Vệ An Huyên thấy tâm trạng tổng giám đốc tốt, nên tâm trạng cũng tốt hơn một chút. Nhưng cô ta ép tâm tư của mình xuống rất sâu, không định để Lộ Thiệu Quân biết.
Cô ta đặt tài liệu trước mặt Lộ Thiệu Quân. Lộ Thiệu Quân ký tên, ngẩng đầu nhìn Vệ An Huyên một cái, nghĩ đến người này tốt xấu gì cũng rất được việc. Trước đó ở bệnh viện anh ta nói những lời như vậy với một cô gái quả thật hơi nặng lời một chút.
Lộ Thiệu Quân ho khan một tiếng, ôn hòa nói: "Thư ký Vệ, trước đó ở bệnh viện cảm xúc tôi không tốt, nói mấy câu nặng lời. Mong cô đừng để bụng."
Vệ An Huyên ngẩng đầu lên, có chút không thể tin nhìn Lộ Thiệu Quân. Vành mắt không thể ức chế lập tức đỏ lên, đôi mắt tràn ngập hơi nước, kém chút muốn khóc lên.
Vệ An Huyên vội vàng cúi đầu, trong lòng dâng lên một cảm giác ngọt ngào. Giống như dòng nước ngọt ngào nồng đậm chảy qua nội tâm, vừa ấm vừa ngọt.
Cô ta rất ít khi được Lộ Thiệu Quân ôn hòa đối đãi. Lộ Thiệu Quân chỉ coi cô ta là một nhân viên bình thường, đều là làm theo phép công. Giờ lại nói như vậy, khiến Vệ An Huyên vừa vui mừng lại vừa lo sợ.
Lúc cô ta gặp Lộ Thiệu Quân đã quá muộn. Anh đã kết hôn sớm từ lâu.
Nếu như sớm một chút...
Lý Y Y cũng là người của một gia đình bình thường, hơn nữa còn là một bệnh nhân, vậy mà Lộ Thiệu Quân đã cưới cô ấy. Nếu như sớm hơn một chút...
Vệ An Huyên hoàn toàn có thể hiểu được những gì người xưa viết. Loại tiếc nuối và thẫn thờ kiểu quân sinh ta chưa sinh, ta sinh quân đã già.
Vệ An Huyên không biết mình hâm mộ Lý Y Y đến cỡ nào, có thể được Lộ Thiệu Quân toàn tâm toàn ý đối đãi. Vệ An Huyên đã sớm không tức giận trước đó bị Lộ Thiệu Quân quát. Nhưng đối phương còn để tâm, làm người ta cảm giác kinh hỉ cùng ngọt ngào.
Lộ Thiệu Quân nhìn thấy dáng vẻ cúi đầu muốn khóc của Vệ An Huyên, không nhịn được có chút đau đầu, thư ký này của anh ta bị sao vậy?
Trái tim thủy tinh thật dễ vỡ!
Vệ An Huyên nhanh chóng khống chế được cảm xúc của mình, tiến vào trạng thái làm việc, nói với Lộ Thiệu Quân với dáng vẻ thư ký chuyên nghiệp: "Lộ tổng, buổi tối có tiệc rượu."
Lộ Thiệu Quân không chút suy nghĩ nói luôn: "Từ chối đi." Buổi tối phải đi bệnh viện cùng Y Y.
Mất đi mới hiểu được quý trọng, hiện tại mất mà lại được, Lộ Thiệu Quân hận không thể một ngày hai mươi bốn giờ đều nhìn chằm chằm Y Y.
Trong lòng Vệ An Huyên đau xót, suýt chút nữa đau đến muốn khóc. Cô ta đương nhiên biết vì sao Lộ Thiệu Quân lại từ chối xã giao.
Cách một khoảng cách, Vệ An Huyên cũng có thể ngửi được mùi trên người Lộ Thiệu Quân, mùi của bệnh viện.
Nghĩ đến môi tối Lộ Thiệu Quân đều ở bên Lý Y Y, trong lòng Vệ An Huyên ghen tị đến đau lòng. Nhưng cô ta lại không có lập trường và lý do nói cái gì, chỉ có thể buồn đau ở trong lòng.
Vệ An Huyên cố gắng làm cho mình thoạt nhìn bình thường, cô ta nói như giải quyết việc công: "Cái này sợ rằng không được. Lần này người tới đều rất quan trọng, còn có Cổ đông Trương."
Lộ Thiệu Quân suy nghĩ một chút, "Được rồi, tôi biết rồi." Sau đó cầm lấy điện thoại bắt đầu gọi.
Lúc Vệ An Huyên đi ra ngoài, nghe thấy Lộ Thiệu Quân dịu dàng nói: "Y Y, buổi tối anh không thể đến bệnh viện được. Em phải ngoan ngoãn, nghe lời bác sĩ y tá nhé."
Phần dịu dàng kia đều dành cho một người phụ nữ tên là Lý Y Y, thật khiến người ta hâm mộ ghen tị.
Vệ An Huyên bình tĩnh đóng cửa lại. Trên thực tế cô ta nhất định phải để Lộ Thiệu Quân đi đến tiệc rượu này, một là bởi vì tiệc rượu này thật sự rất quan trọng, hai là có một chút mục đích riêng.
Cô ta có thể làm bạn gái của Lộ Thiệu Quân. Mọi người đều biết Lộ Thiệu Quân kết hôn, nhưng chưa từng xuất hiện trước mặt mọi người. Lộ Thiệu Quân cũng giải thích, sức khỏe vợ không tốt, nên sẽ không dẫn vợ tham gia các loại hoạt động.