Châu Nhi nhìn những vết chân máu đã khô kéo dài từ giường của A Mỹ ra đến cửa phòng, đứt quãng một đoạn lại thấy xuất hiện ở cầu thang rồi lại trải dài khắp sàn nhà… hai mắt cô ấy mở lớn, mặt xanh mét đến không còn giọt máu, miệng lắp bắp kêu lên:
– Anh ơi… kêu thầy… có ma… nhà mình có ma… có ma!
Chính Vũ nhìn những dấu chân máu dưới sàn nhà, chú ấy chau mày quan sát, bình tĩnh trấn an vợ mình:
– Không phải ma đâu, là người làm thôi.
Châu Nhi vẫn không đồng ý, cô ấy gần như hoảng loạn, nấp vào sau lưng Chính Vũ mà la hét:
– Không, là ma… là hồn ma của A Mỹ về trả thù… em biết mà… lúc nó chết là em biết ngay mà… anh kêu thầy về bắt nó đi… kêu về ngay đi.
Chính Vũ nhìn vợ mình, chú ấy chau mày hỏi:
– Em làm gì vậy? Anh đã nói là không phải ma… ban ngày ban mặt mà ma ở đâu ra?
Châu Nhi vẫn không tin lời Chính Vũ nói, cô ấy bám víu lấy tay áo chú ấy, vừa lắc đầu vừa run rẩy nói:
– Không đâu… là nó… nó muốn về trả thù đó… nó ác lắm… nó ác lắm!
Mọi người xung quanh nhìn cô ấy bằng ánh mắt dò xét, Má Nhỏ thấy tình hình có vẻ căng thẳng, bà ấy liền ra hiệu cho Chính Vũ kéo Châu Nhi về phòng, sau đó ra lệnh cho người làm nhanh chóng lau chùi vết máu dưới sàn nhà. Má Nhỏ nhìn về phía mọi người, giọng cảnh cáo:
– Ai là người bày ra cái trò này thì nên biết điều mà dừng lại đi, đừng để tôi phát hiện ra được… bằng không… tôi không ngại để cho các người đi theo hầu con A Mỹ đâu. Nhớ đó!
Người làm hoảng sợ cúi đầu dọn dẹp, không ai dám nói một câu gì. Má Nhỏ lại nhìn lướt qua đám người bọn tôi rồi quay người đi thẳng xuống dưới nhà, thái độ trông bực tức vô cùng. Chị Loan lúc này mới khẽ lên tiếng nói nhỏ vào tai tôi:
– An Lâm, em có thấy lạ không?
Tôi khẽ trả lời:
– Ý chị nói Châu Nhi hả?
Chị Loan gật đầu:
– Ừ… nói thiệt thì chị cũng sợ… nhưng sợ như Châu Nhi… chị thấy không đúng lắm.
Tôi khẽ nheo mày nhìn theo những dấu chân máu, giọng cũng trầm hẳn:
– Em cũng thấy như vậy, không biết là cô ấy bị gì nữa… Mà thôi đi, đây chắc chỉ là trò đùa của ai đó thôi, em cũng không tin là A Mỹ hiện về trả thù gì đó đâu… đúng không chị Loan?
Chị Loan gật gù, mặt mày cũng biến sắc hết hẳn:
– Ừ, làm gì… có ma, cái này là do ai bày trò đây nè.
Để cho người làm ở lại dọn dẹp, tôi với chị Loan đi dạo một vòng trong vườn rồi sau đó tôi lên phòng soạn ít đồ đạc để lát nữa lên bệnh viện với cu Gin. Bé Thà đi khám thính tình hình cũng vừa về, con bé bước vào phòng, nói nhỏ với tôi:
– Cậu Ba mắng mợ Ba một trận, đã vậy còn bị Bà Nhỏ đánh nữa đó mợ Hai.
Tôi thoáng giật mình:
– Đánh luôn sao?
Bé Thà gật gù:
– Dạ, đánh luôn, con nghe mợ Ba khóc quá trời.
