Edit+Beta: Mean
Chương 2
Phần tử nguy hiểm
Nếu thông điệp nhẹ nhàng bâng quơ này được mấy ông già kia nhìn thấy ở 9 văn phòng lớn của Tòa nhà An ninh, thì đã đến lúc xếp hàng dùng thuốc trợ tim hiệu quả nhanh rồi, tác dụng thuốc chậm một chút có lẽ hơn phân nửa người chết ngay tại chỗ.
Chỉ nhìn hai câu này, Sở Tư cứng đờ đứng thẳng tại chỗ.
Nhưng ngay cả là anh cũng cảm thấy trước mắt tối đen, cảm giác thiếu oxy càng thêm trầm trọng.
Thái Không Giam Ngục đã tồn tại hàng trăm năm, nằm dưới sự giám sát và quản lý thuộc văn phòng số 5 của Tòa nhà An ninh kể từ khi hoàn thành ban đầu.
Nơi đó tập hợp một đám người nguy hiểm nhất hành tinh, không quá khi nói đó là một trại tập trung quỷ, tùy tiện xách một tên ra cũng đều là một quả bom.
Mà Tát Ách · Dương là một trong những phiền toái nhất từ
trước đến nay, loại giá trị nổ tương đương không thể ước tính được.
Phải mất 17 năm để tống hắn vào tù, cuối cùng bị kiểm soát như thế nào vẫn luôn là một bí ẩn đối với thế giới bên ngoài.
Ngay cả khi phần tử nguy hiểm này bị mắc kẹt trong không gian, hắn vẫn là một bậc thầy khó chơi.
Kể từ khi ngồi tù, đã có một năm không ngừng nghỉ, chấp hành trưởng quan của văn phòng số 5 trở thành vị trí nguy hiểm nhất, gần như cứ sau ba năm đổi một người.
Hiệu ứng giống như lời nguyền này không dừng lại cho đến khi Sở Tư xuất hiện.
Nếu không phải đám người trước rút lui quá nhanh, thì với tuổi tác hiện tại không có khả năng ngồi vào địa vị cao như thế.
Sắc mặt khó coi đến cực điểm, Cây lau nhà nhìn ngón tay trên cò súng, nuốt nước miếng, khẽ nghiêng đầu sang một bên, “Sắc mặt trông tệ quá, anh nhận được gì vậy? Tin xấu sao?”
Sở Tư nhấc mí mắt liếc nhìn gã: “Xấu chưa từng thấy, biết Thái Không Giam Ngục không?”
Cây lau nhà nở một nụ cười khô khốc: “Tất nhiên, người anh em của tôi là cảnh ngục ở đó. Mặt anh trông giống như vừa thấy một đám quỷ trèo tường ra vậy á.”
Sở Tư lắc lắc máy truyền tin trong tay, nhàn nhạt nói: “Tôi thà thấy một đám người khác vượt ngục hơn thế này.”
“…” Khóe miệng Cây lau nhà giật giật, “Nghe ghê quá, hay là chết ngạt luôn cho rồi?”
Sở Tư lạnh lùng nói: “Anh cũng thật có tiền đồ đó.”
Cây lau nhà trộm duỗi tay ôm lấy Cây lau nhà nhỏ nói: “Cùng xem tin kinh khủng như vậy cũng coi như chung hoạn nạn. Anh có thể bỏ súng xuống trước không? Chúng tôi thực sự không có ác ý.”
Sở Tư đặt súng lại thắt lưng, Cây lau nhà liền thở phào nhẹ nhõm,
vui sướиɠ bắt lấy Cây lau nhà nhỏ đang nhảy nhót đến gần vài bước.
Không hổ là hai người nửa năm không tắm, nhất cử nhất động đều toả ra “Hương thơm phức mũi”, giống như vũ khí sinh học hình người được trời phái đến tra tấn anh.
Mùi
hương này quá mức làm tinh thần tỉnh táo, khiến tim Sở Tư nhảy dựng, rồi nhớ ra một chuyện —— Quên xem thời gian khi nhận được tin nhắn rồi.
“Gần một bước nữa thì nói lời tạm biệt với ngón chân mình đi là vừa.” Sở Tư tuỳ ý lắc khẩu súng, mở miệng ngăn Cây lau nhà đang muốn lại gần, quét mắt nhìn máy truyền tin lần nữa.
Trên giao diện, dưới tin nhắn của cái tên Tát Ách kia, thời gian được hiển thị rõ ràng: Ngày 18 tháng 2 năm 5736.
