Mợ Hai Nhà Họ Dương

Chương 49


Thuỳ Trâm bỏ đi, Kiều Oánh được dìu về phòng nghỉ ngơi, trận chiến coi như được hòa giải. Tôi bảo người làm dọn dẹp tàn tro của cuộc chiến rồi mới đi tới chỗ của Kiều Oánh xem tình hình sức khỏe cô ấy thế nào. Thấy tôi bước vào phòng, Kiều Oánh vừa vuốt cổ mình vừa khản giọng nói:

– Mợ Hai… canh đổ hết rồi… để tôi xuống nấu cái khác cho cậu chủ…

Tôi ngồi xuống ghế, nhìn sắc mặt nhợt nhạt của cô ấy, tôi khẽ từ chối:

– Bữa nay tôi cho cô nghỉ, cô cứ về phòng nghỉ ngơi đi, canh cho cu Gin tôi nói bếp trưởng nấu cái khác rồi.

– Sao được mợ… để tôi nấu cho cậu chủ cái khác, khó khăn lắm cậu mới ăn uống lại được… tôi…

– Tôi nói không sao, không hôm nay thì ngày mai cô nấu, tôi không muốn để người khác nói mình là chủ mà không biết cảm thông với người làm. Sức khỏe cô đang không tốt, cô cứ nghỉ ngơi trước, chuyện khác tính sau.

Kiều Oánh khẽ cúi mặt, giọng khàn đi:

– Tôi xin lỗi mợ…

Tôi không trả lời, để vài giây sau, tôi mới bắt đầu vào vấn đề chính:

– Kiều Oánh, giờ ở đây chỉ có cô với tôi, cô có thể nói cho tôi biết… cô là ai được không?

Kiều Oánh ngước mặt lên nhìn tôi, trong ánh mắt trầm tĩnh kia chợt có vài tia dao động:

– Mợ Hai…

– Tôi biết cô không phải tới đây chỉ để làm đầu bếp, tôi cũng biết giữa cô và chồng tôi… có một mối quan hệ khác… Kiều Oánh… cô và Tiểu Kiều… là hai chị em sao?

Kiều Oánh có chút giật mình, cô ấy nhìn tôi đến không chớp mắt. Chỉ là vài giây sau, cô ấy lại thay đổi biểu cảm, trên môi bắt đầu nở nụ cười nhạt nhẽo lẩn tránh:

– Mợ Hai… mợ nói gì vậy? Tiểu Kiều là ai… tôi thật sự không biết.

Tôi nhìn cô ấy, hỏi lại lần nữa:

– Cô và Tiểu Kiều… chính là hai chị ruột có phải không?

Kiều Oánh nhìn tôi chăm chăm, ánh mắt lần này lại không có bất cứ sự dao động nào, cô ấy nghiêm nghị trả lời:

– Tôi không biết, tôi đã trả lời với mợ Hai nhỏ là tôi không biết người tên Tiểu Kiều là ai… mợ Hai… mợ đừng làm khó tôi như vậy, tôi thật sự không biết gì đâu.

Tôi nhìn cô ấy, tôi không dám chắc Kiều Oánh có phải là em gái của Tiểu Kiều gì đó hay không nhưng tôi dám chắc một điều… Kiều Oánh và Tiểu Kiều là có liên quan với nhau. Chỉ là, tôi vẫn không hiểu được vì sao cô ấy lại phải giấu tôi, cô ấy giấu tôi để làm gì nhỉ?

Suy nghĩ một lát, tôi khẽ gật gật, giọng cũng dịu xuống:

– Vậy… chắc là tôi đoán nhầm, tôi nghe mọi người bảo cô và Tiểu Kiều giống nhau nên tôi cứ tưởng… nhưng tôi vẫn hơi thắc mắc chuyện này, không biết nguyên nhân tại sao mà cô với Thuỳ Trâm lại trở nên căng thẳng như vậy?

Kiều Oánh nghe tôi nhắc đến Thuỳ Trâm, sắc mặt cô ấy đanh lại, giọng cũng lạnh hơn:

– Tôi không biết, tôi cũng từng nói với mợ rồi, tôi chỉ là đầu bếp mới… những âm mưu gì đó ở nhà chủ, tôi thật sự không biết một thứ gì. Tôi cũng muốn biết tại sao mợ Hai nhỏ lại đối xử như vậy với tôi… hay tại vì giống như mợ nói… là tôi và cô Tiểu Kiều giống nhau nên mợ Hai nhỏ mới ghét tôi tới như vậy?

