngoại trừ Kha Thành Văn thì hai người còn lại không tính ở lâu, thế là dọn dẹp hết túi đồ ăn vặt rồi định rời đi.
Kết quả, vừa mới đẩy cửa phòng bệnh ra thì thấy Tiểu Lý thở hồng hộc xách mười hộp đồ hộp đi lên.
Ba người: “………………”
Cái này, con mẹ nó, còn nói là không gọi đồ ăn trưa cho bọn họ?
Như thế này mười người ăn cũng đủ!
Tạm biệt!
Ba người bị nhét một đống cẩu lương ngay trước mặt, tạm biệt.
Sau khi ăn cơm trưa xong, Minh Khê mở cặp sách lấy bài tập ra, rồi làm bài tập trên bàn trà. Dù sao làm bài ở đây hay ở thư viện cũng giống nhau, hơn nữa nơi này ấm áp càng sung sướиɠ hơn.
Phó Dương Hi làm bộ cầm quyển sách, nhưng thật ra tâm tư hoàn toàn không đặt trên quyển sách. Cậu muốn gần Triệu Minh Khê hơn một chút, không biết ai bố trí bố cục cho phòng bệnh này, vì sao bàn trà là cách giường bệnh tới mấy mét?!
Ở cách bốn, năm mét, Minh Khê cảm giác cậu ấy đang lặng lẽ nhìn mình, thế là bỗng ngẩng đầu lên nhìn. Nhưng lập tức bắt gặp Phó Dương Hi nhanh chóng thu tầm mắt, mặt đỏ bừng nhìn chằm chằm quyển sách.
Minh Khê nhịn không được mà bật cười: “Muốn nhìn thì cứ nhìn đi.”
Hơn nữa bây giờ có thể thoải mái nhìn, lén lút làm gì cơ chứ?
Đánh chết Phó Dương Hi cũng không thừa nhận, ánh mắt tiếp tục rơi trên cuốn sách, nhìn cực kỳ chuyên chú. Cậu hừ hừ trong lỗ mũi một tiếng, cũng không thèm nâng gương mặt đang đỏ bừng của mình lên: “Đương nhiên muốn nhìn thì nhìn, người đã là của tớ, việc gì tớ phải nhìn lén. Tớ không nhìn lén —— Ngược lại là cậu, khẩu trang nhỏ, đừng quấy rầy tớ đọc sách.”
Minh Khê hỏi: “Vậy cuốn sách cậu đang đọc nói về cái gì?”
Phó Dương Hi: “……”
Phó Dương Hi nghẹn lời, đọc nhanh như gió nội dung trước mặt: “Nói——”
Lời còn chưa nói hết, thì Minh Khê đã mang ghế lại bên giường, mang cả hộp bút và vở bài tập, máy tính tới, đặt trên một góc chăn bông trên giường bệnh của Phó Dương Hi: “Tớ ở đây làm bài tập cũng được.”
Phó Dương Hi: “Không làm trên bàn trà sao?”
Minh Khê nhìn cậu, cố gắng kiềm chế gương mặt đang nóng rực của mình: “Quá xa.”
Phó Dương Hi: “……”
Hai tai Phó Dương Hi cũng yên lặng đỏ lên.
Hôm sau phải đi học, cho nên chạng vạng tối hôm nay, Tiểu Lý lái xe đưa Minh Khê về trường học trường.
Nhưng mà cũng may Phó Dương Hi gãy xương không nghiêm trọng lắm, không bị lệch xương, sau khi dùng thạch cao cố định xong thì ba ngày sau có thể xuất viện. Sau đó, trong bốn mươi ngày phục hồi thì chống nạn hoặc ngồi xe lăn là được, không ảnh hưởng tới việc đi học.
