Em Chỉ Muốn Hít Vận Khí Của Anh

Chương 41

Sau khi Minh Khê tắm rửa xong thì cuộn tròn trong chăn, nghĩ tới nghĩ lui vẫn không nghĩ ra, cũng không có tâm tư học bài, không nhịn được phải nhắn Wechat cho Hạ Dạng: “Chẳng lẽ con trai mỗi tháng cũng có mấy ngày khó ở hả?”

Hạ Dạng: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

“Tớ và Phó Dương Hi vốn định xem phim, nhưng đột nhiên cậu ấy nói buồn ngủ rồi bảo để hôm khác lại xem.”

Minh Khê gõ chữ bùm bùm, hận không thể nói rõ đầu đuôi ngọn ngành chuyện xảy ra buổi chiều cho Hạ Dạng nghe.

“Tình huống gì vậy, có phải cậu ấy ghét tớ không? Hay là nghe tớ nói mấy chuyện về Thẩm Lệ Nghiêu và Đổng Thâm, cảm thấy rất nhàm chán nên mới không muốn nghe nữa? Nhưng không phải sau khi tớ biết vòng bạn bè của cậu ấy thì cũng muốn chia sẻ bạn bè hồi trước của tớ cho cậu ấy sao?!”

“Không phải là gần đây cậu ấy hối hận vì đã nhận tớ làm đàn em chứ? Gần đây cậu ấy vẫn luôn nhấn mạnh rằng tớ không được gọi cậu ấy là lão đại……”

Minh Khê càng gõ chữ càng oán giận: “Nhận đàn em rồi còn có thể đổi ý, sao có thể như vậy được?! Ăn nói không đáng tin gì hết, không biết có phải là đàn ông không nữa?!”

Sau một lúc trì hoãn, Hạ Dạng trả lời bằng tin nhắn thoại: “Con trai gì mà ba phút đã buồn ngủ, cái này không ổn đâu.”

Minh Khê: “……”

Hạ Dạng: “Mà này, tớ phát hiện một chuyện.”

Minh Khê: “Làm sao vậy?”

Hạ Dạng đang gõ chữ một lúc lâu, đột nhiên nói: “Triệu Minh Khê, cậu có phát hiện không, mấy ngày nay cậu đều nói với tớ những chuyện có liên quan tới Phó Dương Hi. Theo lý thuyết, sau khi cậu chuyển lớp cũng tiếp xúc rất nhiều với Kha Thành Văn và Khương Tu Thu, nhưng hình như người cậu nhắc tới nhiều nhất với tớ cũng chỉ có Phó Dương Hi thôi.”

“Tự cậu kiểm tra lịch sử trò chuyện đi.”

Hàng chữ này đột ngột nhảy ra khỏi khung thoại, trong nháy mắt Minh Khê bị dọa sợ hết hồn.

“Á?”

……

Cô ngơ ngác nhìn chằm chằm hàng chữ này, tim đập thình thịch liên hồi, máu như tia chớp chạy thẳng lên não.

Thứ cảm giác này rất khó hình dung, giống như đỉnh đầu bị mở ra, sấm sét lập tức đánh xuống, chỉ trong phút chốc, ý thức và tư duy hoàn toàn trống rỗng.

Được Hạ Dạng nhắc nhở như vậy, cô mới nhận ra rằng, có phải gần đây sự chú ý của cô đã dồn quá nhiều lên người Phó Dương Hi không?!

Trong giờ học thì nhìn cậu chằm chằm, bị thầy Lư phê bình còn chưa tính.

…… Hôm nay nghe cậu nói cho dù là chăn của Kha Thành Văn bị ướt thì cậu cũng sẽ cung cấp một chỗ ở, vậy mà trong lòng cô lại chợt lóe lên một tia mất mát —— cô mất mát cái quỷ gì chứ, người ta đã quen biết Kha Thành Văn bao nhiêu năm cùng với quãng thời gian quen biết cô, điều này không phải rất bình thường sao?!

Còn sáng sớm hôm đó nhìn thấy Phó Dương Hi xách theo bữa sáng ở bên dưới ký túc xá, nghe được cậu chỉ tới lấy chiếc áo khoác mấy chục ngàn tệ của mình, cô như lập tức bị tạt một chậu nước lạnh —— tại sao cô lại có những thay đổi cảm xúc đó?

Minh Khê bọc chăn ngồi dậy, trợn mắt há hốc mồm nhìn chằm chằm điện thoại, bỗng chốc không biết nên phản ứng như thế nào.

Chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.

Tiếp theo Hạ Dạng còn gửi cái gì nữa thì Minh Khê cũng hoàn toàn không có tâm tư nghe tiếp, cô ôm điện thoại, tâm trí hốt hoảng mơ màng.

……

Cùng lúc đó, Phó Dương Hi nằm trên giường nhìn chằm chằm lên trần nhà, cảm giác sống không còn gì luyến tiếc, lại là một đêm mất ngủ.

Cậu không ngủ được, cũng không dám ngủ.

Trước kia là ôm tâm tình “Bé Khẩu Trang thích mình” mà nỗ lực đi vào giấc ngủ, chịu đựng qua rất nhiều đêm dài đầy ác mộng.

Mà hiện tại, Triệu Minh Khê không hề thích cậu.

Ác mộng lại quay về.

Kha Thành Văn lập nhóm chat trên WeChat, thêm cả Khương Tu Thu vào, hai người lần lượt nhắn tin an ủi.

Kha Thành Văn: “Anh Hi đang làm gì thế? Anh đã dùng bữa tối dưới ánh nến bọn em dạy anh chưa?”

Khương Tu Thu: “…… Xóa chữ “bọn” đi, bữa tối dưới ánh nến? Cái thứ quê mùa gì đấy? Nếu dùng chiêu này sẽ chỉ làm Triệu Minh Khê sinh ra nghi ngờ với khiếu thẩm mỹ của Phó Dương Hi thôi.”

Kha Thành Văn: “Anh Hi, thật ra bây giờ Triệu Minh Khê không thích anh, không có nghĩa là trong tương lai cũng sẽ không thích anh! Cuộc đời dài như vậy, ai nói chắc được cái gì?! Thằng ngáo Khương Tu Thu kia, thay vì đâm chọc thì thà mày nghĩ cách để Triệu Minh Khê thích anh Hi còn hơn!”

Khương Tu Thu lập tức nói: “Muốn nghe ý kiến của tao hả? Theo tao ấy à, Triệu Minh Khê thích Thẩm Lệ Nghiêu, mà Phó Dương Hi và Thẩm Lệ Nghiêu là hai thái cực hoàn toàn ngược nhau. Tỷ lệ “đập chậu cướp hoa” thất bại rất là cao đó.”

“Cho dù mày nhuộm tóc đen cũng không có ích gì đâu, nói chung là tính cách chênh lệch quá lớn.”

Phó Dương Hi nằm trên giường, hai hàng nước mắt lạnh tanh quạnh quẽ, tận đáy lòng cũng không mấy tin tưởng vào tỷ lệ Triệu Minh Khê sẽ thích mình, nhưng khi nhìn thấy mấy lời này của Khương Tu Thu, trong lòng cậu như bị đâm một nhát, lập tức tan tác ê chề.

Cậu xoay người bò dậy, lập tức chửi lại mấy câu.

“Họ Khương nhà mày theo chủ nghĩa bi quan hả, miệng chó không mọc được ngà voi, mày đang ép tao phải đoạn tuyệt quan hệ với mày đúng không! Hôm nay Triệu Minh Khê còn chủ động rủ tao xem phim đấy. :D”

Khương Tu Thu: “Lời thật mất lòng, mày không nghe thì thôi, cơ mà nếu trước đây mày nghe tao khuyên một câu, cứ giữ vững tâm lý, đừng tự mình đa tình nhanh như vậy thì cũng không đến nỗi rơi xuống vũng bùn như bây giờ. Cậu ấy rủ mày xem phim chỉ vì đến nhà mày cảm thấy xấu hổ, làm vậy để làm dịu bầu không khí một chút. Mày không học được cách “vấp ngã một lần, khôn lên một chút” hả?”

Phó Dương Hi: “……”

Khương Tu Thu con mẹ nó lại nói quá đúng ấy chớ.

Bé Khẩu Trang hình như đúng là vì giảm bớt sự ngại ngùng nên mới rủ cậu xem phim.

Hơn nữa còn tùy tiện chọn bộ phim cô và Thẩm Lệ Nghiêu đã xem.

……

Trái tim Phó Dương Hi vỡ thành mảnh vụn, lại xơ xác tiêu điều nằm về giường.

Sau đó Kha Thành Văn và Khương Tu Thu có bày thêm chiêu gì thì Phó Dương Hi cũng không xem nữa, cậu nghiêng mặt, không ngủ mà nhìn ra ngoài cửa sổ.

