Mợ Hai Nhà Họ Dương

Chương 58


Đinh Nguyên nhận tội, cả quãng đời về sau của lão sẽ phải sống trong song sắt. Vì đây là vụ án có tính chất nghiêm trọng nên dù cho lão có bệnh đến liệt giường thì vẫn phải thi hành án. Trước lúc lão bị đưa lên xe chuyên chở phạm nhân, Chính Quân có đưa Thuỳ Trâm đến gặp lão lần cuối. Xem như đây cũng là ân huệ cuối cùng mà Chính Quân có thể làm cho lão. Vụ án vẫn còn khá nhiều sự hoài nghi nhưng lão Nguyên bây giờ coi như đã là tàn phế, lão chịu gật đầu nhận tội thì xem như đã là tốt lắm rồi. Còn muốn điều tra sâu vào chuyện của quá khứ, vậy phải xem xem lão Nguyên có chịu quay đầu là bờ hay không?!

Sau khi đưa cu Gin đi học, tôi đến nhà mới để xem bên nội thất thi công tới đâu, đột nhiên nhận được điện thoại của Chính Quân, tôi liền tức tốc chạy về nhà. Mở tủ lấy áo khoác cho anh, tôi lo lắng hỏi:

– Phải đi gấp ngay bây giờ hả anh?

Chính Quân gật đầu:

– Ừ, ông nội nói là có chuyện gấp, ông muốn gặp anh.

Tôi chậc lưỡi:

– Sao ông nội lại đi xa vậy nhỉ, từ đây đi đến đó cũng mất gần 6,7 tiếng đồng hồ. Không biết là có chuyện gì quan trọng hay không nữa.

Chính Quân vịn vai tôi trấn an:

– Em biết tính của nội mà, nếu không có chuyện gấp, ông sẽ không kêu anh chạy gấp xuống đón ông vào lúc này đâu. Thôi không sao, chắc sáng mai là anh về đến nhà… em đừng lo quá.

Không chịu cũng đành chịu, tôi gật đầu:

– Vậy anh đi cẩn thận, xuống đến dưới phải gọi báo cho em biết liền… có nhớ chưa?

Chính Quân cười trả lời:

– Anh nhớ rồi, mấy lần anh đi công ta cũng không thấy em bịn rịn như thế này.

Tôi bỉu môi:

– Lần này thì khác chứ sao, đâu có so sánh với nhau được. Mà chuyện em nói với anh hôm qua, anh có điều tra đến không?

– Là chuyện của ba à?

– Vâng.

Chính Quân sắp xếp vài giấy tờ quan trọng của công ty cho vào túi xách, anh nhàn nhạt trả lời:

– Không sao đâu, chắc có thể ba lo cho an toàn của em thôi. Người của anh luôn để ý đến Chính Uy mà, anh ta không dám làm ra chuyện gì bậy bạ đâu.

Tự nhiên vẫn cảm thấy lo lắng không thôi, tôi rầu rỉ nói:

– Biết là vậy nhưng em vẫn lo, không hiểu sao em lại lo lắng nhiều đến vậy nữa. Hay là… anh đừng đi có được không, để cho người khác xuống đón ông nội là được mà.

Chính Quân ngập ngừng:

– Chuyện này…

Thấy anh khó xử, tôi khẽ xua tay:

– Mà thôi đi, chắc là do em lo xa quá… ông nội đã gọi cho anh, anh mà không xuống đón ông thì không được.

Tôi đi tới chỗ anh, ôm chặt lấy anh, tôi dịu giọng nỉ non:

– Anh phải hết sức cẩn thận, em không tin tưởng được Chính Uy đâu… mấy hôm nay em cứ thấy kỳ quái thế nào ấy, anh không hiểu được cảm giác của em đâu.

Chính Quân hôn lên trán tôi, giọng anh rất dịu:

– Anh biết em lo cho anh, anh sẽ cân nhắc xem xét mọi chuyện thật kỹ trước khi làm chuyện gì đó… em yên tâm chưa?

– Tạm yên tâm vậy.

