Quan Hệ Bất Chính

Chương 45: Anh trai cắm vào đi

Bởi vì Viên Lãng phải đi công tác nên hai ngày nay Tô Uyển vẫn luôn ngủ trong phòng Viên Sâm.

Bởi vì mối quan hệ khá phức tạp nên buổi tối bảo mẫu không ngủ lại. Điềm Điềm ngoan ngoãn được ba ôm về phòng, Tô Uyền cầm thuốc mỡ bôi cho con trai.

Trên mặt Bảo Bảo có vết thương, ngay ở đuôi lông mày, may là không bị thâm, xử lý kịp thời hẳn sẽ không lưu lại sẹo, nhưng Tô Uyển vẫn có chút lo lắng. Đối diện với gương mặt tủi thân của con trai lại không thể đánh mắng, đành phải chuyển sự tức giận này lên người ba nó.

“Con trai anh đúng thật là giống anh, muốn cái gì phải giành cho bằng được, cứ như vậy lớn lên nhất định sẽ rất thiệt thòi.”

Cô vừa mới tắm xong, trên người còn có hơi nóng, mặt đỏ bừng. Tuy nói một cách giận dữ nhưng giọng điệu lại nũng nịu, tựa như lông ngỗng xét qua đầu quả tim hắn, ngứa ngáy khó nhịn.

Viên Sâm bắt lấy tay cô kéo cô vào trong lòng ngực.

“Em còn chưa nói xong, anh đưng có chạm vào em.” Thấy môi hắn đã áp lên cổ cô, Tô Uyển vội vàng đẩy người ra.

“Em cứ nói đi, anh đang nghe nè.” Tay hắn di chuyển ra phía sau cô, cởi dây lưng áo ngủ

“Em nói là với tính cách này của con trai anh, sau này lớn lên sẽ chịu rất nhiều thiệt thòi!” Cô mất kiên nhẫn nói.

“Yên tâm, anh sẽ không để nó phải chịu thiệt.” Áo ngủ bị kéo xuống eo, đôi gò bồng đảo lộ ra ngoài, anh ngậm một bên nhũ hoa vào trong miệng.

“Nó vẫn còn là trẻ con, anh dạy dỗ nó một chút đi? Không thể bá đạo như vậy được.”

Viên Sâm cười nhìn cô một cái, nắm lấy một bên bầu ngực của cô: “Khi đó nếu anh không bá đạo một chút thì sao em có thể đi theo anh?”

“Anh và nó... Không giống nhau.” Giọng cô dịu lại.

“Thơm quá.” Đầu anh chôn giữa bầu ngực cô, liếʍ mυ'ŧ hai đầu nhũ khiến nó trở nên phát sáng, tay di chuyển, áo ngủ rơi xuống đất.

Tô Uyển nằm trên giường, hai chân tạo thành hình chữ M, người đàn ông quỳ trên mặt đất, đầu để sát vào mảnh đất tam giác gợi cảm.

Tuy  đã sinh hai đứa nhỏ nhưng âʍ ɦộ cô vẫn hồng hào như xử nữ, hắn và Viên Lãng không biết đã ra vào nơi này biết nào nhiêu lần, nó vẫn cứ chặt chẽ như ban đầu.

Giờ phút này cửa huyệt khép chặt đang chảy mật dịch ra, mùi hương ngọt ngào tỏa ra mang theo lực hấp dẫn trí mạng.

Hắn vươn đầu lưỡi ra, đầu tiên là liếʍ một vòng quanh âʍ ɦộ, sau đó dùng lưỡi đè lên hạt châu mẫn cảm, ngậm lấy hạt châu nhỏ nhô lên rồi liên tục liếʍ mυ'ŧ.

“Ưʍ... Anh đồng ý với em đi, không được dạy hư Bảo Bảo...” Cô thở hồng hộc, nói một cách đứt quãng.

Một lượng dâʍ ɖị©ɧ từ trong âʍ đa͙σ chật hẹp điên cuồng trào ra, phần lớn chảy vào trong miệng hắn, phần còn lại chảy từ khóe miệng xuống cằm. Viên Sâm nâng mông cô lên, đầu lưỡi lại quét qua âʍ ɦộ và hậu huyệt.

Không nghe được câu trả lời, Tô Uyển nâng một chân lên muốn đá hắn, ai ngờ vừa mới nâng lên, đột nhiên có một ngón tay cắm vào trong cửa huyệt.