– Chuyện này…. thôi bỏ qua đi, dù sao cô cũng không biết Tiểu Kiều là ai, có nói nhiều thêm cũng không giải quyết được gì…

Nói rồi, tôi đứng dậy, trấn an Kiều Oánh vài câu nữa rồi mới rời đi:

– Cô cứ nghỉ ngơi cho khỏe hẳn, không cần phải xuống bếp làm việc, tôi cho cô nghỉ hôm nay. Mợ Hai nhỏ không thích cô, sau này cô hạn chế đυ.ng mặt cô ấy… tôi sẽ nói chuyện lại với Thuỳ Trâm, cô yên tâm.

Kiều Oánh gật gật đầu, mặt mày vẫn còn xanh xao lắm:

– Dạ, cảm ơn mợ Hai.

– Ừ không có gì.

Bước ra khỏi phòng, tôi mới nói nhỏ với bé Thà:

– Thà, không có mợ ở nhà, em phải để ý Kiều Oánh với mợ Hai nhỏ… lại để ý giúp mợ… Kiều Oánh có biểu hiện gì với cậu Hai… nghe chưa em?

Bé Thà nghiêm túc gật đầu:

– Dạ, em biết rồi mợ, mợ cứ tin tưởng giao cho em.

Tôi gật gù, trong lòng bất giác sinh ra cảm giác mệt mỏi khó tả, đúng là làm dâu hào môn, suy nghĩ riết cũng thành già trước tuổi. Giờ ước gì được về quê chăn gà nuôi vịt thì có phải thoải mái hơn không, khéo vài năm nữa tôi già trước cả mẹ tôi mất. Mà nghĩ lại cũng thấy bực mình, yêu nhầm một tên đẹp trai đào hoa quá cũng mệt, hết em này rồi đến em kia… không muốn quản cũng không được mà!

……………………

Giải quyết chuyện của Thuỳ Trâm và Kiều Oánh xong, tôi liền thay quần áo rồi đem thức ăn lên cho cu Gin. Lúc chuẩn bị ra xe đến bệnh viện, tôi vô tình gặp được Má Lớn vừa mới đi đâu đó về. Thấy tôi, bà ấy có vẻ gượng gạo, nhạt giọng hỏi:

– Con lên bệnh viện với cu Gin à An Lâm?

Tôi gật đầu, vẫn lễ phép như bình thường:

– Dạ Má, con về nghỉ ngơi một lát, giờ lại đem thức ăn lên cho vυ' Hiền với cu Gin.

Thấy thái độ của tôi trước sau vẫn như vậy, Má Lớn cũng bớt ngượng ngùng hơn, bà ấy thêm chút nhiệt tình hỏi:

– Sức khỏe cu Gin đã đỡ hơn chưa?

– Dạ đỡ hơn được chút rồi Má, bữa nay có thể ăn canh được rồi.

Má Lớn đi đến trước mặt tôi, bà ấy tháo kính xuống, để lộ quầng mắt thâm đen cùng vẻ mặt xuống sắc tiều tụy khiến tôi giật cả mình. Từ sau chuyện của Chính Quân và anh Cả phơi bày ra đến giờ, tôi rất hiếm khi nào gặp được Má Lớn, mà dạo gần đây lại thêm nhiều việc, tôi cũng không có ở nhà thường xuyên để nhìn thấy bà ấy. Đúng như lời mọi người nói, Má Lớn thời gian vừa qua sống quả thật không được tốt, da dẻ cũng không còn căng sáng hồng hào như trước nữa.

– Ừ, cho Má và anh Cả gửi lời thăm thằng bé, đợi cu Gin về Má sang thăm… con với Chính Quân đừng buồn Má nha…

Tôi gật đầu, cười dịu:

– Dạ không sao mà Má, con có buồn gì Má đâu, với lại cu Gin bị bệnh… nhà mình có muốn vào thăm cũng không được mà.

Má Lớn thở dài:

– Sao nhà mình lại xảy ra nhiều chuyện đau lòng như vậy? Chính Uy anh con cứ nhắc cu Gin suốt… anh con muốn đi thăm nhưng ngại… Chính Quân.

