Chương 6.
Trước có ôm eo, sau có xô đẩy, mấy ngày nay, người phụ nữ này lần lượt chạm vào điểm mấu chốt của cô.
Như là viên ngọc tuyệt thế nứt ra một vết, khuôn mặt băng sương của Lục Tịch có chút hỏng mất, cô cực lực bảo trì hàm dưỡng, bình tĩnh nói: “Cô rốt cuộc muốn làm cái gì?”
Tư Ngữ bước nhanh tiến lên dùng tay che miệng cô lại.
Sắc mặt Lục Tịch thay đổi, theo bản năng muốn đem người này đẩy ra.
"Suỵt ——" Tư Ngữ nhìn thấu ý đồ của cô, nhẹ nhàng đè cô ở trên tường, nhìn đáy mắt cô cuồn cuộn lửa giận, nhỏ giọng nói: “Bà nội còn đang ở bên ngoài.”
Thanh âm xe lăn qua lớp cửa rõ ràng truyền tới đây, càng ngày càng gần.
Tư Ngữ theo bản năng ngừng thở.
“Cô nghĩ hai đứa có thể cãi nhau không?” Lục lão phu nhân nói.
“Hẳn là không thể nào.” Bảo mẫu nói.
Lục lão phu nhân thở dài một hơi, nói: “Kiều Kiều là một đứa trẻ tốt, Tịch Tịch cũng vậy, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, ta không có thiên vị ai, chỉ hy vọng các nàng hạnh phúc. Tính cách không hợp, chậm rãi dung hợp là tốt rồi, cô cảm thấy sao?”
Chuyện của các tiểu thư bảo mẫu không tiện đánh giá, nghĩ nghĩ, lại nói: “Con cảm thấy Đại tiểu thư cùng Tư tiểu thư rất xứng đôi. Lão phu nhân, thời gian không còn sớm, con đỡ bà về nghỉ ngơi đi.”
Sau vài giây an tĩnh, Lục lão phu nhân nói: “Trở về đi, sáng mai lại đến nhìn các nàng.”
Tiếng bánh xe càng ngày càng xa, cho đến khi biến mất.
Xác định người rốt cuộc cũng đi rồi, Tư Ngữ thở phào một hơi, vừa quay đầu lại, thì đυ.ng phải một đôi mắt phượng ẩn giấu cơn giận.
A, thật lạnh.
Lòng bàn tay dán lên đôi môi mềm mại, chỗ kia lại là một chỗ nóng đến kinh người.
Tư Ngữ chưa kịp thưởng thức lông mi cong dài của Lục Tịch, bỗng nhiên buông tay ra, lui về phía sau hai bước, cười gượng nói: “Xin lỗi, tình thế nhất thời cấp bách.”
Đôi môi bạc của Lục Tịch bị ép đến có chút phiếm hồng, trên mặt băng lãnh không có bất kì biểu tình gì, chỉ là ánh mắt quá mức lạnh lẽo khiến người ta cảm thấy phát run.
Tư Ngữ mất tự nhiên xoay xoay cần cổ, nói: “Lời bà nội nói cô cũng nghe thấy rồi, buổi sáng ngày mai bà còn muốn tới đây kiểm tra, cho nên, cô còn muốn đi không?”
Ánh mắt Lục Tịch hơi thay đổi, dù bận vẫn ung dung nhìn nàng, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Diễn cũng không tồi.”
Diễn?
Tư Ngữ nghĩ thầm: Chẳng lẽ bị phát hiện?
Nàng đè xuống sự kinh ngạc ở đáy lòng, mặt mày mờ mịt vô tội: “Tôi nghe không hiểu cô đang nói cái gì.”
Lục Tịch cười lạnh một tiếng, nói: “Dựa vào việc bà nội nhận nhầm cô thành Viên Kiều, cố ý ở trước mặt bà nội diễn kịch, lợi dụng tình cảm bà đối với Viên Kiều, muốn bà giúp cô cầu tình, cuối cùng đạt tới mục đích không ly hôn.”
