Uông Thanh Huyền biết, địa điểm không quan trọng, cho dù là đi đến nào, mục đích của cùng của bọn họ chỉ có một, làʍ t̠ìиɦ.
Cô không che dấu được phản ứng chân thật nhất của cơ thể, mỗi lần ở bên cạnh Đàm Kiến Văn, cô đặc biệt luôn dễ dàng có phản ứng.
Cô có mắc chút thói sạch sẽ nho nhỏ, nhưng hôm nay cô lại chấp nhận được việc quan hệ trong suối nước nóng.
“Ưʍ...” Dưới nước, dươиɠ ѵậŧ thô to cắm vào từng chút từng chút một, tay Uông Thanh Huyền chống lên tường, mông vểnh lên.
Nước không ngừng chảy vào bên trong hoa huyệt khiến bụng nhỏ cô căng phồng lên.
Động tác của anh càng lúc càng mạnh, khiến cho kẹp tóc cô rơi vào trong suối, mái tóc buông xõa xuống vai. Da đầu tê rần, anh túm chặt lấy tóc cô, kéo về phía sau, hôn lên môi cô.
“Ưʍ...” Nụ hôn này kéo rất dài, cái loại cảm giác hít thở không thông này lại ập đến lần nữa, cô lấy tay đang chống trên tường xuống đẩy anh ra.
Môi lại chảy máu, lần nào anh cũng như vậy, mỗi lần hôn môi khi làʍ t̠ìиɦ, cô đều có cảm giác anh muốn nuốt cô vào bụng luôn.
“Ưʍ...” Anh rút dươиɠ ѵậŧ ra, xoay người cô lại, đôi mắt nhìn chằm chằm nhũ hoa vì tìиɧ ɖu͙© mà cương cứng lên, vùi mặt vào đó cắn lên.
“Nhẹ chút...” Cô kéo mái tóc ngắn của anh, thanh âm run rẩy.
Anh rất thích lưu lại dấu vết trên người cô, Uông Thanh Huyền không biết đây là xuất phát từ tâm lý gì.
Hai đầu nhũ bị anh thay phiên liếʍ mυ'ŧ, chỉ trong chốc lát liền trở nên xanh tím.
“Em xin anh đấy, đừng lần nào cũng làm như vậy.” Cô khóc không ra nước mắt, muốn đẩy anh ra, ai ngờ anh đột nhiên tức giận.
“Bộp” Lưng đυ.ng vào tường, đau đến nỗi nước mắt cô chảy ra.
“Chát” một tiếng, cô cho anh một cái bạt tai.
Cái tát này khiến hai người đều ngây ra..
Vốn tưởng rằng anh sẽ tức giận, cô đã chuẩn bị tốt tâm lý bị bạo ngược, ai ngờ anh không nói gì cả, một bàn tay vân vê đầu nhũ xanh tím, tay kia giữ lấy chân cô quấn quanh eo anh.
“Phập” một tiếng, anh lại cắm vào.
“Em tát anh một cái, theo lý anh nên trả lại.” Anh ghé sát vào tai cô, nhẹ giọng nói.
Đột nhiên, mông bị đánh mạnh một cái, da đầu cô tê dại, muốn lùi ra sau nhưng lại không có chỗ lui.
Ngay sau đó, mông lại bị đánh một cái nữa
Mỗi lần anh đánh một cái, huyệt nhỏ của cô đều co rút lại, kẹp chặt lấy dươиɠ ѵậŧ khiến anh vô cùng sảng khoái.
“Thích bị đánh?” Anh nắm lấy cằm cô, ngón tay vuốt ve gương mặt ngày càng nóng lên của cô, giọng khàn khàn.
Thân thể của cô càng ngày càng nóng, kɧoáı ©ảʍ càng lúc càng mãnh liệt, anh nói sát ngay bên tai cô lại như hư vô mờ mịt, cũng không biết anh đang nói cái gì, cô chỉ còn biết gật đầu.
