Thứ hai, lúc Uông Thanh Huyền đi làm, cứ cảm thấy ánh mắt mọi người nhìn cô có hơi kỳ lạ.
Lúc ăn cơm trưa, nhịn không được hỏi Vu Minh Minh.
"Các cô ấy biết thứ bảy cô tham gia tiệc rượu với Đàm tổng, ngày hôm qua Cindy lại trùng hợp nhìn thấy Đàm tổng đưa cô về nhà, tin đồn như vậy cùng chỉ mới lạ tầm vài ngày, cô đừng để ở trong lòng."
"Các cô ấy... lan truyền thế nào?"
"Cô thật sự muốn nghe?" Vu Minh Minh nhìn cô một cái, thấy cô gật đầu, buông đũa, cười cười nói: "Tôi thấy cô tốt nhất đừng nên nghe."
Thật ra Uông Thanh Huyền có thể đoán được sơ sơ, chẳng qua muốn xác nhận một chút.
"Các cô ấy nói, tôi bị Đàm tổng bao nuôi?" Cô thản nhiên hỏi.
Nhưng người đó còn tự đặt tên cho cô, dì Năm, chỉ vì cô vừa mới nhận chức năm ngày đã lên giường của Đàm tổng.
"Những người kia rảnh rỗi quá đấy." Vu Minh Minh khuyên cô: "Đừng để ở trong lòng."
"Trước kia cô cũng bị đồn như vậy với Đàm tổng sao?" Cô hỏi.
Vu Minh Minh hé miệng, lúng túng uống một ngụm nước: "Không có."
"Tôi ăn no rồi, có hơi khó chịu, tôi đi trước đây, cô cứ ăn từ từ." Cô để đũa xuống, cầm điện thoại lên, đi trước một bước.
Ra khỏi nhà hàng, Uông Thanh Huyền đi chẳng có mục đích gì.
Chuyện đêm hôm đó không ngừng hiện lên trong đầu, các cô ấy quả thực nói không sai, cô đã lên giường Đàm Kiến Văn, còn là tự nguyện.
Cô tới bây giờ cũng không biết, khi đó vì sao cô không đẩy anh ra, ngược lại còn nghênh đón.
Khi anh tách hai chân cô ra, tiến vào không chút dạo đầu, cô không phản kháng lại, mà còn chủ động dán cơ thể mình vào.
Lúc anh hôn môi cô, cô nhớ rõ mình há to miệng, ngậm lấy môi của anh, hôn kịch liệt.
Trên người cô bây giờ còn dấu vết anh lưu lại, khi anh gặm cắn cổ cô, liếʍ vυ' cô, mài răng bên đùi cô, toàn thân cô run rẩy, cầu xin anh cắm cô mạnh hơn chút.
Anh không mang bao, cuối cùng còn bắn vào trong, ngay cả Trần Phong cũng chưa có đãi ngộ này.
Uông Thanh Huyền ngẩng đầu nhìn trời, hung hăng nhả một vòng khói.
Trên đường, không ít người đàn ông liếc nhìn cô, bọn họ từng trông thấy phụ nữ hút thuốc nhưng chưa từng trông thấy phụ nữ mặc đồ công sở, trang điểm xinh đẹp, gương mặt hiền lành, khí chất dịu dàng hút thuốc.
Đối với bọn họ mà nói, người phụ nữ như vậy nên ở trong nhà giúp chồng dạy con, tay của cô nền cầm cái nồi, chứ không phải cầm điếu thuốc.
Rất không hài hòa, rất mâu thuẫn, lại chính bởi sự tương phản này khiến cho người ta cảm thấy thú vị.
Hút xong điếu thuốc, Uông Thanh Huyền đi về văn phòng, đi không bao xa thì chạm mặt người đàn ông cô từng có đoạn tình duyên ngắn ngủi.
Anh trò chuyện vui vẻ với người đàn ông trung niên bên cạnh, rõ ràng trông thấy cô nhưng ngay cả một ánh mắt dư thừa cũng keo kiệt.
Hai người lướt qua nhau.
Tác dụng phụ của thuốc tránh thai không nhỏ, cả ngày hôm nay, Uông Thanh Huyền luôn cảm thấy hoa mắt chóng mặt, trong bụng cứ cuộn trào, muốn ói mà không ói ra được, uống ngụm nước mới có thể tạm kìm cảm giác buồn nôn lại.
"Trông sắc mặt cô không khỏe lắm." Vu Minh Minh đi tới: "Giữa trưa gặp cô cũng chẳng ăn chút cơm nào."
"Không thấy ngon miệng." Cô cười nhạt nói.
"Đàm tổng bảo cô vào." Cô ấy chỉ chỉ vào trong văn phòng, hạ giọng.
**
Đàm Kiến Văn nghe tiếng gõ cửa, cúp điện thoại, nói vọng ra: "Vào đi, đóng cửa lại."
Cô đóng cửa lại, ngồi đối diện anh.
"Đàm tổng." Cô gọi anh.
"Tôi cũng có nghe nói những lời lan truyền trong nội bộ công ty." Anh vào thẳng vấn đề: "Tôi sẽ xử lý."
Cô gật đầu, trầm ngâm một chút rồi nói: "Đêm hôm đó, vừa đúng lúc tôi có nhu cầu... tôi không có ý gì khác, hy vọng anh đừng hiểu lầm."
"Tôi hiểu." Anh gật đầu.
Cô đưa đơn từ chức chuẩn bị sẵn lên: "Tôi nghĩ kỹ rồi, tôi cảm thấy tôi không thích hợp với công việc này lắm."
Đàm Kiến Văn nhận đơn từ chức của cô rồi bỏ vào máy cắt giấy.
Chỉ vài giây, đơn của cô biến thành một đống giấy vụn.
"Tôi đã nói rồi, tôi sẽ xử lý chuyện này." Ngữ khí của anh không vui, ánh mắt lạnh xuống nhìn cô chằm chằm khiến cô lạnh toát sống lưng.
"Ra ngoài đi."
"Trần Phong..."
"Em đừng nhắc tới cậu ta ở trước mặt tôi!" Anh cắt ngang cô, đứng dậy vòng qua bàn làm việc, tới sau lưng cô, hai tay chống lên tay cầm của ghế ngồi.
Hơi thở của anh phả vào mặt, Uông Thanh Huyền nhắm mắt lại, lông mi run rẩy.
"Ba lần." Môi của anh dán vào vành tai cô: "Đêm hôm đó chúng ta làm ba lần, còn nhớ rõ không?"
"Tôi bắn ba lần, em cũng không ngăn cản." Thanh âm của anh khàn khàn, xuyên thẳng vào màng nhĩ, rõ ràng không tiếp xúc tay chân, cả người cô lại nổi da gà.
"Tôi không biết nhu cầu của em lớn vậy." Anh bỗng nở nụ cười: "Tôi thỏa mãn em một lần, có qua có lại, lúc tôi có nhu cầu, có phải em cũng nên... thỏa mãn tôi?"
Đã nói trước người này không dễ chọc như vậy, trong lòng Uông Thanh Huyền rối như tơ vò, lại chỉ có thể cố gắng giả vờ bình tĩnh.