Chương 7.
Tư Ngữ đã từng tưởng tượng tình cảnh gặp mặt với nguyên nữ chính, có lẽ sẽ mới lạ, có lẽ sẽ xấu hổ, nhưng không nghĩ tới sẽ giống như bây giờ. . . . .
Diện mạo của nữ chính cùng trong tưởng tượng của nàng không khác lắm, chỉ là phản ứng kịch liệt như này làm người ta khó xử.
Tư Ngữ nghĩ không ra chính mình đã làm gì để bị nói như vậy, cào cào mặt, hỏi: “Cô ta làm sao vậy?”
“Chị còn có mặt mũi để hỏi!” Lục Vi trợn mắt tức giận nhìn, đem Lương Dư Phỉ đang chấn kinh đẩy ra phía trước, “Dư Phỉ cậu đừng sợ, cứ nói đi.”
Nói cái gì? Tư Ngữ buồn bực ôm cánh tay.
Lúc đυ.ng phải tầm mắt của nàng, Lương Dư Phỉ như là nhìn thấy mãnh thú, khuôn mặt nhỏ tái nhợt, môi run run, ngập ngừng nói: “Tôi. . . . .”
"Tôi" nửa ngày không nói ra cái gì, Tư Ngữ không còn kiên nhẫn, lười biếng nói: “Cô nếu như không nói gì, tôi đi vào trước.”
Tia tử ngoại mạnh như vậy, nàng không nghĩ sẽ ở bên ngoài tắm nắng. Hơn nữa nói thật, nàng đối với nữ chính này có chút thất vọng.
Tác giả miêu tả nữ chính là thuần bạch tiểu hoa, nhìn thì mảnh mai, nhưng nội tâm rất kiên cường, bằng không cũng không thể ở trong giới giải trí phức tạp càng bò càng cao, từ diễn viên không được ai biết đến trở thành diễn viên nổi tiếng, cuối cùng còn cầm được rất nhiều giải thưởng danh giá.
Lương Dư Phỉ trước mắt này lúc kinh lúc sợ, nhát như chuột, Tư Ngữ thấy thế nào cũng có loại cảm giác hiện thực tan vỡ.
“Làm gì?” Tư Ngữ nhìn Lục Vi ngăn trở đường đi của nàng.
Lục Vi lạnh giọng nói: “Chị xin lỗi Dư Phỉ đi đã!”
“Xin lỗi cái gì?” Tư Ngữ không thể hiểu được.
Mày liễu của Lục Vi dựng ngược, oán hận nói: “Chị đẩy Dư Phỉ xuống nước, hại cậu ấy thiếu chút nữa mất đi tính mạng, chị còn dám giả bộ cái gì cũng không biết? !”
Đầu Tư Ngữ “Ong” một tiếng, hình ảnh nào đó bị xem nhẹ lại lần nữa xuất hiện:
Sóng nước bể bơi lóng lánh, nữ phụ “Tư Ngữ” ác độc nói với nữ chính: “Lương Dư Phỉ, đi tìm chết đi!”, Sau đó áp sát đối phương vẫn còn chưa kịp phản ứng đẩy xuống nước.
Tư Ngữ: “. . . .”
Nàng thiếu chút nữa đã quên nữ phụ đã từng làm qua chuyện xấu. . . .
Lục Vi thấy nàng không nói lời nào, nhướn mày, nói: “Chột dạ?”
Tư Ngữ ngơ ngẩn nhìn Lương Dư Phỉ trốn phía sau Lục Vi, rốt cuộc hiểu được đối phương là vì cái gì mà phản ứng như này.
Hóa ra là đối với gương mặt của nàng có bóng ma.
Tư Ngữ thu hồi suy nghĩ, nói: “Chuyện này tôi có thể giải thích.”
“Chị còn muốn giải thích cái gì?” Lục Vi nói: “Chị thật là một người phụ nữ ác độc, chị chính là muốn cho Dư Phỉ đi tìm chết!”
“Cô nghe tôi nói. . . . .”
“Tôi không muốn nghe chị giảo biện!” Lục Vi ngang ngược vô lý mà nói: “Muốn vào phòng đúng không? Được, để mọi người đều đến xem khuôn mặt ác độc của chị!”
. . . . . Vậy đi.
Lục Vi vừa vào nhà liền bắt đầu ồn ào: “Ba mẹ có ở đây sao? Chị ở đâu? Bà nội?”
Tư Ngữ nhíu mày, nói: “Bà nội đang nghỉ ngơi, cô có thể nói nhỏ chút không?”
“Không thể!” Lục Vi nói: “Bà nội ghét nhất là chị, tôi muốn để bà tới phân xử.”
