Em Chỉ Muốn Hít Vận Khí Của Anh

Chương 42: Mật mã mở cửa là 102488

Bước chân của Phó Dương Hi đột ngột dừng lại.

Người ngồi đối diện Triệu Minh Khê là Thẩm Lệ Nghiêu.

Nhà hàng Tây rất sang trọng. Ngã tư đường chật hẹp, cách bốn làn đường nhưng Phó Dương Hi vẫn có thể nhìn thấy từng chiếc ly trên bàn.

Bữa tối dưới ánh nến lãng mạn.

Bên cạnh còn có một người kéo đàn violin, dù Phó Dương Hi không nghe ra đó là bài gì nhưng nhìn vẻ mặt say đắm của anh ta thì chắc chắn đó là một bài hát lãng mạn.

Phó Dương Hi nhìn chằm chằm bên đó khoảng năm phút vẫn chưa phản ứng lại được.

Cậu không biết phải có cảm xúc gì lúc này, đầu óc như cứng lại.

Bọn họ đang hẹn hò sao?

Đôi mắt Phó Dương Hi đảo một vòng, tầm nhìn của cậu rơi vào bộ quần áo màu hồng sáng nay Triệu Minh Khê cố ý đổi lại.

Tâm trạng Triệu Minh Khê hơi không vui, cô dùng dao nĩa cắt miếng thịt bò, nói với Thẩm Lệ Nghiêu ngồi đối diện: "Không ngờ người bận rộn như cậu mà cũng đi dạo trung tâm thương mại, ban nãy dì Đổng kéo cậu đi ăn cơm sao cậu không từ chối?"

Thẩm Lệ Nghiêu lạnh lùng cắt miếng thịt bò thật chậm rãi.

Tất nhiên cậu ta không từ chối rồi, cậu ta là người cố tình nhờ Đổng Tuệ hẹn Triệu Minh Khê đi ăn cơm mà.

Tuy Đổng Tuệ không ưa nhà họ Triệu, bà nghĩ nhà họ Triệu bạc đãi Minh Khê nhưng bà lại coi Thẩm Lệ Nghiêu như con rể mình.

Hai năm trước khi bà nghe rằng nhà họ Triệu và nhà họ Thẩm có hôn ước bà còn cảm thấy hài lòng giúp Minh Khê, trước khi ra nước ngoài bà còn dặn Thẩm Lệ Nghiêu chăm sóc Minh Khê.

Thẩm Lệ Nghiêu không phụ lòng của Đổng Tuệ.

Tuy cậu ta chê Triệu Minh Khê phiền phức nhưng đúng là đã giúp Triệu Minh Khê rất nhiều lần.

Trên thực tế, lý do Triệu Minh Khê thích cậu ta là vì ngày mưa hôm đó, Triệu Viện và Triệu Vũ Ninh quên mất cô còn ở trung tâm thương mại. Cô bị lạc đường, không có ô, điện thoại hết pin, trên người cũng không còn tiền gọi xe, cậu ta đã đưa cô về nhà.

Triệu Minh Khê bây giờ thấy Thẩm Lệ Nghiêu thì như một con thỏ xấu hổ, xoay người bỏ chạy.

Thẩm Lệ Nghiêu chỉ đành nghĩ cách khác mới có thể tăng thời gian ở cạnh cô.

Thẩm Lệ Nghiêu nói: "Dì Đổng là người lớn, tôi không từ chối được. Nếu là cậu thì tôi sẽ lập tức bỏ đi luôn."

Nói đến đây, Thẩm Lệ Nghiêu cắt mạnh miếng thịt bò, lạnh lùng nói: "Triệu Minh Khê, tốt xấu gì chúng ta cũng quen biết nhau hai năm, bây giờ cậu không muốn ngồi ăn chung bàn với tôi như một người bạn bình thường sao?"

"Thẩm Lệ Nghiêu, cậu không cảm thấy xấu hổ à?" Minh Khê không nhịn được nói: "Cậu không thích tôi, bây giờ tôi cũng không thích cậu nữa, tốt nhất là khi lỡ đυ.ng mặt nhau thì cứ giả vờ không biết nhau. Mấy chuyện như cùng nhau ăn cơm thế này tôi thấy ngại đến mức cong cả ngón chân!"

Minh Khê cảm thấy hơi phiền, cắt nát hết cả miếng thịt bò.

