Tô Uyển gần như dựa sát lên người Viên Sâm, suốt đoạn đường ngắn ngủi này, cô vừa đi vừa lo lắng, liên tục thở dốc.
Điềm Điềm ngừng khóc, thấy mẹ đi một cách xiêu vẹo, còn tưởng rằng bản thân nhìn nhầm, đưa tay xoa mắt: “Mommy, mẹ sao vậy?”
“Mommy bị muỗi cắn.” Viên Sâm nhẹ nhàng mà vỗ lưng con gái, cười nói.
“Không có muỗi mà.”
“Điềm Điềm, con nghe thử xem, có phải là tiếng kêu vo ve của con muỗi không?”
m thanh vo ve kia đúng là từ hạ thân của cô truyền tới, Tô Uyển không còn gì để nói, dùng sức véo thịt bên eo anh một cái.
“Ba ba, ba bị sao vậy?” Thấy sắc mặt ba ba biến đổi, Điềm Điềm hỏi: “Ba cũng bị muỗi cắn sao?”
May mắn là đã tới phòng của Điềm Điềm phòng, không cần phải trả lời vấn đề của con gái nữa.
Để con gái nằm xuống, Tô Uyển đắp chăn đàng hoàng cho bé, vừa mới đứng dậy, tay lại bị giữ chặt: “Mommy, đêm nay mẹ ngủ với con được không?”
Mặt Tô Uyển lộ vẻ khó xử, nếu đổi là ngày thường thì nhất định có thể, nhưng lúc này huyệt nhỏ của cô còn kẹp lấy trứng rung, kɧoáı ©ảʍ từng đợt từng đợt ập tới, cô đã nhịn đến cực hạn rồi.
“Được… Điềm Điềm nhắm mắt lại đi, mẹ đi toilet trước đã, sẽ quay lại nhanh thôi.”
“Vậy mẹ nhanh quay lại nhé.” Điềm Điềm mềm mại nói.
Tô Uyển mới vừa đi, Viên Sâm liền ngồi xổm xuống, hôn lên mặt con gái, cười nói: “Điềm Điềm là một anh hùng nhỏ nha, còn dũng cảm hơn cả anh trai nữa. Ba ba đi giúp mẹ bắt muổi, lát nữa sẽ quay lại nhé.”
“Vâng ạ.” Nội tâm Điềm Điềm giãy giụa một phen, tuy rằng muốn ba mẹ ở bên cạnh nhưng toilet ở ngay trong phòng, bọn họ cũng không đi xa.
Trong phòng tắm, Tô Uyển vén váy ngủ lên, vói tay xuống hạ thẻ, vừa mới giữ chặt được sợi dây gắn trong trứng rung, cửa đột nhiên bị mở ra, cô sợ tới mức không nói nên lời.
“Sao anh lại vào được?” Cô đã nhịn đến cực hạn, nhìn thấy nụ cười cực kỳ không đứng đắn của hắn, lại từ từ đi về phía mình, trong lòng cô cực kỳ sợ hãi.
“Anh vào giúp em bắt muỗi.” Người đàn ông ngậm lấy tay cô, cách lớp áo ngũ đưa tay lên nhào nặn đôi gò bồng đảo của cô.
“Anh đi ra ngoài đi.” Cô hờn dỗi nói, tuy rằng hai đứa nhỏ cũng biết đến chuyện hai người ba nhưng còn chưa tận mắt nhìn thấy những chuyện riêng tư này. Tụi nó càng lúc càng lớn, có rất nhiều thứ không thể cho chũng biết được.
Viên Sâm bây giờ nghĩ không được nhiều như vậy, chỉ biết rằng đêm nay không làm chết cô, chỉ sợ máu nóng sẽ chảy ngược mà chết.
Hắn bóp chặt eo cô, bế người cô lên, đặt trên bồn rửa mặt.
“Để anh nhìn xem...” Giọng hắn khàn khàn, cúi người xuống vén váy ngủ cô lên.
“Đã ướt như vậy rồi.” Hắn vừa dứt lời, nhiệt khí liền phun lên cửa huyệt, Tô Uyển kêu ra tiếng.
“Về phòng... Rồi làm...” Lý trí vẫn chiếm thế thượng phong, làʍ t̠ìиɦ trong phòng tắm của con gái, thật sự chưa nghe bao giờ.
“Em nhịn được sao?” Hắn vươn tay, giữ chặt lấy trứng rung đẩy vào sâu bên trong.
Tô Uyển suýt nữa thét chói tai, vội vàng xin tha: “Lấy ra đi, không cần cái đó, phải làm nhanh lên.”
“Em nói cái gì?” Người đàn ông nheo lại mắt, cắn một ngụm lên môi cô.
“Làm em, nhanh!”
“Không sợ con gái nghe được sao?”
Người đàn ông này lúc nào cũng thế, luôn khiến cô không còn mảnh giáp nào, phải cầu xin mới thôi.
“Cắm vào... xin anh.”
Thấy cô biểu hiện tốt, lúc này hắn mới chịu khiến cô thoải mái.
Tô Uyển chống tay lên bệ rửa mặt, nâng mông lên cao, cô thích tư thế tiến vào từ phía sau, cũng có thói quen đó. Thời điểm chơi điên cuồng nhất, suốt cả tuần đó, hai cửa trước sau đều bị hai người đàn ông lấp đầy.
Bầu ngực dán sát lên mặt đá cẩm thạch lạnh lẽo, một chỗ nóng một chỗ lạnh, mà dưới thân bị dươиɠ ѵậŧ thô to của hắn hung hăng đâm rút, từng lần từng lần vô cùng tàn nhẫn, nhìn dáng vẻ của hắn cũng là nghẹ tới nóng nảy.
Tô Uyển gắt gao cắn môi dưới không mình phát ra tiếng, thời khắc cao trào vẫn nhịn không được mà nức nở rồi rêи ɾỉ thành tiếng.
Cùng với tiếng rêи ɾỉ đứt quãng, Điềm Điềm tiến vào mộng đẹp.
Tới khi bọn hắn từ phòng tắm đi ra, nhìn thấy gương mặt điềm tĩnh đang ngủ của con gái, mặt Tô Uyển đỏ bừng lại bị Viên Sâm ôm lấy vai: “Quay về tiếp tục.”
Xong việc, Tô Uyển nằm trong lòng ngực hắn, mơ màng sắp ngủ, cho đến khi tiếng chuông điện thoại vang lên làm cô tỉnh lại.
“Ai lại gọi cho em muộn như vậy?” Viên Sâm hỏi.
“Ông xã của em.” Cô lấy điện thoại qua, cười hì hì đáp.
Nói một chút về tình hình gần đây của bọn nhỏ, Viên Lãng hỏi: “Em ở trong phòng một mình? Hay là ở chỗ của anh cả?”
“Em đoán xem.” Vừa dứt lời, đôi gò bồng đảo đã bị người đàn ông phía sau nắm lấy, khiens cô thoải mái hừ hừ hai tiếng.
“Đã biết.” Vừa nghe âm thanh này là có thể đoán được: “Vốn còn muốn call video với em.”
Điện thoại bị cúp, Viên Lãng nhìn chằm chằm màn hình màu đen đến xuất thần, không bao lâu, có lời mời video call gửi đến.
Hắn ấn nhận, giữa màn hình xuất hiện hình ảnh hoa huyệt được tưới tϊиɧ ɖϊ©h͙ của cô.