Tư Ngữ thật muốn tìm băng dính bịt kín miệng rộng của cô, còn chưa có tìm thấy, trên lầu đã truyền đến động tĩnh.
Lục Vi lớn giọng đã kinh động đến Đường Khiết cùng Lục Tịch.
Cuối cùng đến Lục lão phu nhân cũng bị kinh động.
Bảo mẫu đẩy Lục lão phu nhân từ trong thang máy chuyên dùng cho xe lăn ra ngoài.
“Vi Vi đã trở lại? Còn nói to làm gì?” Đường Khiết uốn uốn éo éo xuống cầu thang, thấy Lương Dư Phỉ, quen thuộc nói: “Dư Phỉ a, đã lâu không gặp, sắc mặt con sao lại khó coi như vậy?”
“Mẹ, Dư Phỉ hôn mê hai ngày, vừa mới xuất viện.” Lục Vi nói.
Đường Khiết khϊếp sợ: “Hôn mê? Con làm sao vậy?”
Lương Dư Phỉ không chớp mắt nhìn Lục Tịch cuối cùng cũng đi xuống, đôi mắt nguyên bản tràn đầy sợ hãi chợt lóe lên tia sáng, cô nghe không thấy Đường Khiết nói gì, chỉ nghe thấy tiếng tim đập như sấm của mình.
Quá đẹp.
Đẹp đến mức làm người khác hít thở không thông.
Đôi mắt phượng câu người kia không chút để ý nào liếc qua, hô hấp của Lương Dư Phỉ như ngừng lại.
Lục Tịch đi đến bên cạnh Lục lão phu nhân chưa được nghỉ ngơi tốt, nhẹ giọng nói: “Bà như thế nào lại đi xuống?”
Lục lão phu nhân nói: “Nói quá to, ngủ không được.”
Đôi mắt đẹp của Lục Tịch lưu chuyển, trừng mắt nhìn Lục Vi một cái.
Lục Vi bị ánh mắt lạnh của cô chiếu đến, rụt rụt cổ, hơi chột dạ nói: “Em không biết bà nội đang nghỉ ngơi.”
Lục lão phu nhân không có trách cô, nói: “Gọi chúng ta tới đây, con muốn nói cái gì?”
Khuôn mặt Lục Vi đỏ bừng kéo Lương Dư Phỉ qua, chỉ vào cái mũi của Tư Ngữ nói: “Buổi tối hôm trước Dư Phỉ đi tham gia một tiệc tối, người phụ nữ này cũng đi, nàng lừa Dư Phỉ ra ngoài, sau đó nhân lúc không ai chú ý đẩy Dư Phỉ xuống bể bơi! Dư Phỉ không biết bơi thiếu chút nữa bị chết đuối, hôn mê hai ngày.”
Ánh mắt của mọi người nhất trí nhìn về phía Tư Ngữ.
Tư Ngữ: “. . . .”
Lục lão phu nhân kinh ngạc nhìn nàng, biểu tình không có gì thay đổi, nói: “Kiều Kiều không có khả năng làm loại chuyện như này, chuyện này hẳn là bị hiểu lầm.”
Tư Ngữ trong lòng xúc động, nói: “Cảm ơn bà nội đã nguyện ý tin tưởng con. Không sai, là có hiểu lầm.”
“Hiểu lầm cái rắm ấy!” Lục Vi bật thốt lên, nói: “Chị chính là muốn hại chết Dư Phỉ!”
“Vi Vi, không được nói bậy!” Lục lão phu nhân nhẹ nhàng trách mắng.
Lục Vi lúng túng một chút, đẩy Lương Dư Phỉ: “Dư Phỉ, cậu tới nói đi.”
Lương Dư Phỉ sợ hãi liếc mắt nhìn Tư Ngữ một cái, nói: “Xác thật là chị ấy đẩy tôi xuống dưới nước, chị ấy còn bảo tôi đi tìm chết đi.”
“Có chứng cứ không?” Lục Tịch vẫn luôn không lên tiếng, hỏi.
Lương Dư Phỉ nhìn Lục Tịch, mặt mày đỏ ửng, lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Không có.”
Nơi đó rất bí mật, không có máy quay, lúc ấy ở bể bơi chỉ có hai người là cô cùng với Tư Ngữ.
Lục Tịch không rõ ý vị mà nhìn nhìn Tư Ngữ, ngữ khí nhàn nhạt nói: “Vậy em chứng minh lời nói của mình như thế nào?”
Lương Dư Phỉ: “. . . .”
Cái vấn đề này vừa được hỏi ra, Lương Dư Phỉ biết mình không có phần thắng, cắn chặt môi dưới, hốc mắt rất nhanh chóng đã đỏ ửng.