– Dạ, Má nói lại với anh Cả là cu Gin không sao, đợi thằng bé về con đưa cu Gin lên phòng chơi với anh Cả. Dạ thôi con đi trước nha Má, để kịp giờ cơm chiều cho thằng bé.

– Ừ con đi đi.

Chào tạm biệt Má Lớn, tôi liền lên xe đi đến bệnh viện, đúng là không thể ngờ được Má Lớn lại có ngày yếu thế, ăn nói nhỏ nhẹ lép vế đến như vậy. Mà cũng phải thôi, con trai bà ấy làm ra loại chuyện đó, người làm mẹ biết sai mà vẫn che giấu thì còn trách ai được nữa. Nhưng thôi kệ đi, có sai thì bọn họ vẫn là bậc trưởng bối, tôi không thể đối xử tệ với bọn họ được. Chuyện nào ra chuyện đó, sống cũng không nên ngang ngược quá mức, nên biết cân nhắc để tránh mang hậu họa về sau.

Tôi đem cơm lên cho vυ' Hiền với cu Gin, vào thăm con được một lát, cho con ăn xong thì lại phải ra ngoài chờ. Trông cu Gin gầy tong gầy teo mà tôi xót đến không chịu được, hai mắt thằng bé đen thui vì thiếu ngủ, người cứ như trơ xương ra. Tôi còn nhìn thấy cả dây trói tay trói chân, bụng dạ xót đến lộn tùng phèo nhưng vẫn cố lơ đi để cho con được điều trị tốt nhất. Bác sĩ Đăng nói thằng bé ổn hơn rồi, nếu cứ đúng theo tiến độ này thì khoảng hai tuần nữa là có thể về nhà. Cầu Trời cho con có thật nhiều sức mạnh để vượt qua giai đoạn khó khăn này, cố lên con trai à!

Chính Quân thời gian này rất bận, sáng anh đến thăm con rất sớm, đến tối muộn mới vào viện thăm con thêm lần nữa. Tình hình đấu đá thu mua công ty cũng không phải dễ dàng gì, anh là đang định thâu tóm cả tập đoàn Đinh thị nên lượng công việc rất nhiều, lại phải tập trung hết sức. Mà đừng nói chỉ một mình anh, đến cả Chính Vũ, ba chồng tôi, lại thêm cả Anh Cả chỉ ngồi làm việc ở nhà cũng không được rảnh rỗi. Coi như là cả nhà họ Dương đánh trận này một ăn một thua, thắng thì làm ông trùm của giới tài phiệt, mà thua thì coi như mất trắng tất cả. Tôi biết anh đang rất vất vả nên tôi cũng hạn chế gọi điện thoại cho anh để anh có thể yên tâm lo tốt được công việc của mình. Hy vọng tất cả mọi chuyện suôn sẻ!

Vẫn như thường lệ, cứ hai ba ngày tôi về nhà nghỉ ngơi một lần. Sáng nay Chính Quân đi làm muộn hơn thường khi, hai vợ chồng mới có được chút thời gian ôm ấp tâm sự các kiểu. Tôi nằm gọn trong lòng anh, hai mắt mơ màng như muốn ngủ, tôi khẽ hỏi:

– Con cứ nhắc anh… lát nữa anh ghé thăm thằng bé một chút.

Chính Quân vỗ vỗ lưng tôi, anh khẽ trả lời:

– Ừ, để anh ghé, mấy hôm anh ghé toàn lúc con đang ngủ…

– Vâng…

Anh ôm siết eo tôi, giọng thì thầm:

– Thời gian này vất vả cho em quá… anh xót cho hai mẹ con nhưng không biết phải làm cách nào. Hay cứ để vυ' Lệ lên với vυ' Hiền cùng chăm cu Gin, em lên rồi về cho đỡ bí bách.

Tôi mắt nhắm mắt mở, lắc đầu nói:

– Không được đâu, không có A Mỹ… thằng bé không chịu ai đâu. Con đang bệnh, đến cả vυ' Hiền mà thằng bé cũng không cho tới gần… cứ để em chăm con, phải là em chăm em mới yên tâm được.

Chính Quân đột nhiên im lặng, phải mấy giây sau, anh mới kề sát tai tôi, nỉ non:

– Cảm ơn em, cảm ơn em đối xử tốt với con của anh… cảm ơn em nhiều lắm!