Chính Quân phì cười, anh véo nhẹ lên mũi tôi rồi đặt lên môi tôi một nụ hôn sâu vô cùng ấm áp. Tiễn anh ra cửa, nhìn bóng xe của anh chạy khuất ra khỏi cổng mà trong lòng tôi không khỏi cảm giác lo lắng. Nói thế nào bây giờ, sao tôi cứ có cảm giác bất an mãi như thế này vậy nhỉ?

– An Lâm!

Nghe tiếng gọi tôi giật mình, vội quay sang nhìn liền thấy anh Cả đang đứng phía sau nhìn tôi. Thấy tôi quay lại, anh ấy nhíu mày, khẽ hỏi:

– Chính Quân đi đâu à?

Tôi khẽ gật:

– Dạ, anh ấy có chút chuyện cần phải giải quyết.

Chính Uy đi đến gần tôi, ánh nhìn của anh ta rất lạ:

– Vậy em cũng vào nhà đi, chú ấy đi rồi sẽ về mà… có gì đâu mà lo lắng.

Tôi cúi thấp đầu, khẽ gật:

– Vậy em… lên phòng trước.

– Ừ đi đi.

Tôi bước vội lên cầu thang rồi ba chân bốn cẳng phi nhanh lên phòng khoá trái cửa lại. Loại ánh mắt anh Cả nhìn tôi khi nãy… thật sự là kỳ lạ. Sao dạo này anh ấy hay có những hành động bí ẩn như thế nhỉ? Eo ơi, đợi cu Gin về, tôi đón thằng bé đến chỗ nhà mới ở luôn quá, ở đó an ninh còn tốt hơn ở đây nhiều.

Chính Quân đi được mấy tiếng đồng hồ, tôi ở nhà chắc là lo lắng đến mức cồn cào buồn nôn. Ban đầu cứ nghĩ là do lo lắng quá nhưng sau khi nôn thêm mấy lần nữa, vυ' Hiền lại chau mày nhìn tôi, bộ dạng của bà ấy như vừa phát hiện ra chuyện gì đó rất kinh thiên động địa. Kéo tôi ngồi xuống ghế, bà ấy hỏi:

– Mợ Hai, tháng này mợ có… kinh nguyệt chưa?

Nghe vυ' hỏi tôi mới chợt nhớ:

– Chết mất, hình như là qua gần cả tuần rồi đó vυ'.

– Mấy tháng trước có trễ không hay là chỉ tháng này?

Tôi run run trả lời:

– Chu kỳ của con rất đều, rất ít khi…

Vυ' Hiền mừng rỡ reo lên:

– Vậy chắc chắn rồi, mợ có que thử thai ở đây không?

Tôi ngơ ngác gật đầu:

– Có vυ'… con có…

– Mợ để ở đâu để tôi lấy cho.

– Dạ… ở kia.

Vυ' Hiền nhanh như chớp chạy tới tìm que thử thai đưa cho tôi, đợt trước đi siêu thị tôi có mua khá nhiều, lúc đó không nghĩ gì chỉ nghĩ mua để dành lúc nào cần thì dùng đến. Ôm hai ba hộp que thử thai đi vào phòng tắm, tôi cẩn thận đọc kỹ hướng dẫn sử dụng rồi chăm chú hoàn thành tốt từng công đoạn mà trong hướng dẫn chỉ bảo. Năm phút sau, một trong ba que hiện lên hai vạch đầu tiên, tiếp theo là que còn lại, rồi lại thêm một que nữa… tất cả là ba que đều hiện hai vạch một đậm một nhạt…

Tôi nhìn chăm chú vào chiếc que hiện hai vạch đậm nhất, nhất thời không thể diễn tả được cảm giác lúc này là như thế nào nữa. Bàn tay tôi run run cầm chiếc que lên xem, tôi run đến mức rớt lên rớt xuống mấy lần. Phải rất lâu rất lâu sau, khi bên ngoài có tiếng vυ' Hiền gọi cửa, tôi mới hoàn tỉnh mà nhoẻn môi cười rực rỡ. Trong giây phút xúc động vui mừng, tôi nhanh tay lấy điện thoại chụp một chiếc ảnh rồi cứ thế gửi ngay cho Chính Quân. Niềm hạnh phúc lúc này như vỡ òa, bàn tay run rẩy của tôi nhẹ nhàng đặt lên trên bụng, trái tim đột nhiên cảm thấy ấm áp quá đỗi. Thế… trong bụng tôi đang có một sinh linh bé nhỏ, đây là kết tinh tình yêu của tôi và anh… thật kỳ lạ… thật… hạnh phúc!

