Bầu Trời Đêm

Chương 3: Khách không mời

Edit+Beta: Mean

Chương 3

khách không mời

Sắc mặt Sở Tư tối sầm lại rồi nhanh chóng khôi phục thái độ bình thường.

Anh đột nhiên mỉm cười, gõ một dòng trên máy truyền tin: Thật sự rất chán sao, khuyên anh nên tự chơi hay là chơi với bộ kiểm soát chưa tháo gỡ trên cánh tay một thời gian đi.

Lời này nói ra rất kɧıêυ ҡɧí©ɧ.

Mọi người đều biết, trong hệ thống Thái Không Giam Ngục đều là đạn hình người, không ai hoàn toàn bị kiểm soát.

Mặc dù toàn bộ hệ thống nhà tù khó tìm thấy bất kỳ lỗ hổng sơ hở nào, phòng thủ kiên cố, còn dứt khoát bị lưu đày ở ngoài hành tinh, nhưng vẫn không có gì đảm bảo rằng mấy tên đó sẽ không có cơ hội đào thoát.

Do đó, khi ngồi tù mỗi người đều được trang bị một bộ khống chế trên cánh tay.

Để tháo bộ khống chế còn khó hơn gấp trăm lần so với việc trốn ra khỏi Thái Không Giam Ngục.

Kết quả là, khi Sở Tư gõ xong câu nói ấm lòng này, chuẩn bị gửi đi, toàn bộ màn hình giao diện đột ngột lóe lên rồi hoàn toàn tối đen.

Hết pin!

Tin nhắn vẫn chưa được trả lời, xui xẻo nhất ở đây là hết pin vào thời điểm quan trọng thế này!

Sở Tư: “…”

Vừa rồi còn có thể cười, lúc này thật sự cười không nổi.

Cây lau nhà không hiểu sao tự nhiên dừng, ngơ ngác nhìn anh hơi bực bội kéo cổ áo sơmi, đột nhiên tăng tốc.

Anh thân cao chân dài, ngoại trừ mồ hôi lạnh trên trán, hầu như không có phản ứng thiếu oxy, chỉ ba hai bước liền ném Cây lau nhà lớn nhỏ yếu ớt phía sau.

“Hả?! Anh…” Cây lau nhà hít một hơi, cố gắng bắt kịp: “Sao đột nhiên… vội dữ vậy?”

Sở Tư không trả lời, chỉ bước nhanh hơn.

Nếu không phải nói thêm câu “Chân bị dứt đấy à?”, Cây lau nhà quả thực nghi ngờ Sở Tư đang cố gắng vứt bỏ bọn họ.

50 mét cuối cùng không phải là khoảng cách xa, Sở Tư lấy sức của một người, đem tiểu đội ba người toàn bộ tăng tốc gấp đôi. Khi bọn họ đứng trong sân trước của biệt thự, vừa đủ còn 22 phút.

Nhưng nửa đời Cây lau nhà đã không còn nữa.

Gã lè lưỡi, nửa chết nửa sống dán lên tường trượt xuống, nhìn chằm chằm khóa cửa, nói: “Giời ơi, chúng ta đến, cũng vô ích, cánh cửa này… Cánh cửa này chúng ta không mở được, quét đồng tử*, tôi trước kia… Quên đi, tóm lại là dù sao cũng không phải đồng tử của trưởng quan.”

Cây lau nhà lung tung đánh giá Sở Tư, “Anh nhìn trẻ tuổi như vậy, có phải là cảnh vệ ở đây không? Cũng không giống mấy, thư ký? Ai…… Quản con mẹ nó làm gì, dù sao chúng ta cũng phải chạy vào kéo một khoang

—— “

Từ “ra” còn chưa nói, Sở Tư mặt vô cảm đứng trước máy quét, nhấn công tắc.

Trong cái rủi còn có cái may, hệ thống năng lượng của biệt thự này đúng như mong đợi, có thể tiếp tục hoạt động trong một thời gian.