Minh Khê cảm thấy Phó Dương Hi thật thú vị, lúc cô rời đi, rõ ràng cậu muốn nói lại thôi, trông mong mà nhìn cô chằm chằm, rõ ràng trên mặt viết đầy ý ‘chừng nào cậu lại đến thăm tớ’, ‘lúc đến còn thích tớ nữa không’, chính là muốn sau khi tan học thứ hai và thứ ba thì đều đến thăm cậu. Nhưng ngoài miệng cậu lại nói là “Khẩu trang nhỏ, cậu không cần tới đâu, ba ngày sau tớ sẽ đi học. Sau giờ học mà tới đây thì cậu cũng chỉ ở có một lát, ở nhiều sẽ làm chậm trễ chuyện học của cậu.”
Minh Khê không muốn nghe cậu tiếp tục nói nhăng nói cuội, cô nói thẳng: “Im đi, là tớ muốn tới.”
Phó Dương Hi quay đầu qua một bên, ngượng ngùng cong môi, trông có vẻ rất hài lòng.
……
Nói chuyện yêu đương nghiêm túc, nhất thời Minh Khê cảm giác có chút không chân thực, dư âm nóng nảy của buổi sáng hôm đó không hề biến mất khỏi tâm trí cô. Mỗi khi cô nhìn thấy Phó Dương Hi, trong lòng đều ê ẩm ngứa ngáy, có khát vọng nhỏ bé đang dần lớn lên.
Những lời cô nói thật lớn mật, cái gì mà “muốn hôn cậu”. Nhưng mà trên thực tế, ở phương diện này, Triệu Minh Khê không phải là tuýp người hành động. Hai người bởi vì quá thẹn thùng, cho nên trước mắt chỉ mới hôn khóe miệng một cái, chỉ lướt qua rồi thôi, một nụ hôn chuồn chuồn đạp nước, còn không phân biệt rõ tư vị gì, vẻn vẹn chạm vào một chút rồi tách ra ngay.
Minh Khê có chút ảo não.
Nhưng nụ hôn nhẹ nhàng này có ý nghĩa rất lớn đối với chậu cây của cô —— Dù sao đây cũng là nụ hôn đầu tiên của cô và Phó Dương Hi.
Chậu cây lập tức mọc thêm nhiều chồi cùng một lúc.
Lúc này đã được 425 chồi.
Bốn tháng trước, cô còn đang nơm nớp lo sợ hít vận khí trên người Phó Dương Hi, sợ đại ca trường học sẽ đánh mình, tuyệt đối không bao giờ nghĩ tới, mình có thể tiến triển thuận lợi đến như vậy. Thậm chí, còn chưa qua mùa đông này, cô đã sắp có thể thoát khỏi số mệnh nữ phụ của mình.
*
Hôm sau là thứ hai, cả tòa nhà dạy học đều biết tin Phó Dương Hi bị gãy chân.
Các đàn em của lớp quốc tế thương lượng có nên mang ít hoa quả qua hay không. Còn người của hai lớp kia thì thích thú, gãy xương, cứ như vậy mà gãy xương sao? Mấy người trong lớp nâng cao bàn tán, thậm chí còn nhịn không được mà cười ra tiếng.
Phải biết Phó Dương Hi làm mưa làm gió ở trường đã lâu, về cơ bản, mọi người nhìn thấy cậu ấy đều đi đường vòng, căn bản không dám đυ.ng rơi một sợi tóc của cậu ấy, cho dù là đánh nhau cũng chỉ dám đánh người khác bị thương. Cậu ấy chưa từng bị tổn thương gì. Mà bây giờ, chính cậu ấy lại tự làm mình bị gãy chân.
Lớp nâng cao ngay lập tức trở nên kiêu ngạo.
Mà Phó Dương Hi không có ở đây, các đàn em lớp quốc tế không còn tự tin nói chuyện, giống như cà tím bị mắc sương muối, cố gắng tránh những người của lớp nâng cao.
Buổi chiều thứ hai.
Bồ Sương cũng thừa dịp Phó Dương Hi không có ở đây, không bị ánh mắt của cậu ấy nhìn chằm chằm, nên đã đến tìm Triệu Minh Khê.