Thấy tôi trầm ngâm suy nghĩ, con bé lại hỏi:
– Mợ Hai… vậy mình có cần…
Tôi lại cười:
– Cần chứ, mà mạnh tay hơn chút… đánh trực tiếp vào Châu Nhi là được. Nếu em cần thêm người phụ thì nói với mợ, mợ cho người phụ em một tay.
Bé Thà có vẻ thích thú, con bé gật đầu đồng ý ngay:
– Dạ mợ cứ yên tâm ở em, lần này em hù cho mợ Ba xỉu lên xỉu xuống em mới thôi.
Tôi phì cười:
– Nhưng cẩn thận một chút, mợ chỉ muốn hù dọa cô ấy thôi, không muốn cô ấy phát điên lên đâu… em hiểu chưa?
– Dạ em hiểu rồi.
Tôi gật gù, trong lòng bắt đầu suy xét… chẳng lẽ là Châu Nhi đứng sau tất cả những việc này sao? Không, tâm lý cô ấy không đúng, một người có dã tâm thâm độc như vậy thì sao lại sợ những trò hù dọa vớ vẩn này được? Rốt cuộc thì là sao nhỉ?
………………………….
Tình hình sức khỏe của cu Gin tiến triển tốt hơn mong muốn, đúng như lời bác sĩ Đăng nói, vì thằng bé còn quá nhỏ, bản thân lại không biết mình nghiện nên quá trình cai nghiện cũng thuận lợi hơn hẳn, chủ yếu là tâm lý cha mẹ phải vững vàng mới có thể giúp con vượt qua giai đoạn này được. Bắt đầu từ hai ngày trước, tôi đã có thể vào thăm con 5 lần trong 1 ngày, thời gian thăm cũng được hơn 30 phút, mà cu Gin cũng không còn khóc nháo náo loạn như mọi khi nữa. Thấy con ăn được ngủ được, da dẻ bớt xanh xao, trong lòng tôi đã đủ hạnh phúc lắm rồi. Eo ôi, không có gì xót xa bằng nhìn thấy con gầy ốm trơ xương, người rã ra như cọng bún bị thiu… giờ nhớ lại tôi vẫn rùng mình phát hoảng.
Sau khi thăm con, hai vợ chồng tôi về lại phòng nghỉ của người nhà, bác sĩ Đăng dành tặng vợ chồng tôi luôn căn phòng này, gần cả tháng nay tôi ngủ ở đây còn nhiều hơn ngủ ở nhà, riết rồi sinh ra cảm giác quen thuộc. Chính Quân đêm nay ngủ lại đây, phòng có hai giường, tôi một giường, anh một giường, vì giường nhỏ nên cũng không thể nào ngủ một giường hai người được. Vẫn chưa thấy buồn ngủ, tôi mới bàn với anh về vụ của Châu Nhi.
– Anh có nghĩ là do Châu Nhi gϊếŧ A Mỹ không?
Chính Quân tháo kính trên mặt xuống, anh đặt giấy tờ công việc xuống bàn, chậc lưỡi trả lời:
– Không đâu, kẻ gϊếŧ người lòng dạ sắc đá lắm… cô ta mới chút xíu đã bị doạ như vậy… anh nghĩ là không phải.
Tôi lại hỏi:
– Nhưng có khi nào là do cô ta lỡ tay gϊếŧ A Mỹ không?
Chính Quân lại lắc đầu lần nữa:
– Em thấy A Mỹ chết có chút gì là giống với bị gϊếŧ chết hay không?
– Nếu nói như anh… vậy chẳng lẽ A Mỹ tự sát thật?
Chính Quân đi đến chỗ tôi, anh ngồi lên giường, giọng nhàn nhạt:
– Không dám chắc là A Mỹ tự sát nhưng nói Châu Nhi gϊếŧ A Mỹ thì không thể. Hoặc cứ cho là Châu Nhi gϊếŧ được A Mỹ đi… nhưng cô ta gϊếŧ A Mỹ bằng cách nào mà không để lại dấu vết? Mà chẳng nhẽ trong quá trình gϊếŧ người, A Mỹ không dằn co la hét quẫy đạp hay sao? Em thấy đúng không?
