Mai Sâm nhìn vết thương chồng chất trên người cô gái, thở dài: “Sớm hay muộn gì cô ấy cũng bị anh gϊếŧ chết.”
Ngón tay kẹp điếu thuốc của Đàm Kiến Văn run nhè nhẹ: “Tôi không thể đưa cô ấy đến bệnh viện được, phiền cô rồi.”
“Anh ra ngoài trước đi.”
Mai Sâm xả nước ấm ra bồn tắm, làm sạch người cho Uông Thanh Huyền.
Nửa người trên của cô không có một chỗ nào là lành lặn, đầṳ ѵú bị cắn đến sưng đỏ lên, làn da trắng nõn dày đặc dấu vết xanh tím. Đặc biệt là phần lưng, còn có miệng vết thương do bị cắn.
Rửa sạch người xong, lại thoa thuốc tốt nhất, giúp cô thay quần ngủ, Mai Sâm lại thở dài nặng nề, gương mặt này, nhìn thế nào cũng không giống người có năng lực khiến đàn ông say đắm, sao lại có thể khiến người đàn ông bên ngoài kia mê muội đến như vậy?
“Cô ấy sao rồi?” Đàm Kiến Văn thấy cửa mở ra, muốn đi vào lại bị Mai Sâm cản lại.
“Uống thuốc rồi, khoảng một tiếng nữa sẽ tỉnh.”
“Có thể... để cô ấy quên đi chuyện ngày hôm nay được không?”
“Anh cảm thấy có thế sao? Trên người cô ấy đều là vết thương.” Mai Sâm đi ra ngoài, nói: “Anh không giống như là người không biết tiết chế như vậy.”
“Không khống chế tốt nên bỏ hơi nhiều.” Hồi lâu, Đàm Kiến Văn nghe Mai Sâm nói.
“Thân thể cô ấy rất yếu, không chịu nổi kiểu chơi như vậy của anh.” Cô nhìn anh: “Kỳ thật bây giờ cô ấy đã cam tâm tình nguyện ở bên cạnh anh, tôi thấy không cần thiết phải dùng thứ đồ kia nữa.”
Đàm Kiến Văn không lên tiếng.
“Chúng ta đã quen biết nhiều năm như vậy, tôi thành thật nói cho anh biết, dùng nhiều thuốc kia sẽ để lại di chứng rất lớn.” Mai Sâm khuyên nhủ anh một cách thấm thía: “Tự anh nghĩ lại đi.”
Trên giường, Uông Thanh Huyền nhắm hai mắt, hô hấp ổn định, cô giống như cực kỳ mệt mỏi, ngủ rất sâu.
Đàm Kiến Văn vén tóc mái cô ra, hôn lên trán cô một cái.
Mấy năm nay, bọn họ đã làm vô số lần, mỗi một lần cô đều ngủ an tĩnh như thế này, đợi sau khi anh phát tiết xong, Trần Phong sẽ đưa cô về nhà, bọn họ căn bản không cần hao hết tâm tư suy nghĩ lấy cớ, bởi vì cho dù anh làm bất cứ cái gì trên người cô, cô đều không biết.
Lần đó ở nhà anh, lần đầu tiên cô ở trong trạng thái “thanh tỉnh”, không ngủ say. Nhưng cô không biết, huân hương đặt đầu giường kia có thể khiến người ta ở trong trạng thái phát tình.
Anh đã quen với việc dùng thuốc khiến cô khuất phục
Lần này là ngoài muốn, hai người ngâm nước nóng, trong phòng lại hanh khô, hô hấp dồn dập nên lượng không khí hít vào càng nhiều hơn, mới dẫn đến chuyện anh mất khống chế.
Uông Thanh Huyền ngủ rất lâu, một giấc ngủ không mộng mị, thân thể nhẹ nhàng, vô cùng thoải mái.
Đã lâu rồi cô chưa có một giấc ngủ nào tốt như vậy, tốt đến nỗi không muốn tỉnh dậy.
“Đã trôi qua hai giờ rồi, sao cô ấy còn chưa tỉnh?” Đã 8 giờ, trời đã tối rồi, Đàm Kiến Văn rốt cuộc không ngồi yên được nữa.
“Thuốc có tác dụng rồi, có lẽ là do quá mệt mỏi nên đang ngủ.” Mai Sâm giúp cô kiểm tra một phen, nói với Đàm Kiến Văn: “Anh đừng lo lắng, không có chuyện gì đâu.”
Lại hai tiếng nữa trôi qua, gạt tàn trên bàn càng lúc càng nhiều tàn thuốc hơn, Đàm Kiến Văn dập điếu thuốc cuối cùng, xoa mặt.
Phía sau truyền đến tiếng ho khan, tay anh run lên, làm rơi gạt tàn thuốc xuống sàn nhà.
“Em tỉnh rồi.” Anh bật đèn, thấy cô rốt cuộc cũng mở mắt ra, duỗi tay ra ôm lấy cô.
Uông Thanh Huyền kêu lên: “Đau...” Nhìn thấy mặt anh, cô cắn môi dưới, lạnh lùng nói: “Anh đừng chạm vào tôi.”
“Em đừng nhúc nhích, Mai Sâm thoa thuốc cho em.” Anh ôm lấy mặt cô, cúi đầu hôn lên môi cô: “Sẽ hết đau nhanh thôi.”
“Cách xa tôi ra một chút.” Cô lạnh lùng nhìn anh, xốc chăn lên, nhìn vết thương trên người, cảnh tượng anh điên cuồng quất roi lên người cô hiện lên, đáng sợ tới mức đồng tử cô mở rộng: “Tránh ra!”
“Được, anh không chạm vào em.” Anh buông cô ra.
Mai Sâm nghe tiếng đi tới, rồi lại đứng ngoài cửa
“Thay quần áo đã, anh đưa em về nhà.” Thấy cô muốn đứng dậy, anh lấy quần áo đã chuẩn bị tốt đưa qua.