Máy quét phát ra âm thanh “Tích ——”, quét qua đồng tử của Sở Tư.

Cửa bên trong từ từ mở ra.

Cây lau nhà: “Tôi… Đệt?”

“Đứng ngu ra đó có chết tôi cũng không để ý đâu, nhưng rất phiền đấy, làm ơn đừng làm kẹt cửa, tốn điện.” Sở Tư nhấc chân, sải bước dọc theo con đường thẳng trong sân.

Cây lau nhà trong tình trạng không thể ngậm được miệng, phản xạ có điều kiện bước đi, túm Cây lau nhà nhỏ vội vàng đuổi theo.

Cánh cửa tự động đóng lại phía sau, khóa điện tử vang lên, không có động tĩnh gì nữa.

Nhưng sân này không hề yên tĩnh, trong sân luôn có tiếng ong ong rất nhỏ, không khó chịu nhưng lại không ngừng vang lên.

Âm thanh phát ra từ một kim loại hình trụ ở trong góc.

Cột cao khoảng một người, trên đỉnh có một vòng tròn, tản ra ánh sáng màu xanh lam, vô số kim loại cực mỏng đâm ra từ trong các lỗ, như một con nhím.

Trông hơi buồn cười, nhưng nó có thể được gọi là phát minh vĩ đại nhất trong thiên niên kỷ trên hành tinh.

Mặc dù chỉ có một cột kim loại đơn giản trên mặt đất, một bể chứa vật liệu khổng lồ với thiết kế phức tạp được kết nối với mặt đất.

Nó có thể tỏa ra một vòng tròn bảo vệ trong vùng lở đất, và bao bọc tất cả các vật thể trong phạm vi.

Chính nhờ nó mà hành tinh không bị phá hủy hoàn toàn trong vụ nổ bất ngờ, mà vỡ vụn thành từng mảnh lớn nhỏ, nằm rải rác trong vũ trụ, giống như khu rừng tuyết tùng đen và biệt thự này, trở thành một dân du cư trong biển sao mênh mông.

Không biết khi nào mới là điểm cuối.

“Đó là Long Trụ sao?” Cây lau nhà nhìn về phía cây cột kim loại kinh ngạc cảm thán: “Tôi chưa bao giờ thấy nó trong trạng thái khởi động…”

Có lẽ là ánh sáng xanh quá mức hấp dẫn, nói xong liền không nhịn được đưa tay ra, vô thức muốn đi đến đó.

Sở Tư “Tsk” một tiếng, “Thương lượng đi, bớt một phút đừng tìm chết, nha?”

Trước khi Cây lau nhà thực sự đến gần Long Trụ, đã cảm nhận được một lực xé rách yếu ớt, kinh ngạc liên tiếp lui hai bước, xấu hổ quay lại bên cạnh Sở Tư.

Khóa cửa biệt thự cũng là xác minh thân phận, đối với Sở Tư thì không có gì trở ngại, dù gì đây cũng là nhà anh.

Anh dẫn Cây lau nhà lớn nhỏ, quen cửa quen nẻo đi tới phòng lưu trữ ngầm, để tiết kiệm năng lượng, bọn họ đi cầu thang.

Phòng lưu trữ là một nơi một kín gió đáng kinh ngạc, ngay khi bước vào, có thể ngửi thấy mùi hỗn hợp của bo mạch chủ**

và kim loại hỗn tạp, phủ đầy bụi suốt 50 năm.

Sở Tư bật đèn khẩn cấp nhỏ nhất, chỉ đủ để hai người nhìn thấy hình dáng dụng cụ trong nhà ——

9 khoang đông lạnh chiếm vị gọn gàng trong không gian phòng lưu trữ, ba bức tường còn lại, hai bên là tủ và nhiều thứ khác nhau, một bên là bàn điều khiển, kết nối với vô số màn hình lớn bé không biết giám sát hay theo dõi cái gì.