Tôi gật gật:
– Anh nói cũng đúng… chuyện này rối ren quá, em suy nghĩ hoài mà không tìm được đáp án. Bày trò dọa được Châu Nhi nhưng em lại không tin là Châu Nhi gϊếŧ A Mỹ… À mà còn chuyện này em quên nói với anh.
– Là chuyện gì, em nói đi.
Tôi quay sang đối diện với anh, nghiêm túc nói:
– Anh nhớ lần trước Châu Nhi ngã cầu thang xém chút nữa là sảy thai không?
– Nhớ.
– Nếu em nói là do A Mỹ làm… thì anh có tin không?
Chính Quân có phần ngỡ ngàng, anh hỏi lại:
– A Mỹ muốn hại Châu Nhi sảy thai?
Tôi gật đầu:
– Đúng vậy, ngày hôm đó lúc Châu Nhi trượt chân, em phát hiện được dưới chân cô ấy lăn ra mấy hạt ngọc trai trơn bóng… em có dặn bé Thà đi tìm cho em nhưng con bé chỉ tìm ra đúng một hạt. Lúc A Mỹ chết, dọn dẹp phòng cô ấy lại phát hiện ra được chuỗi ngọc trai giống y đúc với hạt ngọc mà em đang giữ. Mà còn việc này nữa, hình như là Châu Nhi cũng nghi ngờ là do A Mỹ hại cô ấy nên ở nhà cô ấy rất thường xuyên gây chuyện với A Mỹ. Tận mắt em còn nhìn thấy Châu Nhi đánh A Mỹ nữa… anh nghĩ coi… có phải vì vậy mà Châu Nhi muốn gϊếŧ A Mỹ để trả thù không?
Chính Quân đột nhiên nhìn tôi chăm chú, vài giây sau anh lại chuyển sang cười mỉm, nụ cười chân thật từ ánh mắt cho tới bờ môi… tự dưng làm tôi choáng nhìn đến ngây ngốc. Thấy tôi bất động, anh véo má tôi, phì cười hỏi:
– Chuyện gì vậy? Sao không nói nữa, anh đang nghe em nói mà?
Mặt tôi có hơi đỏ lên, giọng dịu xuống trách móc:
– Thì ờ… em đang nói chuyện nghiêm túc với anh mà anh lại nhìn em… cười?
– Anh nhìn vợ anh anh cười, em cũng không cho à?
Tôi phụng phịu:
– Không phải là không cho nhưng mà… anh cười như vậy không hợp hoàn cảnh, em cứ nghĩ là anh đang chọc ghẹo em không ấy.
Chính Quân cốc nhẹ vào trán tôi, anh vừa cười vừa nói:
– Anh rất nghiêm túc lắng nghe em nói, chỉ là… anh không nghĩ đến chuyện vợ mình lại am tường mọi chuyện tới như vậy. Hóa ra anh sợ em ở nhà buồn chán là thừa thãi rồi, trông em bận rộn còn hơn cảnh sát đang điều tra tội phạm kia kìa.
Tôi bỉu môi:
– Anh nhốt em vào trong biệt phủ nhà anh, người thân thì ít, bạn bè thì không, em mà không để ý tìm hiểu mấy chuyện này chắc em phát điên lên mất. Em còn chưa trách anh, anh đã quay ra bắt lỗi em…
Chính Quân ôm nhẹ vai tôi, anh cười lớn:
– Anh không hề bắt lỗi em, anh là đang ngạc nhiên mà.
Tôi lườm nguýt:
– Có gì mà ngạc nhiên, đàn bà sống ở nhà họ Dương lấy chuyện của người khác làm tiêu khiển mà anh cũng không biết à? Quê mùa!
– Ồ, anh quên… là lỗi của anh, vậy cho anh xin lỗi, xin lỗi được chưa?