Thì ra là nói đến việc này.
Tư Ngữ định thần, nghiêm mặt nói: “Tôi lấy nhân cách của mình ra bảo đảm, ở trước mặt bà nội tôi không có diễn kịch.”
Lục Tịch khịt mũi khinh thường: “Làm bộ cắt cổ tay tự sát gạt người khác, hại bà nội té ngã, thứ gọi là nhân cách này, cô có sao?”
Hai chuyện đó đều là chuyện thiếu đạo đức mà nữ phụ đã từng làm. . . . .
Tư Ngữ không thể nào phản bác, tâm tư vừa xoay chuyển, dựng thẳng hai ngón tay lên, nghiêm túc trịnh trọng mà nói: “Tôi tuyệt đối không có ở trước mặt bà nội diễn kịch, cũng không có muốn lợi dụng bà nội, nếu tôi nói dối, ra cửa sẽ bị xe đâm chết.”
Môi mỏng của Lục Tịch khẽ mím, không nói một lời, rõ ràng không tin.
Tư Ngữ đương nhiên biết Lục Tịch đối với nàng có độ tín nhiệm bằng không.
Nàng hôm nay vốn là muốn tìm Lục Tịch cầu xin đối phương không ly hôn, trong lòng đã sớm suy nghĩ tốt lời thoại, rốt cuộc quyết định chơi xấu một khóc hai nháo ba thắt cổ, trăm triệu lần cũng không dự đoán được sẽ lại nhảy ra một Lục lão phu nhân có trợ công cường đại như vậy.
Lục lão phu nhân đối với nàng rất tốt, Tư Ngữ không bỏ lợi dụng được. Bất quá trải qua chuyện ban ngày, nàng đã có chủ ý mới.
Lục Tịch chán ghét nàng, là bởi vì nguyên nữ phụ đã làm hư chuyện, cho nên mới bức thiết muốn ly hôn. Nếu có thể tiêu trừ thành kiến của Lục Tịch đối với nàng, cuộc hôn nhân này có phải sẽ cứu vãn được hay không?
Sau khi Lục Tịch trở về phòng không có chủ động cùng nàng đưa ra giấy tờ ly hôn, Tư Ngữ phỏng đoán, có phải Lục Chấn Nam đã cùng Lục Tịch nói chuyện gì hay không?
Tư Ngữ không xác định được chính mình đoán đúng không, nàng sợ Lục Tịch sẽ đề xuất vấn đề ly hôn, che miệng ngáp một cái, cứng ngắc nói sang chuyện khác: “Buồn ngủ quá, ngủ đi.”
Không đợi Lục Tịch đáp lại, nàng tự giác đi đến bên cửa sổ, ngồi ở trên ghế sô pha, ngẩng đầu mỉm cười nói: “Yên tâm, tôi không ngủ ở trên giường, miễn cho cô lại nói tôi chiếm tiện nghi của cô.”
Đôi mắt Lục Tịch lưu chuyển, nhìn nhìn cái ghế sô pha kia.
Cô thật sự rất không muốn cùng người phụ nữ này ngủ chung một chỗ, chỉ là lời bà nội nói làm cô có chút cố kỵ.
Lục Tịch cuối cùng cái gì cũng không nói, thay dép lê, cầm lấy váy ngủ trên giường, mắt nhìn thẳng vào phòng tắm.
Tư Ngữ cũng muốn tắm rửa, chỉ là bên này không có quần áo của nàng.
Cửa phòng tắm bị hơi nước làm mờ, nhìn không rõ hình ảnh bên trong, vài phút sau truyền đến tiếng nước "Ào ào".
Tiếng nước chảy gần một giờ đồng hồ, Tư Ngữ chờ đến sắp ngủ rồi, nghe được tiếng mở cửa, bỗng nhiên bừng tỉnh, ngẩng đầu nhìn lại.