Tôi mím môi mỉm cười chứ không trả lời, gả cho người đã có con thì phải chấp nhận hy sinh vì hạnh phúc gia đình. Cái này là tôi tự nguyện nên tôi cũng không nghĩ là mình có công lao gì cả, cứ coi như là tôi đang chăm sóc và nuôi nấng con ruột của mình thôi. Chỉ là vẫn nên để cho anh ấy cảm thấy tôi có công để sau này anh biết yêu thương vợ con nhiều hơn bây giờ, chứ ba cái công lao mà anh nói, nó cũng không là gì đối với tình cảm tôi dành cho cu Gin.

Cũng không biết là tôi ngủ kiểu gì mà lúc tỉnh dậy đã quá giờ cơm trưa, Chính Quân cũng đi làm từ lúc nào. Ngủ dậy, bé Thà chuẩn bị cơm trưa cho tôi, con bé ngồi chờ tôi ăn, lại bắt đầu kể lại tình hình theo dõi mấy ngày nay.

– Mợ Hai nhỏ với chị Oánh vẫn còn gây nhau, vẫn là mợ Hai nhỏ gây sự, còn chị Oánh thì lơ đi coi như không biết gì. Mà dạo này mợ Hai nhỏ làm sao á Mợ, người hậm hực cau có ai làm gì cũng không vừa ý hết chơn. Người làm trong nhà bị mợ Hai nhỏ đánh thấy thương luôn, còn ghê gớm hơn đợt mợ Ba có bầu. Hôm qua cũng vì chuyện đánh người làm mà mợ Hai nhỏ bị mợ Cả với Bà Nhỏ mắng cho một trận, không biết là chịu thôi chưa.

Tôi gật gù, Thuỳ Trâm không buồn bực trút giận lên người làm thì mới lạ ấy. Tình hình công ty nhà cô ấy đang trên vực phá sản, tình cảm vợ chồng thì nhạt hơn nước lã, tôi cứ sợ cô ấy bị bức đến điên không luôn ấy.

– Vậy còn cậu Hai với Kiều Oánh?

Bé Thà nhỏ giọng trả lời:

– Hôm qua mợ Hai nhỏ với cậu Hai gây nhau một trận rất lớn, lúc cậu Hai đi, mợ Hai nhỏ đập phá hết đồ đạc trong phòng. Còn về cậu Hai với chị Oánh… tối hôm kia, em thấy hai người bọn họ có gặp nhau.

Tôi khựng đũa, nheo mày hỏi:

– Nói cái gì em có nghe được không?

Bé Thà ngại ngùng nhìn tôi:

– Dạ không… nói chuyện trong phòng sách của cậu Hai… nên em nghe không được.

Lòng tôi có hơi run run:

– Nói chuyện lâu không?

– Dạ tầm 10 phút…

10 phút… 10 phút thì không quá mức đáng sợ… vẫn còn suy nghĩ được theo hướng khác.

– Ừ mợ hiểu rồi, em cứ tiếp tục theo dõi cho mợ. Mà cẩn thận cậu Hai, cậu ấy tinh ý lắm, đừng để cậu nghi ngờ.

– Dạ em hiểu rồi.

Ăn cơm trưa xong, tôi với bé Thà đi tới từ đường thắp nhang cho tổ tiên. Từ lúc cu Gin xảy ra chuyện đến giờ, ông nội đi vẫn chưa về, mọi người chỉ biết ông đi gặp bạn chứ cũng không biết là gặp ai bởi ông không chịu nói. Mọi việc lớn nhỏ trong nhà giao lại hết cho bác Thuận và Má Nhỏ, Má Lớn vẫn là người chịu trách nhiệm lớn nhất. Châu Nhi dạo gần đây sức khỏe không được tốt, cô ấy ở nhà mẹ nhiều hơn ở nhà chồng. Mà một phần chắc cũng vì Chính Vũ đi sớm về khuya, bận tối mắt tối mũi nên cô ấy mới về nhà mẹ chơi cho thoải mái. Má Nhỏ không nói nên cũng không ai dám nói gì đến con dâu của bà ấy.