Tôi cười nhếch môi:
– Xin lỗi xin lỗi được chưa? Thế là xin lỗi à, thế là đang dỗi ngược lại em còn gì? Không nói chuyện với anh nữa, anh làm việc của anh đi, em đi ngủ.
Thấy tôi nằm ra giường rồi trùm chăn kín mít, Chính Quân cũng nằm xuống rồi chui tọt vào trong chăn ôm chặt lấy tôi. Vì giường chặt sợ anh bị ngã, tôi liền đẩy anh ngồi dậy:
– Ơ anh này, qua bên kia mà nằm, cái giường nhỏ xíu như này mà anh cũng nằm chung cho được.
Chính Quân lèm bèm:
– Đúng là giường nhỏ thật, để anh bảo Hoa Đăng cho người đổi giường đôi để vợ chồng mình tiện ngủ chung.
Tôi bất mãn thật sự:
– Anh có vấn đề gì không vậy, ở đây là bệnh viện, em xin nhắc lại… con chúng ta đang nằm viện… á… đừng…
Tôi nói chưa hết câu thì anh đã vén áo tôi lên, đôi môi tham lam hôn lên vùng da thịt mềm mại trước ngực, giọng anh khản đặc:
– Em biết đây là bệnh viện mà em còn hét to… ngoan… hét nhỏ thôi… đủ anh nghe là được.
Tôi nghẹn họng, mặt nóng ran lên, một tay bị anh giữ chặt, tay còn lại đang ôm lấy cổ anh, lại nhìn thấy anh đang tập trung vào việc “hưởng thụ” trước mắt, tôi nửa muốn cho nửa lại không. Đã là vợ chồng với nhau nên tôi rất hiểu tầm quan trọng của việc sinh hoạt vợ chồng nhưng ngặt nỗi ở đây là bệnh viện… làm sao có thể abc xyz như ở nhà được?
Tôi cố điều chỉnh giọng nói của mình thấp xuống nhất có thể, giọng nghe như muỗi kêu:
– Về nhà rồi hãy… được không anh? Ở đây là bệnh viện… không được đâu.
Chính Quân đưa tay sờ xuống phía dưới, như tìm đúng chỗ cần tìm, anh ấy cười nhẹ nói nhỏ vào tai tôi:
– Em cũng muốn… đúng không? Thành thật với anh chút đi.
Tôi ngượng đến đỏ mặt, vội đẩy anh ra:
– Đừng chọc ghẹo em nữa… anh sang bên kia nằm đi.
Thấy tôi ngượng đến run người, anh mới chịu ngồi dậy, lại kéo tôi ngồi dậy theo, để đầu tôi dựa vào vai anh, anh xoa xoa nhẹ lưng tôi, dịu giọng nỉ non:
– Không đứng đắn với vợ thì tốt chứ có sao đâu, em không biết đấy gọi là gì à? Là thú vui của vợ chồng, em tập quen dần đi.
– Thôi, không nói với anh nữa, em nói không lại anh, cái gì anh nói cũng được.
Thấy tôi cau có, anh lại bật cười hả hê, phải vài giây sau, anh mới quay lại câu chuyện vừa nãy:
– Cái vòng ngọc trai đó như thế nào, em còn giữ không?
Tôi gật đầu:
– Còn chứ, em vẫn giữ mà.
– Vậy để anh xem qua một chút… nhưng dù cho có đúng là như vậy thì anh vẫn không nghĩ là Châu Nhi gϊếŧ A Mỹ…
Tôi nhìn anh:
– Anh tin Châu Nhi nhiều thế á?
Chính Quân khẽ lắc đầu:
– Không phải là tin mà là suy đoán của anh thôi, nếu em muốn biết Châu Nhi có gϊếŧ A Mỹ thật không… vậy em bày trận đi… Châu Nhi kiểu gì không nói thật.
Tôi tròn xoe mắt nhìn anh, tôi hỏi nhỏ:
– Ý anh là thế nào?
Chính Quân cười đầy tự tin:
– Doạ ma bóng gió làm gì, doạ thẳng đi xem nào!
…………………………..