Mới có mấy ngày, sắc mặt Bồ Sương đã khác trước rất nhiều, cả người có vẻ trầm tĩnh hơn một chút. Mặc dù cá cược nghỉ học với Triệu Minh Khê, nhưng Triệu Minh Khê không bảo cô ấy nghỉ học, chuyện này cuối cùng đã xoay chuyển. Nhưng bởi vì có dính dáng tới Triệu Viên nên khó tránh ở trong lớp có mấy làm dèm pha sau lưng cô ấy. Những lời dèm pha này vào tai vô cùng khó chịu. Cô ấy không có da mặt dày như Ngạc Tiểu Hạ, cho nên đã bí mật khóc rất nhiều lần.
Khi chào cờ thứ hai, Bồ Sương nhìn thấy Triệu Minh Khê đứng ở hàng đầu tiên, lúc này mới nhớ chuyện mình đã mua một cái cặp sách giống hệt cái của Triệu Minh Khê, nhưng lúc xin lỗi quá kích động cho nên cô ấy quên đưa cho Triệu Minh Khê. Thế là Bồ Sương lại tới gặp Triệu Minh Khê một chuyến.
“Cậu cầm về đi.” Minh Khê không nhận cặp sách mới của cô ấy.
Ngược lại cũng không phải bởi vì muốn cố ý làm cho cô ấy khó xử, mà là cặp sách bị Bồ Sương ném vào trong thùng rác ấy, đêm đó Minh Khê đã kịp thời giặt sạch, cũng không dính mỡ đông hay thứ gì cả, giống y như mới. Hơn nữa, cấp ba còn lại có nửa năm, cặp sách này là Phó Dương Hi đưa, cho nên Minh Khê cảm thấy không cần thiết phải đổi.
Minh Khê nói: “Tớ đã rửa sạch, không cần đổi.”
Sắc mặt Bồ Sương lúc trắng lúc xanh, đành phải lại cầm cặp sách trở về. Từ đó về sau, cô ấy không đến tìm Triệu Minh Khê nữa.
Cùng lúc này, bên nhà họ Triệu, Triệu Trạm Hoài cũng đã cho người điều tra ra là ai đã đăng bài post kia.
Chuyện này muốn điều tra cũng không khó, chỉ là hồi trước tất cả mọi người trong nhà họ Triệu đang khϊếp sợ chuyện của Trương Ngọc Phân, không rảnh để bận tâm chuyện này. Bây giờ cục diện rối rắm đã được thu dọn sạch sẽ, Triệu Trạm Hoài mới có sức lực để đi xử lý chuyện này.
Điều tra ra, phát hiện lại là Ngạc Tiểu Hạ của nhà họ Ngạc! Mặt của các cha Triệu và Triệu Trạm Hoài đều tái xanh.
Phải nói, nhà họ Ngạc với nhà họ Triệu vẫn là thế giao, có quan hệ không ít, nếu không thì Triệu Viên và Ngạc Tiểu Hạ cũng không quen biết nhau từ nhỏ. Khi còn nhỏ, Ngạc Tiểu Hạ vẫn luôn gọi cha Triệu là bác.
Chuyện này lại do Ngạc Tiểu Hạ ra tay làm cho cả nhà họ Triệu đều vô cùng kinh ngạc, nhưng cẩn thận ngẫm lại, thì cũng có thể đoán được. Ngạc Tiểu Hạ luôn đóng vai là tùy tùng của Triệu Viên, so với nói cô ấy cũng ghét Minh Khê nhất, chẳng bằng nói ngay từ đầu cô ấy đã đố kỵ với Triệu Viên. Lấy chuyện làm hại Triệu Viên bị dị ứng, sau khi bị Triệu Viên công khai ở trường, đố kỵ không quá rõ ràng kia biến thành hận thù.
……
Đôi khi, sự thù địch giữa con gái với nhau thật đáng sợ. Biết được chuyện này, Triệu Vũ Ninh hít sâu một hơi.