Còn về chuyện của cu Gin, tôi cho bé Thà và vυ' Hiền kiểm tra một lần nữa phòng ngủ của A Mỹ, hy vọng là tìm được chút manh mối nào đó có liên quan. Vυ' Lệ thì chắc chắn không hại cu Gin rồi, lá gan bà ấy nhỏ lắm, đến bây giờ vẫn còn ám ảnh chuyện A Mỹ chết nên làm sao dám hại cháu trai của nhà họ Dương được. Trợ lý Minh đang cho điều tra tình hình gia đình A Mỹ ở dưới quê, để xem bọn họ có biểu hiện gì khác lạ hay không. Nếu A Mỹ còn sống thì tốt rồi, đằng này cô ta chết… muốn điều tra lại phải khó khăn gấp mấy lần.

Mà nghĩ kỹ mọi chuyện thì lại thấy A Mỹ quả thật có phần độc ác, không nói đến việc cô ta hại Châu Nhi, chỉ nói riêng việc cô ta hại cu Gin thôi cũng đủ để thấy lòng dạ cô ta nhẫn tâm đến mức nào rồi. Sao A Mỹ lại có thể hại cu Gin được vậy? Chẳng nhẽ suốt 5 năm vừa qua, cô ta chỉ giả vờ thương thằng bé thôi sao? Nuôi một đứa trẻ trong thời gian lâu dài như vậy, chẳng lẽ không có một chút tình cảm nào?

Khẽ thở dài bất lực, A Mỹ hại Châu Nhi vì cớ gì thì tôi không biết nhưng một khi A Mỹ đã hại cu Gin… vậy thì chỉ có thể nói… là có người đứng đằng sau thao túng vụ này. Tính tới thời điểm hiện tại, cu Gin là đứa cháu trai duy nhất của nhà họ Dương, nếu cả chị Loan và Châu Nhi đều không sinh được con hoặc là bọn họ sinh được con gái thì khả năng một phần ba gia sản sau này sẽ để lại hết cho cu Gin là rất cao. Một mình Chính Quân có Ông Nội chống lưng đã khó đối phó, giờ thêm cả cu Gin mới bé xíu mà ôm một phần ba gia tài khổng lồ thì hỏi xem… bọn họ chịu để yên thế nào được. Tiêu diệt Chính Quân không được vậy thì chỉ còn cách tiêu diệt cu Gin, một đứa bé lớn lên với vết tích từng bị nghiện thì tương lai kế thừa coi như không còn nữa….

Độc! Ai dùng kế này quả thật quá độc, hãm hại đường sống của một đứa trẻ thì đủ biết độ độc ác khốn nạn đến nhường nào rồi. Những đứa trẻ sinh ra ở hào môn… suy cho cùng đều là những đứa trẻ đáng thương!

Tôi thắp nhang ở từ đường xong, đang định đi về thì vô tình gặp được bà lão tóc bạc hay ngồi ở góc cây bên cạnh từ đường. Lần này gặp lại bà lão, bà ấy vẫn là ngồi ở góc cây nhìn tôi, trên miệng phì phà điếu thuốc, ánh mắt như cười nhìn về phía tôi:

– Mợ Hai… có duyên với mợ quá!

Tôi đi đến chỗ bà lão, vui vẻ chào hỏi:

– Dạ bà, bà vẫn khỏe chứ hả bà?

Bà lão gật gù:

– Thấy lão vẫn còn hút thuốc được là biết lão khỏe rồi… à mợ Hai nè… cậu chủ nhỏ sắp về chưa?

Tôi có hơi giật mình, vội hỏi:

– Bà cũng biết cu Gin nhà con đang bệnh hả bà?

Bà lão cười khà khà:

– Lão nói với mợ rồi, có cái gì mà lão không biết… nói chung thì lần này cậu chủ tai qua nạn khỏi… mợ không phải lo nhiều.

Tôi mừng húm:

– Thật hả bà? Thật là cu Gin nhà con không sao phải không?

Bà lão gật gù:

– Thì mợ cứ biết vậy là được rồi, cũng hên là con quỷ kia nó chết… chứ nếu nó còn sống thì trời độ cậu chủ nhỏ cũng không được. Phúc cậu chủ lớn nên tai qua nạn khỏi… mợ yên tâm đi.

Tôi mừng đến muốn rơi nước mắt, tôi liên tục nói:

– Cảm ơn bà, con cảm ơn bà nhiều lắm.

Bà lão cười nói với tôi:

– Ơn nghĩa gì hả mợ, lão cũng có giúp được gì đâu, là lão biết được nên lão nói cho mợ đừng rầu lo thôi. Mợ vào trong kia khấn vái cái gì mà khóc bù lu bù loa, lão nghe còn buồn chứ nói gì tổ tiên nhà này. Mợ như vậy là tốt rồi, hiếm thấy ai thương con chồng thiệt lòng được như vậy đâu.