“Điện trong phòng này có thể giữ được bao lâu?” Cây lau nhà hỏi: “Nhanh nhanh, mau khởi động mấy khoang đông lạnh quyến rũ này lên, tôi sắp ngạt thở chết đến nơi rồi nè!”

Có lẽ thấy được hy vọng sống sót, giọng điệu gã quả thực có thể coi như nhẹ nhàng.

Kết quả là, Sở Tư vòng qua khoang trên mặt đất, đi thẳng đến một trong mấy cái tủ, lục lọi từ hàng trên cùng.

“Sao vậy? Còn cần cái gì mới có thể khởi động hả?” Cây lau nhà nghi hoặc theo sau, nhìn lại chiếc đồng hồ.

Sở Tư chạm vào một hộp kim loại trong ngăn tủ thứ tư, không thèm nhấc mí mắt đáp lại: “Chuyện mấy cái khoang không cần vội, tôi muốn sạc máy truyền tin trước.”

“Máy truyền tin?” Cây lau nhà không kịp phản ứng lại, chớp mắt hai cái: “Anh sạc máy truyền tin làm gì chứ? Khoang khởi động còn phải dùng đến máy truyền tin nữa hả? “

Sở Tư trả lời: “Không, trả lại tin nhắn.”

Cây lau nhà: “…………………………”

Gã quỳ xuống trước mặt Sở Tư, “Trước khi chết còn muốn nói chuyện phiếm nữa à?”

Sở Tư giữ khối kim loại dựa vào mặt sau máy truyền tin, nhấn nút trên khối kim loại.

“Đinh” một tiếng, máy truyền tin làm tê ngón tay của anh, sau đó màn hình sáng lên, lần nữa khởi động lại.

Sở Tư lúc này mới liếc Cây lau nhà đang quỳ khóc, nhặt một sợi trên mặt đất, nối nó với giắc cắm gần tường.

“Hệ thống thông minh được bật, thử nghiệm vận hành khoang đông lạnh được khởi động lại, hệ thống giám sát bất thường rừng bên ngoài đã đóng từ lần khởi động trước, lần nữa định vị… Định vị xong, tiếp tục theo dõi.”

Cây lau nhà đóng băng khi xem một loạt các âm thanh điện tử, 9 khoang đông lạnh phát ra

tiếng “Ong”, cuối cùng khởi động.

“Các khoang ở đây thường được dùng để thử nghiệm, khác với mấy cái trong rừng.” Sở Tư dựa vào bàn, một tay chống, một tay nhanh chóng ấn màn hình giao diện.

Tin nhắn Tát Ách · Dương phàn nàn nhàm chán vẫn nằm trên thanh thông báo, bảy phút đã trôi qua.

Lần này Sở Tư không nhập bất kỳ nội dung kɧıêυ ҡɧí©ɧ nào, để tiết kiệm thời gian, đếch thèm gõ chữ nữa, ấn mấy dấu chấm câu rồi gửi đi.

Mặc kệ nói thế nào, dù gì cũng coi như phản hồi một tin.

Khoang đông lạnh được mở, oxy thoát ra một chút từ các lỗ thông hơi trên khung máy.

Hai cây lau nhà một lớn một nhỏ ôm chầm lấy nhau, tựa vào khoang như người bại liệt.

Sau khi hoạt động bình thường, tiếng máy móc ù ù biến mất, phòng lưu trữ dần trở nên yên tĩnh.

“Hít hà ——” Cây lau thở dài thườn thượt, nheo mắt nhìn Sở Tư: “Cuối cùng cũng sống rồi.”

Gã cảm thấy thoải mái đến mức có thể vào khoang đánh một giấc, sau một lúc mói nhớ ra gì đó liền hỏi, “Vừa rồi vội sạc pin như vậy là muốn trả lời tin nhắn gì vậy? Còn có người nhàn nhã thoải mái gửi tin nhắn cho anh à? “

Thật vô lý!

Sở Tư nhướng mi: “Một tên khủng bố.”