“A.... Hừ...” Cái chân kia lại mềm nhũn buông xuống.

Ngón tay người đàn ông nhanh chóng đâm rút, dâʍ ɖị©ɧ văng khắp nơi, làm ướt khăn trải giường dưới thân. Thân mình Tô Uyển rung lắc, kɧoáı ©ảʍ càng lúc càng mãnh liệt, đành phải xoa nắn bầu ngực, nũng nịu kêu: “Cắm em... Ông xã... Cắm vào đi... Ưʍ....”

Viên Sâm nghe được giọng nói nũng nịu cuả cô, lúc này mới không chút hoang mang nào mà cởϊ qυầи ra.

Nhưng lúc này cô đã gấp gáp không chiu được nữa, ngồi quỳ trên giường, vội vàng cởi mảnh vải cuối cùng che hạ thể của anh, móc dươиɠ ѵậŧ đã cương cứng ra, ngoan ngoãn xoay người lại, hạ thấp eo xuống, nâng mông cao lên để hắn cắm vào hoa huyệt.

Người đàn ông vừa lòng cười cười, vuốt ve mông cô, cầm lấy dươиɠ ѵậŧ cọ lên cửa huyệt ướŧ áŧ của cô.

“Tiến vào đi.”

Hắn ung dung thong thả, còn muốn chơi đùa cô, mặc dù hận không thể hung hăng cắm dươиɠ ѵậŧ vào tàn sát ngay lập túc nhưng vẫn cố chịu mà dùng qυყ đầυ nhẹ nhàng ma sát.

“Khốn nạn!” Cô khóc nức nở mắng.

“Phản rồi, dám nói chuyện với anh trai như vậy?”

Một tiếng “bốp” vang lên, trên cái mông tinh tế trắng nõn của người phụ nữa hằn một dấu tay năm ngón cực kỳ rõ ràng.

“Anh trai, cắm vào đi.” Tô Uyển lại tách hai chân ra, cửa huyệt kia vội vã co rút, chỉ chờ hắn cắm vào.

Viên Sâm nhìn mà đỏ mắt, định tha cho cô, đang chuẩn bị cầm kiếm ra trận thì bỗng nhiên có tiếng gõ cửa truyền tới.

Hai người trên giường sửng sốt, mà ngoài cửa, tiếng khóc của Điềm Điềm truyền đến: “Mẹ…”

Thân mình Tô Uyển mềm nhũn, nằm liệt trên giường, liếc nhìn người đàn ông một cái, hờn dỗi nói: “Giờ thì hay rồi, tự anh đi giải quyết đi.”

Du͙© vọиɠ của người đàn ông chưa được giải phóng, bị cô giày vò đến phát điên, lấy trứng rung đã chuẩn bị sẵn đặt trên đầu giường, mở công tắc, đột nhiên nhét vào huyệt nhỏ ướŧ áŧ của cô.

“Anh làm gì vậy?!” Tô Uyển vừa mới đưa tay ra lại bị hắn nắm lấy: “Nhanh đi xem Điềm Điềm xảy ra chuyện gì nào.”

Hắn mặc quần vào, lại đưa áo ngủ cho cô, sau đó đi ra mở cửa, không cho cô một chút cơ hội thở dốc.

Dây lưng áo ngủ của Tô Uyển còn chưa thắt xong, Điềm Điềm đã chạy vào.

“Bảo bối nhỏ, con sao vậy?” Ôm con gái vào trong ngực, cô dịu dàng hỏi.

“Con mơ thấy ba ba bị yêu quái bắt đi, mẹ cũng không thấy đâu...” Điềm Điềm ngồi trong lòng ngực cô khóc nức nở, hóa ra là mơ thấy ác mộng.

Viên Sâm thở dài, bế con gái từ trong ngực cô lên: “Ba dẫn con về ngủ nhé?”

“Cả mẹ nữa.” Điềm Điềm nước mắt lưng tròng nhìn chằm chằm Tô Uyển.

Lúc này, kɧoáı ©ảʍ bỗng nhiên ập tới, gương mặt Tô Uyển đỏ lên: “Để mẹ đi toilet trước...”

Lời còn chưa nói xong, đã bị Viên Sâm chặn lại: “Mẹ sẽ cùng Điềm Điềm về phòng ngủ, bảo bối ngoan, đừng khóc.....”