Mà bây giờ vấn đề là, Trương Ngọc Phân thật sự là mẹ đẻ của Triệu Viên, Ngạc Tiểu Hạ tung chuyện này ra ngoài cũng không cấu thành tung tin đồn nhảm ——
Nhà họ Triệu còn có thể làm gì với một nữ sinh trung học bây giờ? Huống chi nhà họ Ngạc và nhà họ Triệu còn có chuyện làm ăn, chẳng lẽ náo loạn ra tòa sao?! Hơn nữa, có trách thì phải trách Triệu Viên lại chọc phải một con rắn độc như vậy làm gì?
Sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, người nhà họ Triệu đều rất mệt mỏi, còn phải tập trung nhiều hơn vào việc làm ăn thua lỗ. Thế nên, mặc dù tra được chuyện này là do Ngạc Tiểu Hạ làm nhưng nhà họ Triệu không truy cứu, chỉ coi như không cẩn thận bị người ta cắn một phát.
Chỉ là khi gặp người nhà họ Ngạc trong các buổi yến tiệc thì cả cha Triệu và Triệu Trạm Hoài đều nhìn với ánh mắt khác, cố gắng tránh nhà bọn họ càng nhiều càng tốt.
*
Chạng vạng tối thứ tư, thời tiết càng ngày càng lạnh, nhưng tuyết rốt cuộc cũng ngừng rơi sau vài ngày.
Cuối cùng Phó Dương Hi đã sắp xuất viện. Minh Khê muốn đi đón, nhưng mà chuyện xuất viện này thì nhất định người nhà Phó Dương Hi cũng sẽ đi. Nếu như cô gặp người nhà cậu, thế chẳng phải sẽ bị phát hiện yêu sớm sao?
Như thế này có thích hợp không?
Minh Khê vô thức muốn hỏi Phó Dương Hi, thế nhưng lại cảm thấy với tính cách tùy tâm sở dục của cậu ấy, đợi chút nữa vì để cô đón cậu xuất viên mà cậu sẽ không cho người nhà của cậu đi. Như vậy thì —— Đợi đến lúc đó còn chưa gặp mặt, cô đã để lại ấn tượng không tốt giống như ‘họa thủy’ với người nhà Phó Dương Hi.
Minh Khê có chút xoắn xuýt.
Thế là còn chưa tan học, cô đã lặng lẽ cúi đầu xuống dưới bàn, không hỏi Phó Dương Hi mà gửi tin nhắn cho Tiểu Lý: “Hôm nay Phó Dương Hi xuất hiện, người nhà cậu ấy sẽ tới đón ạ? Nếu người nhà của cậu ấy tới đón, thì em không đi được, nếu không thì sẽ đυ.ng phải.”
Hai ngày này cô đi bệnh viện, Phó Dương Hi đều để Tiểu Lý đưa đón, thế là cô dứt khoát trao đổi số điện thoại với Tiểu Lý. Lúc đó, Phó Dương Hi còn ai oán hừ hừ, một lần nữa cường điệu với cô là Tiểu Lý đã kết hôn rồi.
Một lát sau, Tiểu Lý trả lời: “Hôm qua ông cụ có tới thăm cậu chủ, hôm nay ông cụ ra nước ngoài có chút việc, hẳn là sẽ không đến.”
Minh Khê quen Phó Dương Hi lâu như vậy, nhưng cũng mới chỉ nghe nói về ông nội cậu ấy do chính cậu ấy nói mà thôi.
Minh Khê hỏi: “Còn những người khác trong nhà cậu ấy đâu? Cũng không tới?”
“Đúng vậy.” Tiểu Lý trả lời: “Cô muốn tới đón cậu chủ sao, vậy tôi đi tới trường đón cô trước.”
Minh Khê nhìn tin nhắn mà Tiểu Lý gửi tới, mi tâm nhẹ nhàng nhíu lại.
Xuất viện, người trong nhà không một ai tới đón sao?
Làm sao lại kỳ lạ như thế?