Sở Tư nhắm mắt, rồi lại mở ra: “……”
Sắc mặt còn xấu hơn.
Không sai, anh không dám nhìn lại, rõ ràng là 36 mà không phải 63.
Tuyệt thật đấy, đã 27 năm kể từ khi nhận được tin nhắn này.
Trong 27 năm, đủ sức chế tạo một con tàu vũ trụ bay ra khỏi thiên hà mẹ nó rồi, còn bắt cái rắm!
Đôi khi mọi thứ tồi tệ đến mức không thể phục hồi, không có gì phải phát sầu về ——
Hành tinh nổ tung thành vô số mảnh vỡ và trở thành một hạt bụi trong biển sao rộng lớn này. Thái Không Giam Ngục hiện tại đã vượt xa vi phạm theo dõi của anh, phần tử nguy hiểm rắc rối nhất đã hoạt động trong 27 năm, còn tình hình nào tệ hơn thế nữa chứ?
Không còn.
Cây lau nhà nhìn không ra Sở Tư đang nghĩ gì trong giây phút ngây người, chỉ đứng ngồi không yên mà ở trước mặt anh lắc lắc đồng hồ.
Gió thổi ào ào từ hành động đó, “Hương thơm” thật kinh hoàng.
“…” Sở Tư: “Nếu hai tay vướng víu quá, tôi không ngại chặt giúp đâu.”
Cây lau nhà lập tức rụt tay: “Không, tôi chỉ muốn nhắc nhở, 2 phút đã trôi qua, chúng ta chỉ còn 30 phút nữa thôi, anh không thấy chóng mặt sao?”
Sở Tư nhíu mày: “Anh làm tôi choáng váng.”
Mặc dù dù không thích mùi Cây lau nhà, không thể bỏ qua lời gã nói.
Thay vì nghĩ cách xử lý mớ rối rắm đã qua 27 năm, tốt hơn là nên đảm bảo bản thân còn có thể nhìn thấy ánh mặt trời vào ngày mai.
…Sao cũng được.
Anh quay mặt lại nhìn quét qua một vòng, ngoại trừ rừng tuyết tùng cổ thụ già và những cây lá kim thối, chỉ có 25 khoang đông lạnh.
Qua những nhánh cây suy đồi, có thể lờ mờ nhìn thấy một bóng đen im lặng xa xa, nằm lặng lẽ dưới biển sao.
“Ồ, có một biệt thự đằng kia.” Dưỡng khí quá loãng, Cây lau nhà nói chuyện một chút đã thở hổn hển, ngồi xổm xuống khoang đông lạnh gần đó, dựa vào cửa thoát khí của khoang, cố gắng làm cho bản thân thoải mái hơn, “Trước khi vụ nổ xảy ra, có trưởng quan chính phủ thỉnh thoảng đến đây nghỉ phép, không biết thuộc bộ phận nào.”
Những gì gã nói Sở Tư đương nhiên biết, vì anh là trưởng quan thỉnh thoảng trở lại đây vào kỳ nghỉ, vì một số nguyên nhân bất đắc dĩ, sáu tháng một lần sẽ trở về đây, với bác sĩ, chuyên gia dinh dưỡng và một số cảnh vệ.
Bây giờ những người này đều nằm trong khoang đông lạnh bên cạnh anh, may mắn hơn chút, năng lượng không cạn kiệt cho nên họ vẫn đang ngủ.
Có thể nói những người sống trong khu vực này đều là người của anh, nhưng chưa bao giờ thấy hai Cây lau nhà này.
“Nếu tôi nhớ không nhầm thì hình như không có cư dân nào khác ở đây.” Sở Tư nói.
Cây lau nhà gần như nhét mũi vào lỗ thoát khí, vừa ôm Cây lau nhà nhỏ vừa giải thích: “Anh biết đấy, mỗi năm ở đây chỉ có vài người sinh sống, phong cảnh không tệ, khí trời rất tốt, chúng tôi thỉnh thoảng sẽ ghé qua cắm trại vài ngày. “
Sở Tư “Ồ” một tiếng, “Mười hai tháng xương cốt đều lạnh gần như đông cứng, tới cắm trại?”
Cây lau nhà bức xúc nói: “Đúng vậy đó, đây có lẽ là sai lầm lớn nhất đời tôi, vừa lúc đυ.ng phải biệt thự có người không nói, còn gặp tận thế.”
Nói xong, gã lại liếc nhìn chiếc đồng hồ: “Vẫn còn 27 phút nữa… Anh có chắc muốn tiếp tục thảo luận về cách tôi cắm trại không? Bây giờ tôi rất chóng mặt không nghĩ gì được, anh có cách nào không?”