Dần dần, ánh sáng lờ mờ bên ngoài rèm cửa xuyên vào phòng.

Trời cũng tảng sáng.

Mắt Phó Dương Hi đã trở thành mắt gấu trúc.

Kim đồng hồ chỉ 5 giờ sáng, hậu quả của việc không ngủ được một chút nào là đầu đau như búa bổ.

Phó Dương Hi bò dậy, vốc nước lạnh rửa mặt rồi đi ra ngoài mua bữa sáng.

……

Đến khi Minh Khê thức giấc vào lúc hơn 7 giờ, mới phát hiện trên lò vi sóng có bày mấy phần đồ ăn sáng khác nhau.

Phó Dương Hi dường như đã dậy rồi, sau đó lại về phòng.

Sáng sớm hôm nào Phó Dương Hi cũng khó ở, cho dù là trước đây khi có tâm trạng tốt, còn tự mãn và đắc thắng thì hai tiết đầu tiên cũng luôn vùi đầu ngủ, đã thế sắc mặt còn rất khó coi khiến người ta hoài nghi rằng trong giấc mơ cậu đã bị chó rượt cả hàng chục cây số.

Minh Khê nghĩ lúc này chắc cậu vẫn đang ngủ, vì thế nhẹ tay nhẹ chân không quấy rầy.

Cô thu dọn đồ xong, khoác áo khoác lông màu đen định đi ra ngoài, nhưng đi đến chỗ kệ giày, liếc thấy hai màu đen – xám trên người mình, lại cảm thấy hôm nay đi gặp dì Đổng, vậy đổi bộ nào có màu sắc tươi sáng sẽ tốt hơn —— lần trước dì Đổng đã nói một cô gái nhỏ như cô mà cứ hay mặc đồ xám xịt.

Minh Khê không muốn để người nhà họ Đổng cảm thấy mình sống không tốt.

Do dự một chút, cô lại quay về phòng, đổi sang chiếc áo khoác hồng nhạt mà hôm qua mang tới.

Phó Dương Hi ngồi mơ màng trên ghế sô pha trong phòng, nghe thấy tiếng động bên ngoài, cậu vội vàng ngước mắt nhìn.

Bởi vì cửa phòng không đóng, cậu có thể thấy bóng dáng Triệu Minh Khê đi lại bên ngoài. Chỉ thấy Bé Khẩu Trang đi ra ngoài rồi lại quay về, đổi sang bộ quần áo xinh đẹp hơn sau đó lại đóng cửa phòng và đi ra.

Phó Dương Hi do dự không biết nên ra ngoài chào hỏi như thế nào, rồi dùng lý do gì để bảo cô buổi tối về nhà sớm một chút và ăn tối cùng nhau.

Phó Dương Hi chua xót nghĩ, bữa tối dưới ánh nến mặc dù quê một cục nhưng lỡ may có ích thì sao?

Kết quả đang suy tính, lập tức nghe thấy tiếng bước chân nhè nhẹ của Triệu Minh Khê đi về phía cửa phòng mình.

Đủ mọi vấn đề thượng vàng hạ cám quanh quẩn trong đầu Phó Dương Hi bị thổi bay ngay lập tức, suy nghĩ đứt đoạn, cậu khẩn trương xốc chăn lên rồi nhảy thẳng lên giường, lập tức nhắm mắt lại giả vờ ngủ mà không cần suy nghĩ.

……

Minh Khê thấy cửa phòng Phó Dương Hi không đóng kín nên mới dè dặt đi tới.

“Phó thiếu?” Cô khẽ gọi, nhẹ nhàng gõ cửa.

Không có người trả lời.

Từ khe cửa, Minh Khê nhìn thấy phần lớn chiếc chăn bông sọc trắng xanh trên giường Phó Dương Hi đều rơi xuống đất, cô không nhịn được mà rón rén đi vào.

Phó Dương Hi ngủ quay lưng về phía cô, trên người chỉ đắp một góc chăn nhỏ, nhìn có vẻ rất vội vàng, trên người mặc áo cộc tay màu trắng, cánh tay rắn chắc của chàng trai lộ ra ngoài.

Ngủ không đắp chăn, rồi ngày mai lại ốm tiếp mất thôi.

Minh Khê kéo chăn trên mặt đất lên, tốn công tốn sức lôi lên người cậu. Vì sợ đánh thức cậu nên Minh Khê di chuyển rất chậm. Kéo bên này được một nửa, rồi lại vòng sang bên phía cửa sổ kéo tiếp.

