"Bây giờ cô từ chức, chẳng phải chứng minh lời đồn là sự thật, bọn họ sẽ cho rằng cô chột dạ." Vu Minh Minh biết suy nghĩ của cô, tan làm hẹn cô tới nhà hàng Tây dưới tầng ăn cơm.
"Cô phải biết, ở nơi làm việc nhiều nhất là người nói linh tinh."
"Những lời kia, tôi không để ở trong lòng." Cầm dĩa khuấy đều mì ý trong đĩa, cô chưa ăn một miếng nào.
"Vậy thì vì cái gì?"
"Minh Minh." Cô để dĩa xuống, uống một hớp nước rồi hỏi: "Cô cảm thấy Đàm tổng là người... thế nào?"
Vu Minh Minh nghe vậy nhíu mày, cười hỏi: "Tuy giờ tan làm rồi nhưng nói xấu ông chủ cũng không tốt lắm."
"Đàm tổng là ngươi tương đối phức tạp, tôi không tiện đánh giá. Nhưng mà nhìn nhận từ góc độ nhân viên, tính anh ấy khá hào phóng, chí ít tiền lương luôn trả đủ." Cô ấy nói bổ sung.
Tạm biệt Vu Minh Minh, Uông Thanh Huyền nhìn đồng hồ, thời gian còn sớm, không muốn về nhà, lại không có chỗ để đi, đứng ở trên phố ngẩn người nhìn dòng người một lúc, điện thoại reo lên.
"Thanh Huyền, mẹ nấu canh rồi, con tới uống chút nha?"
Thời gian dần dần trôi qua, ba mẹ Trần cũng dần dần thoát khỏi nỗi đau đớn mất con. Thường nói, con dâu có thể làm nửa con gái, bây giờ bọn họ thật sự coi cô là con gái mà đối đãi.
Cúp máy, cô bắt một chiếc xe.
"Bên ngoài lạnh lắm, sao con chỉ mặc có vậy?" Mẹ Trần thấy cô ăn mặc phong phanh, quan tâm vài câu.
"Trong công ty có máy sưởi, không lạnh ạ."
Ba Trần bưng canh ra, nói: "Mẹ con nấu hơn hai tiếng đấy, bồi bổ cơ thể."
"Cảm ơn ba mẹ." Uông Thanh Huyền thường xuyên cảm thấy lòng mang ơn ba mẹ Trần, trông thấy trên mặt bọn họ khôi phục vẻ tươi tỉnh ngày xưa, cô yên tâm hơn nhiều.
"Bong bóng cá này cũng là Đàm tổng đưa tới, còn tặng chút ốc khô tôm biển, một lát nữa con cầm mấy túi về đi." Mẹ Trần bóc mấy hạt hạt dẻ rang đường cho cô, bỏ vào trong chén để cô ăn.
"Nói không ăn trái cây, lại gửi cái khác, tủ bát kia cũng sắp không để được nữa."
"Mẹ, anh ta thường tới thăm các người sao?"
"Không có, là bảo người ta mang tới."
Uông Thanh Huyền buông bát xuống, như có điều suy nghĩ.
"Hiện tại con làm ở chỗ cậu ta, cứ cố làm cho tốt, cậu ta chắc hẳn sẽ không làm khó con đâu."
Uông Thanh Huyền thở dài trong lòng, nếu mẹ Trần biết cô lên gường cùng Đàm Kiến Văn, không biết sẽ có phản ứng gì.
"Thanh Huyền à." Mẹ Trần thấy cô ngẩn người, gọi hai tiếng.
"Dạ?"
"Con bây giờ... nếu có người thích hợp... mẹ và ba con... cũng sẽ không ngăn cản đâu." Hôm nay mẹ Trần đi chợ gặp được bạn học cũ, biết bà mất con, nhắc tới tiếc nuối là không để lại đứa con. Mẹ Trần về nhà suy nghĩ hồi lâu, tiếc nuối là có, nhưng nếu thật sự có con, con dâu đời này cũng bị khóa lại.
"Chúng ta không muốn con có gánh nặng tâm lý." Bà chớp chớp mắt, hốc mắt đã đỏ lên: "Mẹ chỉ hy vọng, con về sau có thể trở về thăm chúng ta nhiều một chút."
"Mẹ và ba mãi mãi là người thân của con." Uông Thanh Huyền vỗ vỗ vai cô, trấn an nói.
**
Đàm Kiến Văn xử lý xong công việc, cầm lấy điều khiển từ xa theo thói quen, màn hình lớn trên tường bị chia thành bốn ngăn. Mỗi một hình ảnh, hầu như đều ngừng lại, cô còn chưa về nhà.
"Cô ấy ở đâu?" Anh gọi cho Vương Mãnh.
"Cô Uông vẫn còn ở nhà ba mẹ Trần Phong."
Mãi tới 11 giờ 10 phút, trong phòng khách truyền tới tiếng động, cửa gỗ bị mở ra, cô đi vào.
Đàm Kiến Văn phóng to hình ảnh, chỉ thấy cô cởi giày, ném túi hàng và túi xách trên tay xuống, rót cho mình một ly rượu đỏ, uống xong một ly lại rót thêm một ly.
Cô nằm trên ghế sô pha, vừa uống rượu vừa không biết gọi điện cho ai.
Anh mở to âm thanh lên.
"Chu Duẫn, hình như mình... làm sai rồi."
"Mình không thể nói, nói không nên lời."
"Trong lòng rất khó chịu." Cô lại uống rượu.
"Sau khi Trần Phong qua đời, mình mới phát hiện, chuyện gì mình cũng không xử lý tốt."
"Cậu đừng ép mình... chuyện này nói ra cậu chắc chắn muốn mắng mình."
"Nhưng không nói ra, chuyện này lại đè nặng trong lòng mình tới mức khó chịu."
Không gian yên tĩnh lại, có thể là người đầu bên kia điện thoại đang thao thao bất tuyệt thuyết phục cô.
Sau đó, Đàm Kiến Văn thấy cô uống một hơi cạn sạch rượu trong ly, giống như lấy hết dũng khí...
"Mình và cấp trên của Trần Phong... lên giường."
"Đúng, anh ta hiện tại cũng coi như là cấp trên của mình, Chu Duẫn, quá hoang đường."
"Làm sao ngay cả cậu cũng nói lời này?" Cô để ly rượu sang một bên, nắm tóc: "Hôm nay mẹ chồng mình cũng nói với mình, muốn mình đừng để gánh nặng trong lòng, yên tâm tìm một gia đình mới."
Sắc mặt cô rã rời, thở dài.
"Nói thật, mình vẫn chưa nghĩ tới vấn đề này."
"Mình bây giờ không biết đối mặt với anh ta như thế nào."