Lục Tịch mặc một cái váy ngủ màu đen, tóc đen hơi hơi hỗn loạn, vài sợi tóc dừng ở chỗ xương quai xanh, làn da trước ngực trong sáng dụ hoặc, hai cái chân dài thẳng tắp khiến người nhìn phải lóa mắt.
Trắng mịn đến cực hạn, lại đen đến mức quyến rũ.
Phía sau còn có hơi nước chưa tan hết, cô tựa như là vưu vật tuyệt sắc từ trong tiên cảnh đi ra, cái gì cũng không có làm, giơ tay nhấc chân lại tràn ngập một loại phong tình nói không rõ ý vị.
Chẳng trách nữ phụ yêu đến điên cuồng như vậy, một vưu vật tuyệt sắc như này ai mà lại không nghĩ đến giữ chặt chẽ tại bên người?
Lại nhìn một cái, chỉ sợ linh hồn nhỏ bé cũng muốn bay đi.
“Nhìn cái gì?” Ánh mắt nàng quá mức nóng bỏng, Lục Tịch muốn bỏ qua cũng không được.
Aiz, còn chưa có nhìn đủ đâu.
Tư Ngữ ngồi thẳng lưng, không nhịn được hướng về phía cô huýt sáo một cái, đúng lý hợp tình mà nói: “Nhìn cô.”
Lục Tịch sau khi tắm gội xong trên mặt thiếu chút sắc bén ban ngày, lại nhiều thêm vài phần nhu hòa, ánh mắt trong trẻo như nước. Có lẽ là cảm thấy tiếng huýt sáo kia quá mức ngả ngớn, mày đẹp của cô hơi nhíu.
“Lớn lên đẹp như thế còn không để cho người khác nhìn a.” Tư Ngữ lại nói.
Lục Tịch: “. . . .”
Lục Tịch không nói chuyện với nàng, thản nhiên đi đến bên mép giường.
“Bang ——”
Đèn tắt.
Nương theo ánh trăng, Tư Ngữ chỉ có thể nhìn thấy một cái bóng dáng mơ hồ. Nhìn thấy Lục Tịch nằm xuống, nàng đối với bóng đêm nói: “Ngủ ngon.”
Lục Tịch tất nhiên sẽ không đáp lại nàng.
Tư Ngữ ở trên ghế sô pha hẹp nhỏ điều chỉnh lại tư thế thoải mái, ôm gối ôm nhắm mắt lại.
Trong không khí có một cỗ mùi hương mát lạnh dễ ngửi, cùng hương vị trên người Lục Tịch rất giống. Không biết bên trong có cái thành phần gì, chỉ trong chốc lát Tư Ngữ liền ngủ mất rồi.
Lục Tịch lại mất ngủ.
Trong phòng nhiều thêm một người, điều này làm cho Lục Tịch rất không quen, đặc biệt người kia lại là Tư Ngữ.
Đối với Tư Ngữ, Lục Tịch có một loại cảm xúc nói không rõ.
Lúc trước nói muốn cùng liên hôn vì thương nghiệp, Lục Tịch không có phản đối, cô đối với Tư Ngữ không có bất luận cảm giác gì, sau khi ước định hôn sự liền không có liên quan gì với nhau.
Nhưng mà Tư Ngữ nói lỡ. Lần lượt vượt rào, lần lượt dây dưa cùng lừa gạt, làm cho Lục Tịch đối với nàng bắt đầu có sự phiền chán. Lần đó hại bà nội ngã xuống, Lục Tịch càng là đối với nàng phản cảm tới cực điểm.
Lục Tịch có thể chịu đựng một người làm như vậy với mình, lại không cho phép đối phương tổn thương đến người mình thân yêu nhất.
Ly hôn nhất định phải làm.
Chỉ là bà nội bên kia. . . . .
Tiếng hít thở lâu dài ở trong không gian yên tĩnh bị phóng đại vô hạn, giấc ngủ của Lục Tịch nông, càng ngủ không được.