Sở Tư nhấc nhẹ chân đá gã hai cái: “Đương nhiên là có cách.” Anh chỉ xác nhận xem hai người kia thực sự vô hại hay không.
“27 phút đủ không?” Cây lau nhà có vẻ hơi khó tin.
Sở Tư đáp: “Quá đủ, chỉ cần anh còn di chuyển được hai chân.”
Khi kế hoạch phân mảnh được chuẩn bị, nơi này được xếp vào một trong những khu thực thi.
Tính ra khi khi hành tinh nổ, biệt thự có thể sụp đổ một phần, cho nên phần lớn khoang đông lạnh đều được đặt trong khu rừng thông này, cách biệt thự không xa, thuận tiện sơ tán.
Nhưng trên thực tế, trong biệt thự có 9 khoang dự phòng, được đặt trong phòng lưu trữ dưới lòng đất phía tây.
Một số thanh năng lượng dự phòng được đặt trong phòng lưu trữ, không gian hẹp, 9 khoang được kích hoạt. Mặc dù lượng oxy thay thế không nhiều bằng 24 khoang hoạt động bình thường bên ngoài, nhưng trong một môi trường nhỏ hẹp và tương đối kín như vậy, nồng độ sẽ cao hơn.
Tạm thời ở đó không thành vấn đề.
Chưa kể ……
Sở Tư nhìn máy truyền tin trong tay không ngừng nhắc nhở “Lượng pin không đủ”, hơi sốt ruột nghĩ:
Dù tạm thời không hữu dụng, sạc chút pin vẫn tốt hơn.
Cây lau nhà là một người bình thường chưa từng được đào tạo trong môi trường khắc nghiệt, khả năng chịu đựng thiếu oxy kém xa Sở Tư.
Bộ não hiện tại không khác não cá vàng mấy, nói cái gì làm cái đó.
Vừa nghe Sở Tư nói có cách, không chút nghĩ ngợi liền phản xạ có điều kiện đứng lên, ôm lấy Cây lau nhà nhỏ, lảo đảo theo sau Sở Tư.
Sở Tư quen cửa quen nẻo dẫn gã đến một con đường rừng tối, chỉ mất 8 phút đi bộ đến biệt thự. Mở phòng lưu trữ, bắt đầu khởi động các khoang đông lạnh dự phòng mất tối đa 5 phút và còn 10 phút nữa để bọn họ nghỉ ngơi.
Thời gian cũng không quá eo hẹp nên tâm trạng không tốt trước đây của Sở Tư cũng khá hơn một chút.
Chỉ trong vòng 5 phút, khi còn cách biệt thự chưa đầy 50 mét, máy truyền tin đang kéo dài hơi tàn kia đột nhiên vang lên “Đinh” một tiếng.
Sở Tư dừng lại bước chân, kinh ngạc nhìn máy truyền tin.
Rung là thông báo nhắc nhở pin yếu, âm thanh nhẹ, ngắn này không phải… là thông báo nhắc nhở có tin nhắn mới sao!
Do thiếu năng lượng, độ sáng trên màn hình hơi tối, nhưng vẫn đủ thấy lời nhắc ở trên: Quả nhiên là tin nhắn mới.
Sở Tư nhíu mày, nhìn nội dung tin nhắn:
Chấp hành quan không mắng chửi khi tôi trở lại, quả thực làm người ta kinh ngạc nha.
Thân ái, không nhận được phản hồi của anh, tôi hơi chán rồi đấy.
—— Tát Ách · Dương
Sở Tư: “…” Làm gì có bệnh thần kinh nào chờ 27 năm mới nói “Tại sao không trả lời tôi”?
!
Nhưng đây không phải là cái khủng khϊếp nhất, khủng khϊếp nhất chính là… Tát Ách · Dương bắt đầu cảm thấy chán rồi.
Mỗi khi Tát Ách · Dương cảm thấy buồn chán, một đám quan chức trong Tòa nhà An ninh lại muốn treo cổ tự vẫn.Tác giả:
Ngoài ra bổ sung một chút, vụ nổ hành tinh trong văn không phải là phá hủy sụp đổ, mà đại khái là trạng thái sụp đổ. “Blow up” là miêu tả rất nhiều thứ sẽ bị phá hủy, nhưng cũng có tương ứng thiết bị nhân tạo để duy trì môi trường cứng cần thiết cho sự sống còn cơ bản.
Văn này chỉ là nói bậy mà ra, cho nên đừng đi sâu vào nó, moa moa ~