Vì thế tầm mắt không khỏi rơi trên gương mặt cậu.

Hai mắt Phó Dương Hi nhắm chặt, môi cũng mím chặt, không biết là đang gặp ác mộng hay sao mà lông mi run rẩy kịch liệt. Đám tóc ngắn màu đỏ trên trán dúm dó thành một cục.

Minh Khê kéo chăn lên, còn sững người nhìn cậu một lát.

Không biết có phải là vì chưa khỏi cúm hẳn, uống ít nước hay không mà trên bờ môi mím chặt của cậu hằn lên vài vết rách nhợt nhạt.

Lúc ngủ, ánh mắt cậu không hề hung dữ, nốt ruồi lệ nho nhỏ bên dưới đuôi mắt phải đã làm nhạt đi vẻ cáu kỉnh khó gần, lại nhiều thêm mấy phần trẻ trung tinh tế.

…… Không thể không thừa nhận, Thái Tử gia kiêu ngạo còn rất đẹp trai.

Chờ đến khi hồi phục tinh thần, tầm mắt Minh Khê đã lưu luyến ở giữa lông mày và bờ môi Phó Dương Hi mấy chục lần!

Cả người cô căng chặt, trong đầu lập tức vụt ra lời Hạ Dạng nói tối hôm qua.

Kiểm tra lịch sử trò chuyện trên WeChat ——

Có đến 1096 chữ “Phó Dương Hi”.

Thế mà có hơn 1000! Tối hôm qua, sau khi tìm kiếm một lát, Minh Khê trợn mắt há mồm, trước đây cô không hề phát hiện!

Minh Khê nuốt nước miếng, mặt bất giác nóng lên.

Cô như có tật giật mình, không dám nhìn nữa mà lùi ra sau một bước, nhẹ tay nhẹ chân rời khỏi phòng Phó Dương Hi.

……

Minh Khê đeo cặp sách lên, đun nước nóng ở phòng khách, để lại tờ giấy nhớ “Nhớ uống nước ấm”, sau đó vội vàng rời đi.

Trong phòng nhanh chóng yên tĩnh lại.

Phó Dương Hi nín thở, suýt nữa đã không thở nổi, cậu hít sâu một hơi rồi từ từ mở mắt.

Cô không thích cậu mà còn đắp chăn cho cậu!

Cậu không cho cô gọi “anh Hi”, không cho cô gọi “lão đại”, cô còn thật sự biết nghe lời sửa thành “Phó thiếu”, trong lòng cậu lại nghẹn muốn chết.

……

*

Minh Khê, Đổng Tuệ và Đổng Thâm đã hẹn nhau ở trung tâm thương mại.

Ra nước ngoài hai năm, gu thẩm mỹ của Đổng Thâm tăng lên rất nhiều, đã không còn là nhóc mập trước kia nữa. Giờ cậu ấy cao 1m78, ăn mặc rất chất chơi, hoàn toàn xứng với mấy chữ trai đẹp cool ngầu. Đi bên cạnh Minh Khê, hai người đã thu hút rất nhiều ánh mắt.

Lần trước chủ yếu là Đổng Tuệ hỏi thăm tình hình mấy năm nay của Minh Khê, mà lần này, Minh Khê mới có cơ hội trò chuyện rôm rả với cậu em Đổng Thâm chơi từ thuở bé.

“Chị Minh Khê, chị thật sự thay đổi rất nhiều, đương nhiên sâu bên trong không thay đổi mà là thay đổi bên ngoài.” Mỗi lần Đổng Thâm nhìn Minh Khê đều hơi đỏ mặt, cậu ấy không giỏi biểu đạt, cậu ấy muốn nói là, trước kia Minh Khê từ Đồng Thành đến, khi đối mặt với mọi thứ xa lạ ở nơi này, ít nhiều gì cũng có chút nhút nhát sợ sệt, mà hiện giờ Minh Khê đã không còn như vậy nữa, tính cách cô kiên cường dũng cảm, nghĩ cái gì sẽ làm cái đó.

Minh Khê cười nói: “Em cũng vậy, đẹp trai hơn.”

Trên thực tế, bọn họ đều thay đổi rất nhiều, xa cách hai năm, khi gặp lại thật sự khiến con người ta xúc động.

Đổng Thâm lại hỏi: “Mặt chị khỏi hẳn chưa?”