Cô ở nhà họ Triệu hai năm, cho dù người nhà họ Triệu bất công nhưng nếu cô bị gãy xương, lúc nhập viện hay xuất viện khẳng định sẽ có người nhà họ Triệu tới đón. Dù sao gãy xương cũng được coi là bị nặng, lúc gãy xương thì đau đến chừng nào.
Minh Khê lại hỏi: “Vậy ai xử lý thủ tục xuất viện?”
Tiểu Lý nói: “Phó thiếu đã tự mình làm xong.”
“Tự cậu ấy xử lý?”
Tiểu Lý nói: “Đúng vậy, bác sĩ nói bây giờ cậu ấy có thể đi bằng một chân, thế là cậu ấy tự mình ký giấy xuất viện.”
Từ tin nhắn của Tiểu Lý, Minh Khê cũng có thể nhìn ra, đối với chuyện này, hình như Tiểu Lý cũng không hề cảm thấy có gì kỳ lạ —— Nói cách khác, chuyện này vốn là như thế.
….. Nếu như cô không đi.
Phó Dương Hi có phải sẽ lẻ loi trơ trọi một người nằm viện, rồi một mình xuất viện?
Không hiểu sao trong lòng Minh Khê lại buồn phiền.
Minh Khê cũng không biết rõ về gia đình Phó Dương Hi, Phó Dương Hi cũng ít khi chủ động nhắc tới. Minh Khê muốn hỏi, cậu cũng đổi chủ đề.
Điều duy nhất mà Minh Khê biết chính là thông tin về tập đoàn Phó Thị tra được trên Baidu, thế nhưng cũng chỉ vẻn vẹn có những lĩnh vực mà tập đoàn kinh doanh. Tuy nhiên, từ tài lực hùng hậu của Phó Thị thì có thể suy đoán ra, nếu một gia tộc không tầm thường thì làm sao có thể viết hết những chuyện chi tiết trên Baidu cơ chứ.
Tóm lại là rất thần bí.
Hầu như không tìm ra được thông tin gì có liên quan tới người nhà họ Phó, chớ đừng nói là thông tin có liên quan tới Phó Dương Hi.
Minh Khê nhìn đồng hồ, nói với Tiểu Lý: “Vậy khoảng 5:30 anh tới đón em nhé, chúng ta đi tới chung cư của Phó Dương Hi trước một chuyến, lấy ít quần áo.”
Nhiệt độ ban ngày và ban đêm chênh lệch nhau cực kỳ lớn, khắp nơi trong bệnh viện đều có hệ thống sưởi nên không sao, nhưng vừa ra ngoài, gió lạnh thổi tới thì muốn bị cảm ngay lập tức.
Tiểu Lý không khỏi cảm thán con gái luôn thận trọng, vội vàng nhắn lại cho cô một chữ “được”.
Sau khi tan học, Minh Khê thu dọn cặp sách, Tiểu Lý chở cô đi vào chung cư của Phó Dương Hi.
Tiểu Lý cũng không biết mật mã, cũng chỉ có cô biết.
Thấy cô nhập mật khẩu lưu loát, sau đó cửa mở ra thì Tiểu Lý hơi kinh ngạc nhìn cô một chút.
“Anh không vào sao?” Minh Khê hỏi.
Tiểu Lý nói: “Cô vào lấy đồ đi, Phó thiếu không thích người khác đi vào nơi ở của cậu ấy.”
Minh Khê chỉ có thể một mình đi vào. Cô đi vào phòng Phó Dương Hi, mở tủ quần áo ra, chọn một chiếc áo khoác dạ màu đen. Đúng lúc này, cô thoáng nhìn trong góc tủ quần áo có mấy lọ thuốc, chính là mấy lọ cùng loại với vitamin mà cậu thường uống trên lớp. Có tiếng Pháp cũng có tiếng Đức, tóm lại không có tiếng Anh, tất cả đều đọc không hiểu.