Trằn trọc hồi lâu, Lục Tịch chậm rãi bò dậy, bật đèn.
Ánh đèn vàng ấm áp chiếu xuống dưới đất, động tĩnh nho nhỏ này không hề kinh động đến người đang ngủ say.
Trên khuôn mặt lãnh diễm khó có được xuất hiện một tia không kiên nhẫn, Lục Tịch nhìn chằm chằm hình dạng ở trên sô pha phồng lên, đôi mắt thanh lãnh nhìn qua tấm rèm chưa được kéo kín, có một loại xúc động muốn đem người quăng ra ngoài.
Dưới mặt đất có tấm thảm lông dê, lông tơ thật dày cơ hồ đem toàn bộ bàn chân bao phủ, Lục Tịch trong bóng tối ẩn núp như mèo Ba Tư, lặng yên không một tiếng động đi đến bên cạnh ghế sô pha, cúi đầu nhìn người phụ nữ đang ngủ rất kỹ.
Đây là phòng của cô, nàng dựa vào cái gì mà ngủ so với chính mình còn ngon hơn?
Ánh trăng xuyên qua khe hở chiếu vào, dừng ở trên mặt điềm tĩnh của Tư Ngữ khi ngủ.
Lục Tịch cuối cùng cũng áp xuống được cỗ tà ác xúc động trong lòng, lúc xoay người, thoáng nhìn người trên sô pha giật mình.
Tỉnh?
Tập trung nhìn kỹ, mới phát hiện là nàng đang phát run.
Sô pha gần với điều hòa, gió lạnh thổi thẳng tới, đem sợi tóc bên tai Lục Tịch thổi ra đằng sau.
Xứng đáng bị đông chết.
. . . . . .
Khi Tư Ngữ tỉnh lại, Lục Tịch đã không còn ở trong phòng.
Nàng lười biếng duỗi eo, có thứ gì từ trên người trượt xuống, bị nàng nhanh tay lẹ mắt vớt lên.
Chăn từ đâu ra?
Không chỉ có chăn, trong toilet còn có một bộ đồ dùng vệ sinh cá nhân mới.
Lục Tịch chuẩn bị cho nàng?
Tư Ngữ mới vừa rửa mặt xong, nghe thấy tiếng đập cửa, nàng tung tăng chạy ra mở cửa.
“Bà nội, buổi sáng tốt lành ~”
Tinh thần của Lục lão phu nhân rất tốt, thân mật lôi kéo tay nàng, hỏi: “Tối hôm qua ngủ ngon không?”
Tư Ngữ nhớ tới cái chăn không biết từ khi nào xuất hiện ở trên người nàng, tâm tình rất tốt, nói: “Ngủ đặc biệt ngon!”
Lục lão phu nhân nhìn nàng sắc mặt hồng nhuận, cười tủm tỉm nói: “Tịch Tịch sáng sớm đã đi chạy bộ, con còn đang ngủ.”
Khó trách không ở trong phòng.
Gia phong Lục gia rất nghiêm cẩn, lúc ăn và ngủ không nói chuyện. Tư Ngữ yên lặng ăn tổ yến trong chén, thường thường trộm nhìn Lục Tịch ngồi ở bên tay phải.
Lục Tịch ăn uống tương đối ưu nhã, cúi đầu không nhìn nàng.
Ăn xong, Tư Ngữ mới có cơ hội cùng cô nói chuyện: “Thì ra là cô quan tâm tới tôi, còn biết đưa cái chăn cho tôi.”
Lục Tịch dùng cái loại ánh mắt “Cô đừng tự mình đa tình” này liếc nàng, lạnh lùng nói: “Tôi là sợ cô bị cảm mạo rồi lại truyền cho bà nội.”
Vậy đống đồ dùng vệ sinh kia lại là như thế nào xuất hiện? Tư Ngữ không hỏi.