Nhà họ Đổng ra nước ngoài khi Minh Khê vừa vào nhà họ Triệu, cũng là sau khi bà nội Minh Khê qua đời.

Lúc ấy trên mặt Minh Khê xảy ra chuyện, vốn muốn giấu bọn họ, nhưng không thể lay chuyển được yêu cầu gọi video với cô của Đổng Tuệ, vì thế người nhà họ Đổng đều biết.

Đổng Tuệ còn cho Minh Khê một khoản tiền, nhưng Minh Khê cũng không nhận.

“Đã khỏi hẳn rồi.” Minh Khê chạm nhẹ vào gò má theo bản năng.

Nếu Đổng Thâm không hỏi, cô cũng sắp quên mất việc gương mặt mình từng bị thương.

Tất cả những thứ này đều còn phải cảm ơn Phó Dương Hi bị cô hít vận may hàng ngày.

Minh Khê lại nhìn chồi non trong chậu hoa của mình, đã mọc ra bốn cây nhỏ, cũng chính là hai trăm chồi non.

Minh Khê nghĩ sinh nhật Phó Dương Hi sắp tới rồi, cô quyết định chuẩn bị cho cậu một phần quà.

Trong lúc cô đi lượn lờ trung tâm thương mại với Đổng Thâm đã nhìn thấy một vài món đồ nhỏ xinh vừa hay sản xuất vào ngày 5 tháng 11, cô sẽ mua tất cả, bao gồm mũ bóng chày và những thứ khác. Nhưng cụ thể tặng cái gì thì Minh Khê cũng chưa biết. Cô chỉ lặng lẽ tích góp, hy vọng Phó Dương Hi có thể cảm thấy quà của cô khác mọi người. Cũng hy vọng ngày hôm đó Phó Dương Hi có thể vui vẻ hơn một chút.

“À, đúng rồi.” Minh Khê đột nhiên móc điện thoại ra, cho Đổng Thâm xem ảnh mình chụp hôm qua. Tối hôm qua lúc cô ra ban công phơi quần áo đã nhìn thấy một cái lọ màu trắng rơi ra từ trong cặp sách Phó Dương Hi, cô nhặt lên, tiện thể chụp luôn dòng chữ tiếng Pháp in trên đó rồi nhét lại vào cặp Phó Dương Hi.

“Không phải em mới từ Pháp về sao? Chắc là đọc hiểu chứ?”

Đổng Thâm cầm xem một lát, nói: “Không hiểu đâu, chỉ có thể phân biệt được mấy chữ, trị liệu, cách dùng, làm giảm chứng mất ngủ mãn tính gì gì đó. Nói chung bình thường em chỉ dùng khẩu ngữ chứ không hiểu từ ngữ chuyên ngành, chị vẫn nên đi tìm bác sĩ hỏi thì hơn.”

“Không phải vitamin à?” Minh Khê sợ ngây người.

Đổng Thâm nói: “Đương nhiên không phải rồi, vitamin là chữ khác cơ.”

Lúc này Minh Khê mới phát hiện vì Phó Dương Hi đã từng có một lần nói là “vitamin”, thế nên cô mới luôn cho rằng tất cả thuốc Phó Dương Hi uống đều là vitamin.

Mất ngủ?

Nhưng tại sao lại mất ngủ?

Minh Khê thấy mỗi ngày cậu đi học đều lười biếng nằm dài trên bàn mà ngủ, vẫn luôn cho rằng giấc ngủ của cậu sẽ tốt hơn người bình thường.

Trong đầu Minh Khê lại đột nhiên nhớ đến những vết bầm tím và vết xước xuất hiện mấy lần trên người Phó Dương Hi, mí mắt bỗng giật nảy lên.

“Chị sao thế?” Đổng Thâm hỏi.

“Không có gì.” Minh Khê lấy lại tinh thần, cất ảnh đi, định dịp nào đó sẽ chụp mấy loại thuốc khác của Phó Dương Hi rồi đến bệnh viện hỏi bác sĩ luôn một thể.

Bởi vì bị chuyện này làm gián đoạn, Minh Khê đã không còn tâm tư đi dạo phố.

Cô một lòng chỉ muốn nhanh chóng về nhà Phó Dương Hi.

Bên này Minh Khê và Đổng Thâm đi dạo phố với Đổng Tuệ, bên kia bà Triệu cũng được mấy người bạn dẫn đi mua túi xách để giải sầu.