Lục Vi không thể đứng nhìn khuê mật chịu ủy khuất, nói: “Dư Phỉ sẽ không nói dối, em tin tưởng cậu ấy!”
Mấy đôi mắt lại nhìn về phía Tư Ngữ.
Người đẩy Lương Dư Phỉ xuống dưới là nữ phụ “Tư Ngữ” trong sách, không phải nàng. Tư Ngữ tuy rằng đã chiếm cứ thân thể này, nhưng lại không muốn gánh tội thay.
Nếu nhận cái nồi đen này, nàng vĩnh viễn sẽ thoát không nổi cái nhãn “Nữ phụ ác độc”, còn muốn lấy được tín nhiệm của Lục Tịch cùng với Lục lão phu nhân thế nào?
Tư Ngữ cảm thấy vạn phần may mắn là chính mình lúc ấy nhảy xuống, càng may mắn hơn đó là lần đầu tiên nữ phụ công khai hại nữ chính, còn có thể cứu vãn đường sống được.
Lục Tịch mặt không biểu tình, ánh mắt thâm trầm, khiến người khác đoán không ra cô đang suy nghĩ cái gì.
Tư Ngữ đề cao khẩu khí, thong thả ung dung mà nói: “Tôi cùng cô ấy không oán không thù, vì sao lại muốn hại cô ấy?”
“Bởi vì chị tôi đưa Dư Phỉ trở về, bị paparazzi chụp đến rồi lên hot search, chị ghen ghét Dư Phỉ, trong lòng chị vặn vẹo, cho nên mới hại cậu ấy!”
Đây xác thật là lý do nguyên nữ phụ hại nữ chính.
Tư Ngữ ổn định lại tâm trí, nói với Lương Dư Phỉ: “Tôi thừa nhận là tôi có chút ghen ghét. Tôi bị ghen ghét che mờ mắt, lời nói đối với cô có chút khó nghe, nhưng tôi không nghĩ tới việc sẽ hại cô. Tôi lúc ấy tâm tình có chút kích động, không cẩn thận lỡ tay hại cô rơi xuống nước, liền lập tức nhảy xuống dưới muốn cứu cô. Nhưng mà tôi quên mất chính mình không biết bơi lội, cuối cùng còn bị hôn mê.”
Thật ra Tư Ngữ có một chút không rõ, trong tiểu thuyết sau khi nữ chính được cứu lên, sẽ có một người hô hấp nhân tạo cứu tỉnh cô, sao lại còn hôn mê?
Lục Vi giống như là pháo bị đốt lửa, kêu to: “Lỡ tay? Rõ ràng là chị cố ý đẩy Dư Phỉ xuống dưới nước, chị còn có mặt mũi để giảo biện sao?”
“Nếu tôi muốn hại cô ta, vì sao tôi cũng rơi xuống nước? Tôi không biết bơi lội, chẳng lẽ nhảy xuống đi tìm chết?” Tư Ngữ bình tĩnh mà nói.
Lục Vi có chút nghẹn lời, nói: “Khẳng định là chị có tật giật mình, muốn chạy cũng chạy không xong, không cẩn thận bị ngã xuống dưới, rất xứng đáng!”
“Cô xem chỉ số thông minh của tôi không đến 50 sao.” Tư Ngữ bất đắc dĩ buông tay, “Dù sao mặc kệ tôi có nói cái gì, tội danh cô cũng gán cho tôi rồi, đúng không? Không có bằng chứng không có nói lý, người như cô mới được kêu là hãm hại người khác.”
Lục lão phu nhân nghe đến đoạn này, nhịn không được chen vào nói: “Vi Vi, bà cảm thấy logic của Kiều Kiều rất rõ ràng. Thật ra là con đó, đã không có tận mắt nhìn thấy, vì sao lại nhận định là Kiều Kiều cố ý hại người?”
“Con. . . .” Lục Vi nhất thời phản bác không kịp, chậm nửa nhịp mới chú ý tới cách xưng hô của Lục lão phu nhân, “Bà nội, bà như thế nào kêu chị ta là Kiều Kiều, chị ta là Tư Ngữ, là Tư Ngữ mà bà không thích nhất a! Bà có phải là uống lộn thuốc rồi hay không, tại sao luôn giúp chị ta nói chuyện?”
Lục lão phu nhân ấn ấn huyệt Thái Dương đang phát đau, thật lâu sau mới thở dài một cái.
Đường Khiết sợ lão phu nhân lại giống như ngày hôm qua chịu không nổi kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy, thấp giọng quát: “Vi Vi, con sao lại có thể nói chuyện như vậy với bà nội!”