Vυ' Hiền còn mừng hơn cả tôi, bà luống cuống dặn dò tôi đủ thứ, tôi cũng dặn bà tạm thời đừng nói ra chuyện tôi có thai, để từ từ rồi hãy nói. Mà nếu được thì cứ đợi đến lúc tôi sinh con ra rồi nói luôn cũng không muộn, đằng nào thì tôi cũng không muốn những người trong nhà này biết đến sự hiện diện của con tôi lúc này. Vẫn là suy nghĩ sáng suốt, không nên nói, không nên nói.

Để tránh cho người tinh mắt để ý được, tôi dặn dò vυ' Hiền đừng tỏ ra chút nào là quan tâm đến tôi, tôi nói với bà cứ để tôi tự do đi lại ăn uống như trước đây. Tự tôi sẽ biết cách bảo vệ sức khỏe của tôi và em bé trong bụng. Vυ' Hiền cũng là người lăn lộn trong hào môn nhiều năm nên bà rất hiểu, chỉ là bà vẫn còn lo lắng nên cứ dặn dò tôi rất nhiều chuyện cần và không cần trong lúc mang thai. Tiếp sau đó tôi đến bệnh viện phụ sản để khám thai, bác sĩ bảo thai vẫn còn quá nhỏ nên chưa thấy gì, chắc phải mấy hôm nữa mới thấy. Ngó thấy đến giờ đón cu Gin nên tôi đến trường đón con luôn, đón con về xong lại cho con ăn uống tắm rửa rồi đưa con đi tái khám ở chỗ bác sĩ Đăng, đến lúc ngã lưng đã hơn 7 giờ tối.

Nằm trên giường, tôi gọi cho Chính Quân hai cuộc nhưng anh không bắt máy, tin nhắn tôi gửi lúc trưa anh cũng không trả lời. Lo lắng lại gọi cho trợ lý Minh, cậu ấy bảo xe của Chính Quân đang ở cách xa thành phố 200km, điện thoại của anh hết pin, hiện tại vẫn chưa về đến nhà. Nhưng biết Chính Quân vẫn an toàn là được rồi, tôi tạm thời có thể ngủ ngon đêm nay, sáng mai mẹ con tôi có thể gặp lại anh rồi…

Đặt điện thoại ra xa, tôi nằm thẳng người, tay khẽ đặt trên chiếc bụng vẫn còn thon gọn, giọng hiền hòa:

– Ngày mai là ba về rồi… bé cưng của mẹ có vui không con?

Chốc chốc lại xoa xoa thì thầm to nhỏ:

– Mẹ con mình ngủ nha… sáng còn phải đưa anh Hai đi học nữa… ngủ ngoan nha con!

Thủ thỉ thêm vài câu, tôi cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ, chỉ là giấc ngủ chưa được sâu, tôi lại loáng thoáng nghe dưới nhà có tiếng bước chân người nhộn nhịp. Chắc có lẽ vì đang có thai nên tôi có chút khó chịu khi phải tiếp xúc với tiếng ồn. Bực dọc, tôi đứng dậy đi ra mở cửa thử xem là có chuyện gì đang xảy ra. Cửa vừa được mở, tôi thấy phía dưới có hơn chục thanh niên áo đen đi theo hàng, lại giật mình khi thấy dường như có cả Chính Vũ trong đó… chỉ là, Chính Vũ là bị người ta lôi đi chứ không phải tự nguyện đi. Chuyện gì vậy? Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Rất nhanh sau đó tôi lại thấy Chính Uy xuất hiện, anh ta đi tới trước mặt Chính Vũ, không nói không rằng tôi thấy anh ta dùng gậy chống thục thật mạnh vào bụng Chính Vũ khiến chú ấy nôn cả máu ra ngoài. Châu Nhi với Má Nhỏ bị bắt đi theo sau, hai người bọn họ bị bịt kín miệng, cả người vùng vẫy trong tức giận. Tay tôi run run vịn vào cửa rồi từ từ khép cửa lại, tim đập thình thịch, trong đầu chắc mẩm một chuyện… Chính Uy là đang muốn tạo phản rồi. Không được, trước khi để bị bắt tôi phải chạy trước… đúng rồi… chạy trước.