Minh Khê nghĩ nghĩ, lấy điện thoại chụp tất cả nhãn hiệu trên lọ lại. Hết thảy có năm bức hình. Cô mở Wechat, gửi hết những bức hình này cho bác sĩ lúc trước khám mặt cho mình, hỏi ông ấy xem đây là thuốc gì.
Tiểu Lý mở cửa xe, để cô lên xe, rồi chở cô tới bệnh viện.
Xe dừng trước cổng bệnh viện, Minh Khê nhìn thấy cách đó không xa có bán khoai nướng, nóng hôi hổi. Cô nhớ hình như Phó Dương Hi chưa từng ăn mấy thứ lề đường như thế này, thế là cô nói với Tiểu Lý một tiếng, còn mình thì đi qua mua.
Tiểu Lý cầm áo khoác, đi vào trong bệnh viện.
Mười hai đồng một củ khoai lang, bẻ đôi ra, bên trong vừa mềm, vừa thơm ngọt, chỉ cần nhìn thôi cũng đã làm cho người ta muốn chảy nước miếng.
Minh Khê thở ra khí lạnh, kiên nhẫn chờ chủ quán nướng chín. Lúc quét mã trả tiền thì điện thoại rung lên. Wechat có thêm một tin nhắn trả lời.
Là bác sĩ cô quen gửi tin nhắn tới.
“Gần đây cháu mất ngủ sao? Không phải, vết thương trên mặt cháu đã khỏi chưa? Sẽ không phải bởi vì trên mặt bị thương mà bị áp lực tâm lý đó chứ. Loại thuốc này đừng uống nhiều quá, sẽ bị phụ thuộc.”
Minh Khê nheo mắt, nhanh chóng mở Wechat trả lời: “Là có ý gì ạ? Nhiều lọ như vậy đều là thuốc trị mất ngủ ạ? Không có lọ nào là vitamin sao ạ?”
Bác sĩ trả lời lại: “Không phải thuốc của cháu sao? Hầu như chúng đều là thuốc liên quan đến an thần, trị mất ngủ. Có thể do bác sĩ nước ngoài kê đơn. Ở Trung Quốc hiếm khi được sử dụng, trừ một số bệnh nhân mất ngủ nặng. Thuốc này rất dễ bị phụ thuộc, vẫn nên giải quyết các yếu tố tâm lý trước, chứ chỉ dựa vào thuốc không thì không có tác dụng nhiều.”
“……”
Tim Minh Khê như bị ai đó bóp chặt. Lúc trước Đổng Thâm nói với cô chữ tiếng Pháp trên lọ kia là thuốc trị mất ngủ, cô còn tưởng rằng chỉ là thuốc hỗ trợ giấc ngủ thông thường. Nhưng không nghĩ tới, cả đống lớn chai lọ thế này đều là thuốc trị mất ngủ.
Như vậy rốt cuộc Phó Dương Hi —— Đã bao lâu không có một đêm ngon giấc?
Minh Khê bỗng giật thót mình, nhớ tới vết thương trên cổ và trên cổ tay của cậu như bị thủy tinh cắt.
Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?
Chẳng lẽ… có liên quan đến gia đình cậu ấy sao?
Minh Khê thấy mỗi lần cậu ấy ở căn hộ của mình thì không sao, nhưng một khi về nhà cũ thì nhất định sẽ xảy ra chuyện gì đó. Đương nhiên tất cả đều là suy đoán. Trong lòng Minh Khê đầy nỗi băn khoăn, trái tim giống như bị ai bóp chặt, vừa lo lắng vừa khó chịu.
Minh Khê nghĩ nhất định mình phải làm rõ ràng chuyện này.
Khoai lang nướng thơm ngào ngạt được đưa đến trên tay nhưng hào hứng của cô đã bị tiêu tán hơn phân nửa. Cô không yên lòng quét mã thanh toán, đi về phía xe bên kia. Phó Dương Hi đã làm thủ tục xuất viện xong xuôi, lúc cô đi qua, cậu đã ngồi ở trong xe. Phó Dương Hi trông mòn con mắt đợi cô. Nhìn thấy cô tới, cậu mở cửa xe, từ trong xe thò đầu ra, thúc giục cô: “Khẩu trang nhỏ, làm sao mà lâu thế?”
