Cô nhận thua.
Lý Y Y khóc thút thít nhìn Phàn Mặc Hàn, không tiếng động cầu xin anh buông tha cho cô.
Tuy nhiên người đàn ông lại làm lơ cô, côn ŧᏂịŧ tiếp tục thảo phạt tiểu huyệt, tốc độ càng lúc càng nhanh.
Đỉnh thịt châu đã sớm sưng lên, cứng như hòn đá, sờ vào rất khó chịu, nhưng anh vẫn ngoáy rồi lại véo.
Kɧoáı ©ảʍ tích tụ, chồng chất không ngừng chạy khắp cơ thể, đánh sâu vào các xúc cảm trên người. Lý Y Y thống khổ vặn vẹo, nước mắt như những hạt trân châu cuồn cuộn rơi xuống.
Phía dưới tiểu huyệt, dâʍ ŧᏂủy̠ như hồng thủy trào ra mãnh liệt, cọ rửa qυყ đầυ của người đàn ông, gần như làm ướt đẫm côn ŧᏂịŧ anh.
Cô muốn chết, cô lại không thể phát tiết ra ngoài, cô sẽ bị côn ŧᏂịŧ của anh gϊếŧ chết!
Vậy mà người đàn ông dường như vẫn vô tri vô giác, chỉ lo đóng cọc trong tiểu huyệt cô, phá vỡ âʍ ɦộ chật hẹp, chà đạp đến mức không ra hình dạng cánh hoa.
Lý Y Y nắm chặt lấy cánh tay của anh, nhưng cô không dám cắn, chỉ có thể quấn quanh tứ chi lên người anh, chuyển kí©ɧ ŧɧí©ɧ sang anh.
Động tác của cô lại như muối bỏ biển, hoàn toàn không thể giải quyết được kɧoáı ©ảʍ đang đấu đá lung tung trong cơ thể.
Chính vào lúc cô tưởng rằng sẽ bị kɧoáı ©ảʍ nuốt chửng, người đàn ông bỗng buông ra đôi môi cô.
Tất cả các cảm xúc mãnh liệt được giải thoát, Lý Y Y ngẩng đầu lên, cô gân cổ thét chói tai, lớn đến mức dường như muốn tổn thương yết hầu.
Nhưng cô không quản được nhiều như thế.
Tiếng thét vang lên, đồng thời tiểu huyệt cũng chủ động xoắn chặt, lại một lần nữa cô đạt cao trào.
Lần cao trào này mãnh liệt vô cùng, kéo dài ít nhất ba phút.
Ba phút sau, tiếng hét của Lý Y Y cũng dừng lại, thân thể của cô gần như bị ép khô.
Cô nhắm mắt lại, yếu ớt nằm trên người Phàn Mặc Hàn, suýt nữa ngất đi.
Phàn Mặc Hàn vẫn chưa bắn.
Trong lúc cô cao trào, huyệt thịt hút chặt côn ŧᏂịŧ anh với sức mạnh chưa từng có, anh vẫn đút vào đút ra, tư thái thong thả ưu nhã.
Chính vì sự ra vào của anh, dù Lý Y Y muốn ngất đi cũng không được.
Tiểu huyệt liên tục trải qua hai lần cao trào, chỉ cần thoáng có chút dị vật xâm nhập cô đã cảm thấy không khỏe, huống hồ chôn sâu bên trong là một quái vật khổng lồ.
Cô mệt mỏi ngẩng đầu, ánh mắt ướŧ áŧ nhìn người đàn ông.
"Đại thiếu gia, em sai rồi! Em không nên đối nghịch với anh, sau này em không dám nữa! Về sau anh bảo em làm cái gì em sẽ làm cái đó, em nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời!"
Tiếng khóc nức nở của cô gái nhỏ chui vào lỗ tai anh, tiếng nói bởi vì hét chói tai mà hơi nghẹn ngào, vô hình làm anh động lòng, côn ŧᏂịŧ cũng theo đó nhảy dựng.
"A!" Lý Y Y run lên, tiểu huyệt trào ra một lượng dâʍ ŧᏂủy̠.
Phàn Mặc Hàn cười.
Anh vén tóc ướt trên trán cô, tiếp tục nhẹ giọng hỏi: "Vừa rồi có phải tôi làm em rất thoải mái đúng không? So với chú ba càng thoải mái, đúng hay không?"
"Đúng vậy, đại thiếu gia anh thật lợi hại, em bị anh làm cho chết mất!"
Lý Y Y khóc lóc trả lời.
Lời nói của cô là sự thật. Người đàn ông này xấu xa hơn Phàn Mặc Dịch nhiều, tốt xấu gì Phàn Mặc Dịch cũng còn để ý đến cảm thụ của cô, cô vừa khóc vừa cầu xin hắn, hắn sẽ buông tha.
Nhưng anh thì không.
Nếu cô không cầu xin anh, có khả năng anh sẽ gϊếŧ chết cô!
Nghĩ đến đây, cô run rẩy, nhanh tay ôm chặt người đàn ông này, vùi mặt vào ngực anh.
"Cuối cùng thì em cũng nhận ra sự thật này, rất tốt." Phàn Mặc Hàn hài lòng gật đầu, anh hôn lên trán cô.
"Hiện tại, em nên biết phải làm cái gì."