“Chúng ta vào trong chơi đi.” Động tác của anh dừng lại một chút, bế cô lên, ra khỏi ao nước nóng.
Cao trào vốn sắp tới nhưng đột nhiên dừng lại, Uông Thanh Huyền mở to hai mắt ra nhìn, cả người lạnh cóng, chui vào trong lòng anh.
Cô cảm giác được, dươиɠ ѵậŧ trong cơ thể cô lại lớn hơn một vòng.
Vào phòng, Đàm Kiến Văn đặt cô ở trên giường, rút dươиɠ ѵậŧ ra, nhìn bộ dáng ngây ngốc của cô, ý nghĩ bạo da^ʍ càng mãnh liệt hơn.
“Anh đi đâu vậy?” Thấy anh rời đi, cô hỏi.
Anh không đi xa, Uông Thanh Huyền mắt thấy anh rút dây lưng ra, đi về phía cô.
“Anh muốn làm gì?”
Dây lưng bị gập lại, được anh cầm trong tay, cái khóa kim lại dính sát lên bộ ngực xanh tím của cô.
“Đừng...” Cô cuối cùng cũng hiểu được, điên cuồng lắc đầu.
Khóe môi của anh cong lên, cúi xuống hôn nhẹ lên môi cô: “Không đau.”
Tay nâng lên, lại rơi xuống, bầu ngực trắng nõn lại thêm một vết thương màu hồng nhạt.
Uông Thanh Huyền đau kêu ra tiếng.
Cô muốn chạy trốn, còn chưa xuống giường đã bị anh túm về.
“Quỳ xuống.” Anh đè lưng cô lại, nâng mông cô lên, cưỡng ép cô quỳ xuống.
Dươиɠ ѵậŧ thô dài đột nhiên cắm vào, ngay sau đó, dây lưng liên tiếp rơi xuống, mông, phần lưng, phần đùi trong...
Đây vẫn là Đàm Kiến Văn mà cô quen sao?
“Đau quá... Đừng đánh...” Nước mắt từ khóe mắt chảy xuống, cô thở dốc từng ngụm, giọng nói run rẩy xin tha.
Trong phòng càng lúc càng nóng, mùi hương quen thuộc kia cũng càng ngày càng nồng.
Cơ thể Uông Thanh Huyền dần dần mềm oặt, đau đớn ít đi, ngược lại kɧoáı ©ảʍ càng lúc càng tăng. Lúc dây lưng đánh xuống lần nữa, cô lại không phát ra tiếng kêu khóc đau đớn, thay vào đó là tiếng thở dốc cùng tiếng rêи ɾỉ.
“Mạnh hơn chút nữa...” Cô đang nói cái gì vậy? Lời này vừa mới ra khỏi miệng, Uông Thanh Huyền bị chính mình dọa sợ.
“Có đủ không?” Chát một tiếng, dây lưng quất lên lưng cô, tiếp đến lại quất xuống giữa hai cánh mông.
Hai mắt Đàm Kiến Văn đỏ lên, năm ngón tay cầm dây lưng trở nên trắng bệch.
Sao lại có thể có một người phụ nữ như thế này? Cho dù có làm bao nhiêu lần, huyệt nhỏ này vẫn chặt như lúc đầu.
Chỉ cần người đàn ông nào làʍ t̠ìиɦ với cô một lần, nhất định sẽ không từ bỏ được.
Nếu không phải như vậy, sao Trần Phong lại có thể dâng cô lên, lại lấy ý đồ này uy hϊếp anh?
Nghĩ đến vẻ mặt tham lam kia của Trần Phong, đồng tử của anh mở rộng, lực trên tay càng mạnh.
Roi cuối cùng đánh xuống, huyệt nhỏ mạnh mẽ co rút, anh thỏa mãn bắn tinh
Mà cô gái trên giường, đã hôn mê bất tỉnh.