Bà Triệu tuyệt đối không ngờ rằng sẽ chạm mặt Đổng Tuệ và Minh Khê đang đi xuống thang cuốn ở đây.

“……”

Bà sững sờ mất một lúc, lập tức bước một bước sang phía bên kia theo bản năng, nhưng thang cuốn bên bà đang đi lên, bà chỉ có thể quay đầu, trơ mắt nhìn Triệu Minh Khê rời đi với Đổng Tuệ và Đổng Thâm.

Thấy biểu hiện của bà khác lạ, mấy bà bạn nhìn theo, lập tức thấy Triệu Minh Khê và người bên cạnh Triệu Minh Khê, không nhịn được mà nói với bà Triệu: “Kia không phải con gái bà sao, bên cạnh con bé là ai thế, họ hàng nhà bà à? Sao con bé lại đi shopping với mẹ con nhà khác vậy?”

Trong lòng bà Triệu vừa đau vừa sốt ruột, nhất thời không biết nên nói gì.

Tầm mắt bà dừng trên cánh tay Triệu Minh Khê đang khoác tay Đổng Tuệ —— trước kia mỗi khi Triệu Minh Khê đi shopping với bà, cô cũng khoác tay bà như thế.

Giờ Minh Khê rời đi, cũng không còn đi shopping với bà nữa.

Vào giờ phút này, trong lòng bà Triệu đã không chỉ đơn giản là vô cùng hối hận, mà bà còn sinh ra cảm giác ghen ghét với Đổng Tuệ. Tại sao bà đánh mất đứa con gái ruột thịt, còn Đổng Tuệ lại có thể thân thiết với Minh Khê đến vậy.

“Là họ hàng nhà tôi.” Trong lòng bà Triệu không vui vẻ gì, nhưng chỉ có thể nói như vậy. Nếu không tin tức Triệu Minh Khê đoạn tuyệt quan hệ với bọn họ sẽ truyền ra ngay ngày mai.

“Tôi thấy Minh Khê nhà bà rất tốt với người thân nhà bà đấy.” Bà bạn bên cạnh bĩu môi, nói: “Đang giúp người ta chọn quần áo kia kìa, kiên nhẫn thật đấy, con gái tôi cũng không kiên nhẫn với tôi vậy đâu.”

Hai người quay đầu, có thể nhìn thấy Minh Khê đi vào một cửa hàng thời trang cao cấp với Đổng Tuệ, cô chọn một bộ quần áo ở cửa hàng rồi ướm lên người Đổng Tuệ.

Bà Triệu chỉ cảm thấy trong lòng bức bối vô cùng, muốn bảo bà bạn đừng nói nữa, nhưng bà kia vẫn thao thao bất tuyệt: “Tôi còn rất thích Minh Khê nhà bà đấy, người gì đâu vừa xinh đẹp vừa đáng yêu, lần sau bảo con bé đi shopping với chúng ta nhé.”

“……”

Môi bà Triệu tái nhợt, nở nụ cười, nhưng nụ cười này vô cùng miễn cưỡng: “Được, lần sau sẽ dẫn con bé đi.”

Khi bóng dáng Triệu Minh Khê sắp biến mất khỏi tầm nhìn của họ, bà Triệu chỉ cảm thấy lo lắng trong lòng, có cảm giác đau đớn như mất đi thứ gì đó.

Không thể như vậy.

Bà nghĩ.

Nhất định phải tìm cách từ từ kéo Minh Khê về.

Vốn trông cậy vào việc Minh Khê sẽ dần dần nghĩ thông, cuối cùng sẽ về nhà. Nhưng thấy cô bây giờ sống ở bên ngoài vui vẻ thoải mái như vậy, dường như đã coi Đổng Tuệ thành người thân. Trái lại người một nhà bọn họ, đối với cô, có hay không cũng không quan trọng.

Nếu cứ không nghĩ cách, bà Triệu sợ rằng cả đời này sẽ mất Triệu Minh Khê.

Bà cắn chặt răng, nhắn tin cho Triệu Trạm Hoài: “Con có cách nào thông báo với trường Minh Khê một tiếng để bọn họ thu lại quyền lợi ở trọ trong trường của Minh Khê không?”

*

Sau khi Minh Khê ra khỏi nhà, Phó Dương Hi đứng dậy đi tắm, sau đó cầm chìa khóa đi ra ngoài.

Mười phút sau, cậu đi vào một salon tóc tư nhân quen thuộc. Cậu vừa đi vào, nhà tạo mẫu vội vàng giải tán những người khác, đưa cậu lên lầu 3.