Nghĩ thật nhanh, tôi vội quơ cái áo khoác mặc tạm vào, điện thoại với tiền nhét nhanh vào một túi, cũng không quên lấy thêm cả khẩu trang để trà trộn lúc đông người. Lo cho mình xong, tôi liền canh chừng lúc không có người phía dưới, ba chân bốn cẳng chạy thẳng sang phòng cu Gin. Lúc tôi vào phòng, vυ' Hiền với vυ' Lệ đang còn ngủ chưa hay biết gì, tôi tức tốc dựng bọn họ dậy rồi tự mình mặc thêm áo với soạn ít đồ cho cu Gin. Vυ' Lệ run cầm cập đòi chạy theo tôi nhưng lại bị vυ' Hiền ngăn lại, vυ' Hiền hai mắt đỏ hoen, bà ấy run run nói:

– Mợ Hai… bây giờ tôi xuống đánh lạc hướng tụi nó cho mợ chạy… mợ phải đưa cậu chủ chạy thật nhanh… nha mợ Hai.

Tôi gấp gáp hỏi:

– Vậy còn vυ'… vυ' với vυ' Lệ thì sao?

Vυ' Hiền bình tĩnh trấn an tôi:

– Cậu Cả có giận cá thì cũng không chém thớt đâu, tôi với bà Lệ có làm gì đâu mà cậu ấy chém tụi tôi được. Mợ cứ lo cho an nguy của mợ với cậu trước… tụi tôi chỉ là tôm tép, không ai rảnh quan tâm tới tụi tôi đâu. Thôi, đi đi mợ, đừng đứng đây dài dòng… cậu Cả lên tới bây giờ… đi nhanh đi mợ… đi đi mợ.

Tôi ôm cu Gin, dặn dò thằng bé không được nói cũng không được lên tiếng, xong xuôi hết, vυ' Hiền liền mở cửa cho tôi, bà ấy đi thẳng xuống phía dưới canh chừng cho tôi lẻn ra vườn. May mà lúc này dưới nhà không có ai, chắc là Chính Uy vẫn nghĩ là tôi đang ngủ trên phòng không hay biết gì nên không cho người canh giữ. Rất nhanh sau đó, tôi đã chạy xuống được đến cầu thang, vừa lúc định băng qua cửa để ra vườn thì có người đi vào. Vυ' Hiền ra hiệu cho tôi tìm chỗ nấp, còn bà ấy thì nhào đến chỗ tên kia, vờ hỏi han các thứ để đánh lạc hướng. Vυ' Lệ ở trên cũng chạy xuống tiếp sức cho tôi, bà ấy che chở mẹ con tôi chạy thoát ra cửa, còn bà ấy với vυ' Hiền thì cầm chân bọn kia ở trong nhà.

Tôi ôm cu Gin chạy thật nhanh vào trong vườn, trời lúc này dần tối đen như mực, cũng may là kế hoạch đảo chính của Chính Uy vừa bắt đầu thì bị tôi phát hiện. Chứ nếu để lâu hơn chút nữa, tôi e là mẹ con tôi… chắc chắn kiểu gì cũng bị bắt đưa đi. Nhưng khoan đã, Chính Uy lộng quyền như vậy… Chính Quân… người của Chính Quân đâu?

– Mợ Hai!

Nghe tiếng gọi, tôi giật mình khựng lại không chạy nữa, giờ phút này không đuợc tin tưởng ai, phải nhìn được tận mặt mới biết là phe ta hay là phe địch…

– Là lão… là lão…

Nghe giọng trầm trầm quen thuộc, tôi vội reo lên:

– Là bà… có phải là bà không?