Tối một ngày mưa tầm tã, đâu đó trong một gốc nhà họ Dương lại đột nhiên vang lên tiếng khóc thê lương, kèm theo đó là tiếng cào cửa ken két nghe mà rợn hết cả người. Tôi biết hôm nay Chính Vũ không có nhà, cả ba chồng tôi và Chính Quân đều đang tăng ca ở công ty, Má Nhỏ thì ngủ sớm… xem ra đây là cơ hội hiếm có để tôi dọa cho Châu Nhi nói ra sự thật. Mà phải công nhận con bé Thà nó thích làm những chuyện hù ma dọa quỷ này thật ấy, nó làm cứ như thật, đến tôi còn dựng cả tóc gáy chứ nói gì là Châu Nhi. Tôi đứng chờ ở dưới nhà, nghe tiếng hét của Châu Nhi vang lên, tôi vội chạy lên phòng cô ấy, vừa lúc thấy Châu Nhi cũng mới mở cửa định chạy ra. Thấy tôi đứng bên ngoài, Châu Nhi mừng đến rơi nước mắt, cô ấy vội chộp lấy tay tôi, nước mắt nước mũi chảy dài, mếu máo nói:
– Chị Hai… có ma… cứu em… cứu em chị ơi!
Tôi giả vờ tin tưởng:
– Chị đây, có chị ở đây…
Nói rồi tôi ra lệnh cho bé Thà mở cửa đi một vòng quanh phòng của Châu Nhi kiểm tra cho cô ấy yên tâm. Sau khi kiểm tra không thấy gì, tôi mới nói với cô ấy:
– Không có gì nữa đâu, em vào trong ngủ đi… chắc là em yếu trong người nên thường nghe thấy linh tinh ấy chứ không có gì đâu.
Châu Nhi sợ đến run bần bật:
– Không… em thấy có bóng người lượn qua lượn lại ở cửa sổ mà, còn có tiếng cào cửa phòng em nữa… còn nữa… còn nghe tiếng khóc…
Thấy cô ấy bắt đầu hoảng loạn lên, tôi liền giữ chặt tay cô ấy, tôi nói:
– Đừng đứng ở đây nói, vào phòng đi.
Tôi kéo tay Châu Nhi nhưng cô ấy khựng lại không muốn vào, hiểu ý tôi liền dắt cô ấy về phòng mình, cũng sẵn kêu bé Thà lấy điện thoại giúp giùm cho Châu Nhi. Pha cho cô ấy ly trà ấm, đợi cô ấy định thần lại, tôi mới ngồi xuống an ủi:
– Em bình tĩnh lại chưa? Sao lại sợ đến mức này?
Châu Nhi cúi đầu, bình tâm lại rồi lại không chịu mở miệng nói chuyện. Thấy cô ấy có vẻ như không muốn nói chuyện với tôi, tôi mới dịu giọng, nói nhỏ:
– Chị biết là em đang sợ… chị cũng tin là hồn ma của A Mỹ về để trả thù… chị tin lời em.
A Mỹ chợt ngước mặt lên nhìn tôi, cô ấy lấp bấp hỏi:
– Chị Hai… chị cũng tin… chị cũng tin giống em có phải không?
Tôi gật đầu:
– Tin.
Châu Nhi lúc này mới chịu mở miệng nói nhiều hơn, giọng oán trách:
– Rõ ràng là A Mỹ nó về báo thù… em nói mà không ai tin em… anh Vũ cũng không chịu tin em…
Tôi vờ thuận theo ý cô ấy:
– Chính Quân cũng không tin, chị thấy không ai tin hết nhưng mà chị tin, bởi nếu là giả thì sao em lại sợ như vậy được…
Dừng vài giây, tôi lại nói:
– Nhưng có chuyện này… chị vẫn không hiểu… trong nhà mình có bao nhiêu là người… sao A Mỹ không hiện về gặp ai mà chỉ muốn gặp em?