Hơn nữa cô còn đang vội về tìm hiểu Phó Dương Hi đang uống thuốc gì.

Bây giờ bị Thẩm Lệ Nghiêu giữ chân ở đây, Thẩm Lệ Nghiêu nói rằng đây là nhà hàng phải xếp hàng đợi thật lâu nên dì Đổng mới đồng ý liền, vì thế càng kéo dài thời gian.

Vốn dĩ cô không muốn ngồi ăn với Thẩm Lệ Nghiêu ở đây.

Thẩm Lệ Nghiêu nghe cô nói thế thì trong lòng bỗng nổi lên một cảm giác lo lắng không tên.

Cậu ta định nói gì đó thì Đổng Tuệ và Đổng Thâm đã đi vệ sinh quay lại, ngồi xuống bên cạnh bàn ăn.

Thẩm Lệ Nghiêu nhìn Triệu Minh Khê, cậu ta ngậm miệng lại.

Đổng Tuệ thấy bầu không khí giữa hai người hơi sai sai, vội vàng đánh tan bầu không khí cứng nhắc múc cho hai người chén canh.

"Sao lại mất tự nhiên thế?" Đổng Tuệ cười nói: "Tiểu Thẩm, dì nói cháu nghe, đừng nên kiêu ngạo như thế, cháu thích Minh Khê nhà dì đúng không? Minh Khê nhà dì vừa thông minh lại vừa xinh đẹp, nó mà bỏ đi thì cháu khóc không kịp đâu."

Minh Khê hết sức để phản bác.

Bây giờ cô như bị người lớn kéo tới góp đủ mặt vậy.

Trong lòng cô rất bất đắc dĩ: Thẩm Lệ Nghiêu có thích cô đâu, vì lời dặn dò của dì Đổng hai năm trước nên cậu ta mới lạnh lùng chăm sóc cô.

Hơn nữa dù bây giờ Thẩm Lệ Nghiêu thích cô thì sự nhiệt tình của cô cũng đã không còn rồi.

Nhưng cô không ngờ Thẩm Lệ Nghiêu im lặng hai giây rồi nói: "Vâng."

Minh Khê suýt nữa phun hết canh trong mồm ra.

Cô ngẩng đầu.

Cái quái gì thế?

Cậu ta "Vâng" cái gì?

Thẩm Lệ Nghiêu ngẩng đầu lên nhìn cô rất bình tĩnh, ánh mắt ẩn chứa nhiều ý nghĩa sâu xa.

Vẻ mặt Minh Khê như gặp quỷ, cô nhìn Đổng Tuệ, cảm giác như mình đang ngồi trên đống lửa, cô lập tức cầm balo lên định bỏ chạy.

Đổng Tuệ cầm tay bắt cô ngồi xuống, bà nghĩ rằng cô xấu hổ.

Trong mắt Đổng Tuệ, Thẩm Lệ Nghiệu là một đứa trẻ vừa thông minh vừa lễ phép, tuy rằng tính cách của Thẩm Lệ Nghiêu khá lạnh lùng khiến người ta tưởng rằng khó mà thân cận nhưng thiên tài nào chẳng có tính tình kỳ lạ chứ. Tiền đồ của đứa trẻ này rất rộng rãi.

Minh Khê và Thẩm Lệ Nghiêu có hợp hay không thì cứ mặc kệ, dù sao thì cậu ta vẫn là người ưu tú nhất trong lớp trẻ bây giờ.

Nhà họ Triệu chẳng có cái gì tốt đẹp, thứ tốt duy nhất là hôn ước với nhà họ Thẩm.

Đổng Tuệ rất thích cậu ta, cũng muốn Minh Khê có chỗ dựa tốt, vì thế bà muốn tác hợp cho hai người.

Nhưng bà đâu ngờ bà còn chưa bắt đầu tác hợp thì Thẩm Lệ Nghiêu đã tìm bà rồi.

Điều này có nghĩa là Thẩm Lệ Nghiêu để ý Minh Khê.

Bây giờ còn Minh Khê thôi đúng không?

Đổng Tuệ nhớ rõ ràng Minh Khê cũng thích Thẩm Lệ Nghiêu, sao bây giờ cô còn giận dỗi chứ?

