Lộ Thiệu Quân cũng không vì cô ta khóc mà thương hại, “Sau này cô bớt đến bệnh viện đi. Dù có tài liệu gì, tôi rảnh sẽ về công ty xử lý.”
Vệ An Huyên thực sự không chịu nổi nữa, chỉ đành che mặt chạy khỏi bệnh viện. Cả người cô ta nhũn ra ngồi xuống bồn hoa, hai mắt đẫm lệ mông lung mà quay đầu lại nhìn bệnh viện.
Còn Lộ Thiệu Quân thì rất bực bội vì hành động khó hiểu của Vệ An Huyên. Cô đến làm việc, tôi mới nói vài câu là cô khóc lóc chạy đi?
Xem ra phải tuyển thư ký khác. Nghĩ đến việc này, Lộ Thiệu Quân không khỏi cau mày. Thật ra tìm thư ký khác, chưa chắc đã tìm được người vừa ý như vậy.
Lúc đầu nhìn thấy Vệ An Huyên, anh ta còn tưởng là Y Y khỏe mạnh xinh đẹp. Nếu Y Y khỏe mạnh, chắc cũng như vậy.
Cô thư ký làm việc rất hiệu quả, biết khẩu vị của mình. Mỗi sáng anh ta đến công ty đều có bữa sáng hợp ý, mọi thứ đều chu đáo.
Nhưng sao lại có cái tật hay khóc như vậy chứ?
Quá yếu đuối.
Trong phòng bệnh Phù Gia giơ tay lên như muốn nắm lấy thứ gì đó trong không khí rồi đưa vào miệng.
Phù Gia nếm thử. Ừm, vị chua ngọt pha lẫn đắng, đắng quá trời quá đất, đắng quá.
Hệ thống hỏi: “Cô đang làm gì vậy?”
Phù Gia cười hì hì, “Tôi đang nếm thử mùi vị của không khí.”
Hệ thống:...
Ký chủ này của nó luôn ngốc nghếch. Chẳng lẽ đầu óc có vấn đề gì, may mà rất ngoan ngoãn.
Nó không cần ký chủ giỏi giang, chỉ cần ký chủ nghe lời.
Lộ Thiệu Quân cũng bỏ ý định tìm thư ký mới, trở về phòng bệnh thấy Phù Gia đang ăn táo. Anh ta hỏi: “Ngọt không?”
Phù Gia gật đầu: “Ngọt.”
Lộ Thiệu Quân cúi xuống, cắn một miếng vào chỗ Phù Gia đã cắn, rắc một tiếng, “Anh cũng thấy rất ngọt.”
Anh ta chậm rãi nhai táo, ánh mắt triền miên nhìn Phù Gia, như thể không phải đang ăn táo mà là ăn Phù Gia, thưởng thức từng chút một.
Ánh mắt anh ta thật đáng sợ.
Phù Gia sững sờ nhìn chỗ Lộ Thiệu Quân cắn, một lúc lâu mới nói: “Lợi anh chảy máu rồi.”
A, quả táo này bẩn quá, có vi khuẩn, thân thể con người rất yếu ớt, hơn nữa cô lại đang bệnh.
“Ồ…” Lộ Thiệu Quân nhìn quả táo, hơi ngượng ngùng nói: “Đúng rồi, vậy em đừng ăn nữa, để anh ăn.”
Rồi anh ta cầm lấy quả táo của Phù Gia, ăn ngon lành.
Phù Gia chớp mắt, nhìn quả táo biến thành lõi.
Phù Gia lười biếng dựa vào gối, nói với Lộ Thiệu Quân: “Hay là chúng ta ly hôn đi.”
Lộ Thiệu Quân suýt nữa bị sặc táo, không thể tin nhìn Phù Gia: “Em nói gì?”
Phù Gia mở miệng, nói chuyện trôi chảy, “Tôi nói chúng ta ly hôn đi.” Đây là kết quả cô bàn bạc với hệ thống.
Hệ thống nói, thay vì chờ bị người ta cắm sừng, còn không bằng ly hôn trước, còn có thể nhận được tiền từ Lộ Thiệu Quân.
Ly hôn rồi, chắc chắn có bồi thường.
Rồi bọn họ có thể mang tiền bỏ trốn, không đúng, là lấy tiền rồi đi.
Lộ Thiệu Quân trong lòng nặng trĩu, nhưng vẫn dịu dàng hỏi: “Sao em lại muốn ly hôn với anh, chỉ vì anh giành táo của em?”
Sao vừa tỉnh lại đã muốn ly hôn với anh ta rồi?
Ánh mắt Phù Gia như muốn nhấn chìm người ta, “Đúng, anh giành táo của tôi.”
Lộ Thiệu Quân thở phào, “Anh gọt cho em quả khác. Đừng nói vậy, anh suýt nữa không thở nổi.”