Bà lão từ bóng tối xuất hiện ra chỗ sáng, bà ấy đi gần tới chỗ hai mẹ con tôi, gấp gáp nói:

– Đi nhanh, tôi đưa mợ đi trốn.

Tôi nhìn bà ấy, trố mắt hỏi:

– Trốn ở đâu hả bà, xung quanh đây đều có tường cao che chắn… chẳng lẽ mình trốn luôn trong đây?

Bà lão nắm chặt tay tôi kéo đi, bà nói gấp:

– Cứ đi đi, đi đi rồi sẽ biết.

Nói rồi, bà lão kéo tôi chạy thẳng đến khu từ đường, len lén lấy chìa khóa mở cửa phòng từ đường rồi khóa chặt cửa lại. Bà ấy bảo tôi để cu Gin đứng một bên rồi phụ bà ấy đẩy tủ để đồ sang bên cạnh, dưới sàn nhà lộ ra một tấm gạch khác màu, tôi với bà ấy dùng sức cạy tấm gạch kia lên, phía dưới liền hiện ra một lối đi nhỏ xíu. Lúc này tôi mới nhớ đến những gì mà lão thầy Lang đã từng nói với tôi, xem ra đường hầm bí mật dẫn xuống phòng gia phả… là có thật.

Bà lão ngoắc tay ra hiệu:

– Đi theo lão… đường tối mợ đi cẩn thận.

Tôi đứng dậy bồng cu Gin rồi cả hai mẹ con tôi cùng chui xuống phía dưới. Đúng thật là trong đây khá tối lại khá khó đi nhưng giờ phút này mà có chỗ trốn đã là tuyệt vời lắm rồi. À khoan đã, tôi có điện thoại, để tôi lấy điện thoại bật đèn là sáng lên chứ gì…

– Chết… điện thoại của con… điện thoại của con rơi ở đâu rồi?

Bà lão khẽ hỏi:

– Mợ tìm kỹ lại chưa?

Tôi loay hoay mò hết túi này lại đến túi kia, tôi quýnh quáng trả lời:

– Con tìm kỹ rồi… không có.

Cu Gin bấu víu vào áo tôi, thằng bé run run muốn khóc:

– Mẹ ơi… Gin sợ!

Tôi an ủi vỗ về con:

– Không sao… có mẹ ở đây… có mẹ ở đây….

– Mợ cứ lo trốn trước đi, lát nữa tôi đi tìm điện thoại cho mợ sau.

– Dạ…

Bà lão dắt tôi đi đến cuối đường hầm rồi rẽ phải, phía bên phải như có đèn chiếu sáng vọng ra. Ba người bọn tôi đi tới một căn phòng lớn, phía bên trong căn phòng ấy… dường như đang có người!

– Ông cố… ông cố!

Tôi bịt miệng con lại không kịp, cứ tưởng là con đang nói vơ nhưng không ngờ… hai người bị nhốt ở trong căn phòng kia… lại chính là ông nội chồng tôi và bác Thuận!

Bác Thuận như nhận ra tôi, bác ấy kêu lên:

– Mợ Hai… là mợ Hai!

Tôi ôm cu Gin chạy nhanh đến, tay vặn khóa cửa để mở cửa phòng ra nhưng không cách nào mở ra được. Lúc này, tôi với người bên trong chỉ có thể nói chuyện với nhau qua mấy ô cửa sổ nhỏ không có kính, còn ngoài ra, bên trong không ra được mà bên ngoài cũng không thể vào được bên trong.

Bà lão nhìn về phía ông nội chồng tôi, bà ấy cười cợt:

– Chà, tưởng lão đi chơi ở đâu, hóa ra là bị cháu trai nhốt ở đây à?

Ông nội chau mày bực dọc quát:

– Sao bà biết tôi bị cháu trai nhốt?

– Thằng cháu ông nó bắt nhốt hết người nhà ông rồi kia kìa, ở đó mà mạnh miệng. May là tôi đây gặp được mợ Hai… chứ nếu không… một mống người cũng không còn.