"Bây giờ mới cấp ba, đương nhiên dì không ủng hộ các con yêu đương, đợi lên đại học thì tốt hơn. Các con cứ đợi đến lúc như dì với chú Đổng đi mới biết thời trẻ quan trọng đến nhường nào, mỗi một phút đều đáng quý, đừng nên lãng phí vào việc giận hờn, có chuyện gì thì hai người nói thẳng ra là được rồi không phải sao?"

Minh Khê rất đau đầu: "Dì Đổng, không phải như dì nghĩ..."

Thẩm Lệ Nghiêu cắt lời Triệu Minh Khê: "Con biết rồi, dì Đổng."

Minh Khê: "..."

Đổng Tuệ: "Vậy là được rồi, hai đứa xứng đôi biết bao."

"Trước đây mỗi lần Minh Khê gọi cho dì đều nhắc tới con, bây giờ con cũng thích nó, còn có trở ngại gì nữa chứ?"

Bản violin rất nhẹ nhàng, cùng với tiếng ồn ào của xe cộ nơi ngã tư đường đâm vào lỗ tai Phó Dương Hi.

Không khí toàn là bụi đường và mùi ẩm ướt sau cơn mưa.

Một hình bóng màu đen cao gầy đứng trước cửa nhà hàng Tây, cậu đã nghe hết những lời Đổng Tuệ nói.

Thì ra đã đến mức này rồi, Bé Khẩu Trang và Thẩm Lệ Nghiêu đã gặp gia đình nhau rồi.

Bàn tay cầm túi thịt bò của Phó Dương Hi nắm chặt đến mức trắng bệch.

Đầu óc cậu ong ong, cảm thấy tất cả những việc nực cười của thế giới này đều đổ xuống đầu mình vậy.

Miếng thịt bò của mình dở hơn miếng thịt bò trên bàn, sau đó nến của mình cũng không thanh lịch như trên bàn.

Mái tóc ngắn màu đen của cậu chiếu lên cửa kính cũng như một vở hài kịch rẻ tiền.

Phó Dương Hi không hề nhúc nhích.

Mãi đến khi Đổng Tuệ cảm thấy kỳ lạ ngẩng đầu lên, nhìn thấy chàng trai cao gầy mặt tái nhợt, đôi mắt tối đen nhìn chằm chằm bên này.

Đổng Tuệ hơi bối rối nhìn, một giây sau, chàng trai đó biến mất khỏi cửa.

Minh Khê đối phó với Đổng Tuệ và Thẩm Lệ Nghiêu xong thì lòng thầm thề rằng sau này ăn cơm chắc chắn phải xác nhận đi ăn với ai trước mới đồng ý.

Tuy rằng cô hiểu tâm trạng của người lớn như Đổng Tuệ nhưng cô hoàn toàn không có tâm trạng ăn bữa cơm này.

Cô ăn xong thì vội vàng lấy cớ muốn về học bài lẻn đi.

Trên đường về cô còn nhắn cho Thẩm Lệ Nghiêu một tin nhắn, cô nói rằng sau này cô sẽ nói với dì Đổng rằng bọn họ không có quan hệ gì cả. Minh Khê không xem Thẩm Lệ Nghiêu trả lời thế nào, kéo cậu ta vào danh sách đen.

Dì Đổng kích động tác hợp cho cô và Thẩm Lệ Nghiêu như thế, cô muốn nói rõ với dì Đổng thì nhất định phải tìm lời cẩn thận. Minh Khê cảm thấy rất nhức đầu.

Cô đeo balo về nhà Phó Dương Hi, ấn chuông cửa nhưng năm phút mà vẫn không có ai trả lời.

Không có ở nhà sao?

Minh Khê mở điện thoại, cô phát hiện nửa tiếng trước Phó Dương Hi nhắn cho cô một tin.

"Mật mã cửa là 102488, cậu cứ vào ở đi, ở bao lâu cũng được."

Minh Khê hỏi: "Còn cậu?"

Mãi một lúc lâu bên kia mới trả lời.

"Tôi có chuyện về nhà cũ một chuyến."

Trong lòng Minh Khê bỗng nhớ đến lần trước sau khi Phó Dương Hi về nhà cũ thì trên cổ tay xuất hiện vết máu bầm.

Cô chớp mắt liên hồi, vội hỏi: "Có chuyện gì thế?"

Phó Dương Hi không trả lời lại.