“Phó thiếu, cắt ngắn ạ? Cắt ngắn trông sẽ bừng sức sống đấy ạ.”

Trong gương, Phó Dương Hi với mái tóc ngắn màu đỏ đầy kiêu ngạo, nhưng hôm nay tâm trạng cậu hiển nhiên có phần sa sút, cũng không có vẻ lười biếng mất tập trung như khi trước mà là lạnh nhạt mệt mỏi, miễn cưỡng nâng mí mắt.

Nhà tạo mẫu chỉ thấy Phó Dương Hi rũ mắt, làm người ta không đoán ra cậu đang suy nghĩ gì.

Qua một lát, cậu mới ngước mắt lên, nói: “Nhuộm đen đi.”

“Nhuộm đen?” Nhà tạo mẫu tóc sợ ngây người: “Trước kia cậu chưa bao giờ nghĩ đến việc nhuộm tóc đen mà.”

Mái tóc đen như mực, lông mày đen nhánh sắc nét, kết hợp với làn da trắng nõn, vậy sẽ rất giống Phó Chi Hồng.

Vu Già Dung sẽ không chấp nhận, ông nội cũng sẽ không chấp nhận.

Nhưng Triệu Minh Khê rõ ràng thích kiểu này.

Phó Dương Hi rất hy vọng rất hy vọng được trở lại giấc mộng lừa mình dối người khi trước.

Cậu không kiên nhẫn nói: “Bớt nói nhảm đi, cứ nhuộm đen là được.”

Ngồi trong salon tóc 2 tiếng đồng hồ, cả người rã rời tan tác.

“4500 tệ.”

Phó Dương Hi đứng lên, móc điện thoại từ trong túi quần ra để quét mã trả tiền.

Khi xuống lầu, mấy nhân viên trong salon đều không nhịn được mà nhìn chằm chằm Phó thiếu.

Màu tóc thật sự có ảnh hưởng quá lớn đến khí chất một người.

Lúc trước Phó thiếu để quả tóc chổng ngược như gai nhím, còn nhuộm đỏ rực, đúng kiểu dân anh chị ngầu lòi chất chơi, khiến người ta chỉ muốn chạy ngay khi nhìn thấy, cũng vì vậy mà mọi người gần như bỏ qua vẻ đẹp trai chói lóa của cậu.

Nhưng lúc này cậu để tóc ngắn màu đen, gọn gàng tươm tất, cao ráo sáng sủa, chỉ nhìn thoáng qua một cái đã thấy bớt đi vài phần nóng nảy, ngang ngược và bất cần khi trước, thêm vào đó là mấy phần lạnh lùng trong trẻo, kiêu ngạo của tuổi thiếu niên.

Khi cậu nghiêng người quét mã, cổ áo khoác hơi bị kéo căng, lộ ra đường cong trẻ trung mạnh mẽ.

Mấy người trong salon đều ngơ ngẩn nhìn cậu.

“Nhìn cái gì mà nhìn?” Phó Dương Hi phục hồi tinh thần, thấy những người này đều nhìn mình chằm chằm, cậu cau mặt lườm lại: “Còn nhìn nữa cẩn thận con ngươi rơi hết đấy.”

Người trong salon vội vàng thu hồi tầm mắt, Phó thiếu vẫn là Phó thiếu, thay đổi kiểu tóc nhưng không có nghĩa là thay đổi tính tình.

Phó Dương Hi không quen lắm sờ vào kiểu tóc mới của mình, đi ra salon tóc.

Cậu cau mặt tự chụp một bức ảnh rồi gửi vào nhóm chat 3 người.

Quả nhiên Kha Thành Văn và Khương Tu Thu lại bắt đầu kẻ xướng người họa.

Ba người gọi video.

Khương Tu Thu: “??? Tối qua tao nói đại thôi mà, mày đi nhuộm đen thật hả? Phó thiếu mày vì cạy góc tường mà thật sự không từ thủ đoạn nào à.”

Phó Dương Hi lập tức nổi trận lôi đình: “Con mẹ mày muốn tìm chết đúng không? Cái gì gọi là nói đại thôi, không phải mày nói Triệu Minh Khê thích kiểu này hả?!”

Kha Thành Văn vội vàng hoà giải: “Thôi thôi anh Hi, anh tranh thủ thời gian đi mua nến và bít tết đi ——”

Suy nghĩ một chút, Kha Thành Văn lại nói: “Em thấy sở thích của Triệu Minh Khê vẫn thiên về kiểu học bá, cơ mà nói thật, anh Hi giả vờ làm học bá thì khá là khó đấy.”