Lục lão phu nhân xua xua tay ý bảo chính mình không có việc gì, nói với Lương Dư Phỉ: “Lương tiểu thư, Kiều Kiều nói là hiểu lầm, ta tin tưởng nàng. Nàng lỡ tay hại cô rơi xuống nước, chuyện này là nàng không đúng, ta thay nàng hướng cô nhận lỗi, cô có thể hay không tha thứ cho nàng?”
Tư Ngữ vội nói: “Bà nội, là con sai, con phải là người hướng Lương tiểu thư xin lỗi mới đúng. Lương tiểu thư, thật xin lỗi, tôi vốn dĩ là muốn cứu cô, tuy rằng cứu không thành.”
Xem hai bà cháu các nàng kẻ xướng người hoạ, Lương Dư Phỉ biết chuyện đã không thể nói được nữa. Rõ ràng là Tư Ngữ hại cô, cô lại lấy không ra chứng cứ chứng minh chính mình là bị hại.
Ngày đó Tư Ngữ xác thật cũng rơi xuống nước, chẳng lẽ thật là muốn cứu cô?
Lương Dư Phỉ không còn lời gì để nói, chỉ có thể nén giận gật đầu.
Lục Vi la lối khóc lóc nói không công bằng, đáng tiếc không có ai đi giải thích cho cô.
Vì để đền bù xin lỗi, Lục lão phu nhân muốn giữ Lương Dư Phỉ ở lại ăn cơm.
Lục Vi có tính tình tiểu thư, thở phì phì lôi Lương Dư Phỉ đi, nói: “Một đám không rõ trái phải, mới không cần cùng các nàng ăn cơm. Đi, mình mang cậu đi ăn tiệc.”
Lương Dư Phỉ lưu luyến không thôi nhìn về phía biệt thự, còn có thể nhìn thấy bóng hình xinh đẹp câu người của Lục Tịch.
Cô muốn lưu lại, chỉ là nhìn thấy Lục Vi một bộ dáng cùng chung kẻ địch với cô, lại ngượng ngùng không nói ra.
Lục Vi cho là cô đang thương tâm, ôm ôm bả vai cô, an ủi nói: “Chờ về sau có cơ hội, mình sẽ giúp cậu nôn ra ngụm ác khí này.”
Lương Dư Phỉ muốn nói lại thôi.
Lục Vi lo lắng cho chính mình, nói: “Bà nội mình mắc bệnh Alzheimer nhận lầm Tư Ngữ thành Kiều Kiều, bà hát đệm còn chưa tính. Chị của mình rõ ràng chán ghét Tư Ngữ, vậy mà vì sao không đứng ở bên phe chúng ta?”
Trong mắt Lương Dư Phỉ hiện lên một mạt vui mừng, rất cẩn thận hỏi: “Tìm cảm của các chị ấy rất tốt sao?”
“Tốt cái rắm, nghe nói chị của mình muốn ly hôn chị ta.”
“Khi nào ly hôn a?”
“Hẳn là sắp đi.” Lục Vi hồ nghi mà nhìn cô, “Cậu như thế nào đột nhiên quan tâm tới việc chị của mình ly hôn hay không ly hôn?”
Thần sắc của Lương Dư Phỉ thoáng hoảng hốt, ấp úng nói: “Mình. . . .”
Lục Vi dùng mắt thường cũng có thể thấy được mặt cô càng ngày càng hồng, không xác định nói: “Cậu không phải là đã thích chị của mình rồi đi?”
Lương Dư Phỉ càng luống cuống hơn: “Mình không có muốn chen chân vào hôn nhân của hai người, mình chỉ là. . . .”
“Được rồi được rồi, đừng khẩn trương, mình hiểu.” Lục Vi vỗ vỗ bả vai của cô, nói: “Thật ra chị của mình cùng với Tư Ngữ chỉ là hợp đồng hôn nhân, căn bản không có tình cảm gì. Nếu cậu thích chị của mình, mình làm chị ấy sớm một chút đá người phụ nữ kia. Mình cảm thấy cậu cùng với chị mình càng xứng đôi hơn, cậu nếu là cùng chị ấy kết hôn, về sau quan hệ của chúng ta sẽ thân thiết hơn rất nhiều.”
“Hai người còn chưa có ly hôn, cậu đừng nói như vậy. . . .”
“Rất nhanh thôi.”
Lương Dư Phỉ không nhịn được quay đầu lại nhìn, nghĩ đến bóng hồng vừa rồi, cô thẹn thùng mà cúi đầu, trong lòng mặc niệm: Lục Tịch.