Cây lau nhà: “…… Khủng bố? Không phải anh gửi tin nhắn bảo tên khủng bố kia đến đây đấy chứ?”

Sở Tư ném máy truyền tin trên bàn điều khiển bên cạnh, “Tất nhiên là không, hắn ta cũng muốn nổ tung hành tinh này.”

“???”

Cây lau nhà đào đào lỗ tai, “Không phải, từ từ hình như còn nghe thấy gì đó rất khủng khϊếp… Anh đang đùa tôi đấy à?”

Sở Tư quay lại nhìn màn hình lớn nhỏ phía sau mình, không mở miệng nữa.

“…” Cây lau nhà kinh hãi nhìn anh trong giây lát, cảm thấy thật sự quá đáng sợ, sao có thể thản nhiên nói như vậy chứ.

Gã cân nhắc một chút, lại yên tâm hít oxy đang trôi nổi trong không khí: “Chắc là giỡn thôi.”

Màn hình trên bàn điều khiển điện tử sáng lên, mỗi một màn hình tương ứng với một nơi bên ngoài biệt thự và rừng tuyết tùng, tự bật ở một tần số nhất định.

Tuy nhiên, trong tình hình hiện tại cái gọi là giám sát tạm thời vô dụng, bởi vì mảnh vỡ hành tinh này hơi nhỏ, khả năng chỉ có ba người bọn họ.

Trong số đó, khu vực được theo dõi bởi hai màn hình đã chạm tới rìa của mảnh vỡ, có thể nhìn thấy vách đá đột ngột dựng đứng, bên ngoài vách đá là vũ trụ vô tận.

Biển sao trên đỉnh đầu, cũng ở dưới chân.

Đây thực sự là một góc nhìn mới lạ, Sở Tư lặng lẽ quan sát hai giây trước khi di chuyển ngón tay đến nút nguồn.

Một màn hình lớn luôn bật, rất lãng phí năng lượng.

Ngay khi Sở Tư định nhấn nút nguồn, hệ thống thông minh đột nhiên vang lên: “Báo động, có người đột nhập vào khu vực giám sát thứ hai! Báo động, có người đã đột nhập vào khu vực giám sát thứ hai!”

Khu vực giám sát thứ hai không ở đâu khác, chính là vách đá dựng đứng nối liền với biển sao, là ranh giới của mặt đất và vũ trụ.

Cây lau nhà bị âm thanh làm cho kinh ngạc,

lăn long lóc xoay người ngồi dậy.

Sở Tư cau mày, tầm mắt rơi vào màn hình, liền thấy một bóng người đang trên vách đá dựng đứng nhảy xuống, chuẩn xác đứng trên một tảng đá đen tinh tế.

Thân hình cao lớn tháo vát, khi tiếp đất, cánh tay duỗi ra một vòng cung tuyệt đẹp, đeo một chiếc mặt nạ dưỡng khí che khuất khuôn mặt, khi hắn quay đầu có thể nhìn thấy đường cong quai hàm thon gầy.

Cây lau nhà nhìn thấy một chiếc vòng hắc kim quanh cánh tay của người kia, thất thanh kêu lên: “** má, người của Thái Không Giam Ngục!”

Người nọ đứng trên hòn đá đen, quay mặt quét một vòng, sau đó đột nhiên dừng lại đối mặt với màn hình.

Hắn nhún vai, nhấc chân đi về phía màn hình.

Khi đến nơi gần nhất, giơ tay tháo mặt nạ, để lộ khuôn mặt cực kỳ đẹp trai, hai mắt màu rất nhạt, khi nheo mắt nhìn lại mang theo ngạo khí nồng đậm, đôi mắt hòa tan cùng với nụ cười ở khóe miệng.

Người nọ dùng ngón tay cái lau màn hình, từ trên cao nhìn xuống, cười nói: “Thân ái, tôi không nhận được phản hồi, cho nên đến tìm anh đây.”