Ông nội đưa tay xoa đầu cu Gin, giọng ông run run:

– Có phải Chính Uy… nó…

Tôi khẽ gật đầu:

– Dạ phải… anh Cả… anh ấy cho bắt trói Chính Vũ và Má Nhỏ rồi ông ơi.

Ông nội tôi gấp gáp hỏi:

– Vậy còn Chính Tân? Ba con đâu? Nó đâu?

Tôi rũ mắt, nén đi tức giận mà trả lời:

– Ba bị lên cơn đau tim… hiện giờ đang nằm một chỗ. Rất có thể… tất cả những chuyện này… đều là do anh Cả ra tay.

Ông nội tức giận đùng đùng, ông giận dữ quát lớn:

– Cái thằng nghiệt súc… sao nó dám làm vậy với ba ruột của mình… cái thằng nghiệt súc này!

Bác Thuận đi tới an ủi ông nội:

– Ông chủ, tôi đã nói với ông rồi, cậu Cả rồi sẽ làm ra những chuyện đại nghịch bất đạo… cậu ấy nhốt ông ở đây gần tháng trời rồi… có ai mà đối xử với ông nội mình như cậu ấy không?

Ông nội bị nhốt ở đây gần một tháng rồi… vậy… vậy…

Tay tôi run rẩy, tôi như người mất hồn mà kêu lên:

– Ông ơi… Chính Quân… cứu anh ấy… cứu anh ấy ông ơi!

Ông nội, bác Thuận và cả bà lão đều sững sờ nhìn tôi, vẫn là ông nội lên tiếng trước:

– Chính Quân nó làm sao hả con? Làm sao?

Tôi mếu máo vừa khóc vừa nói:

– Sáng này… sáng này anh ấy nói… anh ấy đi đón ông… trong điện thoại ông nói có chuyện quan trọng muốn anh ấy xuống dưới AG để đón ông về. Mà từ trưa, con nhắn tin anh ấy đã không trả lời, gọi điện cũng không nghe máy… Chính Quân… Chính Quân!

– Trời ơi!

– Mẹ… mẹ đừng khóc… đừng khóc… huhu…

Nước mắt chua xót đột nhiên chảy dài, tôi một tay ôm con, một tay tự lau đi nước mắt. Cu Gin giống như biết tôi đang đau buồn, thằng bé ôm chặt lấy cổ tôi, khóc tỉ tê vào lòng tôi. Tiếng khóc của con như những chiếc gai nhọn đâm vào lòng tôi, tôi thương con tôi quá, thương cu Gin… thương cả đứa nhỏ vừa tượng hình…

Bà lão đi tới vỗ vai hai mẹ con tôi an ủi, giọng bà nhỏ dịu trấn an:

– Hai mẹ con yên tâm đi, cậu Hai phước lớn mạng lớn… cậu ấy sẽ không có chuyện gì đâu… sẽ không có chuyện gì đâu…

Ông nội cũng giữ chặt lấy tay tôi qua ô cửa kính nhỏ, nước mắt lăn dài, ông run rẩy trấn an người trẻ như tôi:

– An Lâm… Chính Quân là được ngọc quý phù trợ… rồi nó sẽ tai qua nạn khỏi thôi con… con đừng lo… đừng lo mà con…

Cu Gin đưa bàn tay non nớt bé xíu lau nước mắt cho tôi, tôi nhìn gương mặt nhỏ xíu của con, nhất thời không kìm được nước mắt mà tuôn trào. Con tôi bé xíu vậy mà đã biết lo cho tôi, thằng bé như thế mà biết an ủi tôi đừng khóc… vậy sao tôi còn phải lo… tôi phải mạnh mẽ lên. Tôi bây giờ không phải chỉ có một đứa, tôi là mẹ của hai đứa trẻ… tôi phải cố lên… phải cố lên!

Chính Quân… anh đã hứa với em sẽ đưa mẹ con em về quê, ở đó mình sẽ trồng cây, nuôi cá sống cuộc sống nhàn hạ qua ngày. Anh phải sống… giá nào cũng phải sống để trở về… không lành lặn cũng được… nhưng anh nhất định phải trở về… anh nhớ chưa? Anh đã nhớ chưa?!