Châu Nhi run bần bật, cô ấy đặt vội ly trà xuống bàn, nói gần như hoảng:
– Em không biết… em không biết… em không liên quan gì hết…. em không biết đâu…
Ngừng vài giây, cô ấy lại nói:
– Phải rồi… chắc nó hận em… nó hận em hay đánh nó nên nó về tìm em… phải rồi… phải rồi…
Lại thấy tôi nhìn cô ấy bằng ánh mắt dò xét, Châu Nhi hoảng loạn giữ chặt lấy tay tôi, cô ấy khàn giọng nói gấp:
– Chị Hai… chị phải tin em… em không có làm gì con Mỹ hết… là tự nó tìm cái chết chứ không phải do em. Bữa đó… em chỉ đánh nó có một cái thôi… mà đánh một cái làm gì đến nỗi khiến nó tự sát… là do nó muốn chết… không liên quan gì tới em đâu… không liên quan đâu!
Thì ra là do trước lúc phát hiện A Mỹ tự sát, Châu Nhi có đánh A Mỹ nên giờ cô ấy mới hoảng loạn tới như vậy…
Tôi vỗ vỗ tay Châu Nhi trấn an:
– Đúng, không thể trách em được, là do A Mỹ muốn chết… không phải lỗi của em…
Châu Nhi gật gù:
– Không phải lỗi do em, ai biểu nó muốn hại em trước, em chỉ là trả thù lại thôi. Là do nó hận em hay đánh nó nên nó mới vất vưởng không chịu siêu thoát mà bám em riết… mẹ nó… để em gọi thầy về bắt đầu nó mới được.
Ầy, đã sợ như thế mà vẫn không quên muốn triệt luôn cả con đường đầu thai của người ta… thiệt tình!
Tôi lại phối hợp diễn với cô ấy:
– Em bình tĩnh đi đã, nếu em đã không hại A Mỹ thì cô ấy sẽ không dám quấy rầy em nhiều đâu. Nhưng em nói… A Mỹ hại em… rốt cuộc là hại chuyện gì?
Châu Nhi đột nhiên im lặng, cô ấy vẫn còn đủ tỉnh táo để cân nhắc xem có nên nói cho tôi nghe hay không. Nói chung thì đến bước này, tôi cũng đã đoán được hết mọi chuyện, Châu Nhi có muốn nói hay không thì tôi cũng không lấy làm quan trọng lắm. Biết Châu Nhi không gϊếŧ A Mỹ là được, tôi tạm thời có thể loại trừ được một người nằm trong diện tình nghi…
Nhưng trái với suy nghĩ của tôi, Châu Nhi thế mà lại nói thật với tôi mọi chuyện:
– Đến mức này rồi, em cũng không muốn giấu chị nữa đâu… thật ra… em nghi ngờ A Mỹ… hãm hại em vụ em trượt chân ngã cầu thang lần trước…
– Em nói thật không?
Châu Nhi gật đầu chắc nịch, lửa hận thù không giấu được vào đáy mắt:
– Thật, có người nhìn thấy ngày hôm đó… A Mỹ lảng vảng làm gì đó mờ ám trước khi em bị trượt ngã cầu thang. Mà cũng không phải là em nghi ngờ… em chắc chắn là do cô ta làm…
– Sao em lại chắc chắn như vậy? Nhỡ là không phải thì sao?
Châu Nhi tức giận phản đối:
– Là do nó, nó muốn trèo cao… muốn một bước từ người ở lên làm mợ quyền quý nên mới hại chết con trai của em để lập công. Chị nghĩ đi, nó thương cu Gin như vậy, nó không nỡ hại thằng bé… vậy thì chỉ còn cách hại em… hại con em… chỉ cần con em không còn thì phe của nó mới có thể ung dung tự đắc ngồi không nhịp đùi được…
Tôi ngạc nhiên thật sự, hỏi gấp:
– Phe của nó… phe mà em nói… là ai?
Châu Nhi cười khinh miệt:
– Chị nghĩ là ai? Ở nhà này ngoài mẹ chồng em và vợ chồng chị ra thì còn ai đủ khả năng để làm hại mẹ con em nữa?