Phó Dương Hi tức muốn hộc máu, phẫn nộ nói: “Mày giải thích cho tao xem cái gì gọi là “giả vờ làm học bá thì khá là khó” hả? Không giải thích rõ ràng thì đêm nay cái mạng chó của mày cũng không còn đâu. Tiểu gia tao chính là học bá, hiểu không?”

Kha Thành Văn: “……”

Khương Tu Thu trả lời: “Tao có thể chứng minh giúp Phó Dương Hi khoản này.”

Phó Dương Hi cau mặt thúc giục: “Còn gì nữa không? Đừng có mà giấu, nói luôn một lần đi.”

Kha Thành Văn co rụt cổ, lại nói: “Còn nữa, không thì anh mua mấy quyển đề Olympic Toán, hay mua mấy cái huy chương vàng về làm màu một chút cũng được? Rồi trong bữa tối dưới ánh nến tối nay, khi trò chuyện, Triệu Minh Khê hỏi thần tượng của anh là ai, anh nhất định phải nói là Anhxtanh, nhớ là Anhxtanh đấy! Thời điểm truyền cảm hứng cho anh nhất chính là lúc quả táo rơi xuống ——”

Phó Dương Hi: “Đấy là Niutơn bố ạ!”

Kha Thành Văn gãi gãi đầu, lại nói: “Nói tóm lại, ngoài việc phát triển theo hướng cậu ấy thích thì còn phải lãng mạn. Vậy chắc chắn anh có thể thắng được Thẩm Lệ Nghiêu.”

Phó Dương Hi nghe được ba chữ Thẩm Lệ Nghiêu, đỉnh đầu lập tức giăng đầy mây đen, thấy giây tiếp theo cậu sẽ nổi trận lôi đình, Kha Thành Văn vội vàng nói: “Triệu Minh Khê thích kiểu trầm lặng ít nói xen chút lạnh lùng, anh Hi, anh đừng có mà nói chuyện nhá!”

Phó Dương Hi: “……”

Phó Dương Hi cố nén mấy câu chửi thề.

“Kiếp sau gặp.” Cậu thẳng tay tắt video, tìm chỗ mua thức ăn buổi tối.

Quả đầu lông nhím đỏ rực lúc trước khiến cậu trông hung hăng ngang ngược, người đến người đi trên đường đều không dám nhìn thẳng cậu.

Bây giờ nhuộm thành tóc đen, đi trên đường lớn, vậy mà có rất nhiều cô gái chán sống cứ thế nhìn chằm chằm.

Tay Phó Dương Hi ngứa ngáy, dùng ánh mắt “muốn đấm nhau không?” lườm lại.

Cuối cùng làm đám người nhìn chằm chằm cậu đều chạy tơi bời.

Phó Dương Hi đen mặt, cố hết sức chịu đựng cảm giác không thoải mái mà mái tóc đen mang lại.

Cậu nhìn thời gian, chắc giờ này Bé Khẩu Trang đang ăn cơm với mẹ con Đổng Tuệ.

Có lẽ cậu có thể đi mua đồ trước, sau đó đến chỗ ăn cơm đón cô.

……

Trong lòng Phó Dương Hi ôm một loại mong chờ đầy bí ẩn, có lẽ là mong chờ sau khi Bé Khẩu Trang nhìn thấy mái tóc đen của mình, trong mắt cô có thể xuất hiện một vài thứ gì đó tương tự với “thích”.

Bởi vậy cậu nóng lòng muốn gặp cô.

Rõ ràng đến tối cũng có thể gặp, nhưng giờ cậu muốn gặp ngay lập tức.

Giống như bé con nóng lòng muốn khoe vật báu.

Phó Dương Hi bước ra từ tầng một của trung tâm thương mại, trong tay là chiếc túi màu trắng thân thiện với môi trường đựng nến và bít tết, lái xe đến chỗ ăn cơm mà Minh Khê đã nói với cậu tối qua.

Rất nhanh đã đến.

Khu vực ăn uống đều ở tầng một, xung quanh toàn là cửa sổ thủy tinh.

Từ bên kia đường, Phó Dương Hi nhanh chóng nhìn thấy Triệu Minh Khê đang ở trong một nhà hàng cơm Tây, cùng với người ngồi đối diện cô.