“Có lâu gì đâu, không phải đã tới rồi đây sao?” Minh Khê đẩy đầu cậu vào, đóng cửa xe lại rồi lên xe từ bên kia.
Vào trong xe, hơi ấm như muốn thổi bay sương lạnh đọng lại trên mi mắt.
Chân trái của Phó Dương Hi bó thạch cao, có nhiều bất tiện, chỉ có thể ngồi ghế bên phải, bỏ chỗ ngồi ghế phụ đi để cậu có thể gác chân dài của mình.
Cậu cởϊ áσ khoác ra, ôm vào trong ngực, chỉ mặc một cái áo lông màu đen rộng. Ánh mắt cậu vẫn luôn nhìn theo Triệu Minh Khê, có chút đắc ý lầm bầm: “Cũng chỉ từ bệnh viện ra xe thôi mà, có lạnh gì mấy đâu, vậy mà cậu còn đặc biệt bảo Tiểu Lý cầm áo khoác cho tớ, thật là ——”
Minh Khê vốn nên nguýt cậu một cái, mắng cậu tự luyến, nhưng mà vào giờ phút này, cô hoàn toàn không có tâm tình trêu chọc cậu. Minh Khê nhìn cậu, trong đầy đều là hình ảnh một mình cậu lẻ loi xuất viện, rất nhiều đêm cậu không ngủ được, cậu thường xuyên bị thương.
Xe khởi động.
Minh Khê không nói gì, đưa khoai lang nóng hổi cho Phó Dương Hi.
Phó Dương Hi nhận ra cô có chỗ không thích hợp, nhất thời khẩn trương. Bỗng dưng nghĩ đến chuyện gì, mặt Phó Dương Hi biến sắc, cả giận nói: “Làm sao? Có phải tớ không đi học, cặp sách của cậu không phải lại bị ——”
“Không phải.” Minh Khê mệt mỏi nói.
Minh Khê nói với cậu: “Cậu đưa tay ra đây.”
Phó Dương Hi: ?
Phó Dương Hi nghi hoặc không hiểu, nhìn chằm chằm Triệu Minh Khê, cuối cùng vẫn cầm khoai lang rồi giơ hai tay ra.
Một giây sau, Minh Khê nhích về phía cậu một chút, nhẹ nhàng ôm lấy cậu.
“……”
Lúc Minh Khê ôm, Phó Dương Hi còn chưa kịp phản ứng. Chờ sau khi đầu óc đứng máy hoạt động trở lại, cậu cụp mắt nhìn xuống, thì mới nhận ra mùi hương trên đỉnh đầu thiếu nữ, người trong ngực mềm mại, ấm áp.
Minh Khê ôm chặt cậu, chôn đầu trong ngực cậu, hai cánh tay ôm cứng sau lưng cậu —— Một cái ôm bướng bỉnh khác thường.
“Sao, thế nào?” Phó Dương Hi thụ sủng nhược kinh, trái tim đập loạn.
Minh Khê nhắm mắt lại, chậm rãi nói: “Không có gì, chỉ là đột nhiên muốn ôm cậu, một ngày không gặp, rất nhớ cậu.”
Hai tai Phó Dương Hi vèo cái đỏ bừng. Cậu từ từ thả tay xuống, vỗ nhẹ trên lưng Minh Khê hai cái. Khoai lang cầm trên tay, cậu cũng quên ăn.
Nhìn thấy ánh mắt cực kỳ hâm mộ của Tiểu Lý qua gương chiếu hậu, Phó Dương Hi nhíu mày, nhướng mày, tràn đầy khí thế, vẻ mặt đắc thắng, dùng ánh mắt ra hiệu ‘Nhìn cái gì, bạn gái tôi dính người như thế đó, không còn cách nào khác’.