Ánh mắt Tư Ngữ lấp lánh, nói: “Mặc kệ là như thế nào, thân ái cảm ơn cô ~”
“. . . . .” Khóe miệng Lục Tịch vừa kéo, xoay người rời đi.
Thời tiết rất tốt, Tư Ngữ đem Lục lão phu nhân đẩy đến dưới một cái cây đại thụ trong viện, bồi lão nhân gia nói chuyện phiếm giải buồn.
Lục Tịch từ xa xa nhìn bà nội cười đến không khép miệng lại được, nghi kỵ đối với Tư Ngữ lại nhiều thêm vài phần.
Nếu nói là diễn kịch, vậy diễn như thế này không khỏi quá giống thật.
Tư Ngữ cũng không biết Lục Tịch ở phía sau nhìn chăm chú nhất cử nhất động của nàng, nàng là thật tình hy vọng Lục lão phu nhân vui vẻ. Lục lão phu nhân đem nàng nhận sai thành Kiều Kiều, nàng cam tâm tình nguyện làm một người cháu gái ngoan ngoãn.
Thời gian bất tri bất giác tới giữa trưa, Tư Ngữ đẩy Lục lão phu nhân trở về ngủ trưa, lúc ra không nhìn thấy được Lục Tịch.
Có chút khát nước, nàng rót ly trà cho mình, mới vừa uống một ngụm, nghe được ngoài cửa truyền đến tiếng động cơ của ô tô.
Tiếp theo đó nghe thấy bảo mẫu nói: “Nhị tiểu thư đã trở lại.”
Nhị tiểu thư? Tư Ngữ nỗ lực nhớ lại cốt truyện, mới nhớ tới Lục Tịch còn có một người em gái cùng cha khác mẹ.
Lục Vi là người trong giới giải trí, ngày hôm qua không về nhà, nghe nói là đi đóng phim.
Trong tiểu thuyết Lục Vi là khuê mật của nữ chính, Tư Ngữ còn chưa có gặp qua người này, tò mò đi ra ngoài xem.
Chiếc xe thể thao màu đỏ rất có phong cách chậm rãi đi vào trong gara, theo sau đó là hai nữ sinh trang điểm tinh xảo đi xuống.
Tư Ngữ không rõ ràng lắm ai mới là Lục Vi, đang muốn hỏi Tiểu B.
“Tư —— Ngữ!” Một nữ sinh giành trước hô lên tên nàng, tức giận đùng đùng xông tới, “Chị cư nhiên còn dám tới nhà tôi, tôi đang muốn tìm chị đối chất đây!”
Không cần hỏi, nữ sinh miệng rất lớn này nhất định chính là Lục Vi.
Tư Ngữ không rõ nguyên do: “Đối cái gì chất?”
“Dư Phỉ, cậu lại đây.” Lục Vi đem nữ sinh đứng đằng sau mình kéo qua.
Nghe thấy cái tên này, Tư Ngữ phấn chấn hẳn lên.
Lương Dư Phỉ! ! !
Nữ chính trong tiểu thuyết! ! !
Mẹ nó, rốt cuộc cũng có thể nhìn xem nữ chính trông như thế nào!
Mặt trứng ngỗng, ngũ quan đoan chính, không phải cái loại mỹ mạo kinh diễm, nhưng rất sạch sẽ rất thanh thuần. Cùng với miêu tả của tác giả không khác lắm.
Tư Ngữ khó nén kích động, nâng tay lên đang chuẩn bị chào hỏi.
Lại thấy khuôn mặt thanh thuần kia làm ra vẻ hoa dung thất sắc, Lương Dư Phỉ giống như con thỏ trốn về phía sau Lục Vi, vẻ mặt hoảng sợ chỉ vào Tư Ngữ nói: “Nàng. . . . Nàng là ma quỷ!”
Tay Tư Ngữ đang giơ lên giữa không trung, hướng lên trời xem thường, trong lòng nói: Ma quỷ cái gì, rõ ràng là tiên nữ.