Tôi khẽ cười:

– Dạ… là chuyện con nên làm mà bà. Thằng bé đáng thương, con không thương thì ai thương nữa bây giờ.

Bà lão đột nhiên đanh mặt quở trách:

– Mà cái lão già kia đi đâu vậy kìa? Con cháu bị hại ra như vậy mà chui rút ở đâu không thấy về, hay lại là ôm viên ngọc bỏ trốn rồi cũng nên.

Nghe sơ qua là biết bà lão đang nhắc đến ai, mà vị này tôi không dám nói đến nên đành lặng im. Thấy tôi im lặng, bà lão lại nói, giọng lần này cũng hơi khàn đi:

– Mợ Hai… nhà họ Dương rồi sẽ xảy ra biến cố lớn… có khả năng là sẽ có người chết. Mợ phải thật cẩn trọng, mợ hiểu chưa?

Tôi có chút lo lắng, vội hỏi:

– Là chuyện gì vậy hả bà? Bà đừng làm con lo lắng… con…

Bà lão vội trấn an tôi:

– Lão nói cho mợ đề phòng chứ có biết lão cũng không nói trước cho mợ nghe được… lòng dạ con người hiểm độc… mợ với cậu phải cẩn thận hết sức nha mợ Hai. Gặp phải chuyện gì cũng thật bình tĩnh, bình tĩnh để suy xét, để phân tích rồi tìm hướng giải quyết…

Tôi gật gật, biểu cảm nghiêm túc hẳn ra:

– Nhưng liệu có cách nào ngăn cho biến cố ập tới không bà?

Bà lão lắc đầu, giọng nặng nề:

– Là ý Trời rồi, không chạy trốn được… quả bóng thổi căng quá thì chắc chắn sẽ nổ, huống hồ gì đây là chuyện ân oán hận thù. Ngày trước lão từng cân nhắc đến việc có nên nói cho ông nội chồng mợ biết là nhà họ Dương này sẽ gặp một vị khắc tinh hay không… nhưng giờ nghĩ lại… có nói hay không nói thì mọi chuyện nó vẫn là như vậy… nghiệp báo oan gia thì chạy đâu cho thoát được đây?

Tôi trố mắt nhìn bà lão:

– Khắc tinh?

Bà lão nhìn tôi, ý cười nhàn nhạt:

– Ừ, là khắc tinh nhưng khắc tinh của ai thì lão không biết… trước mắt cứ tạm coi là nhân duyên kiếp trước đi.

Bà lão càng nói tôi càng mơ hồ, gì là khắc tinh rồi gì là nhân duyên kiếp trước… rốt cuộc là thế nào vậy nhỉ?

Thấy tôi chau mày suy nghĩ, bà lão liền cười nói:

– Mợ đừng suy nghĩ đến lời lão vừa nói, mợ chỉ cần biết cẩn thận bảo vệ cho bản thân mợ là được. Trách lão biết nhưng biết sơ sài không giúp gì được cho mợ. À lão có chuyện này quên nói…

– Dạ, là chuyện gì vậy bà?

Bà lão nhìn tôi, trên môi vẫn là nụ cười nhưng lời nói lại sắc bén vô cùng:

– Trong lòng mợ đang rối như tơ vò đúng không, để lão khuyên mợ một câu như vầy… người có tật thì hay giật mình… mợ suy đoán chi cho phiền não…

Người có tật thì hay giật mình… có tật thì hay giật mình… sao tôi lại quên câu này vậy nhỉ? Quá tốt rồi!

Mấy ngày sau, trong nhà họ Dương đột nhiên xảy ra những chuyện kỳ lạ quái dị… đầu tiên là tiếng khóc rên trong đêm… tiếp theo đó lại đến dấu chân máu trải dài ở cầu thang bộ… thật đủ khiến những người sống ở nhà họ Dương bị doạ một phen hoảng loạn mà…

Cho đến ngày hôm nay, dấu chân máu lại xuất hiện trong cả căn phòng cũ của A Mỹ… rốt cuộc thì có người cũng không chịu được nữa mà phát điên lên. Nhưng vượt ngoài suy đoán của tôi, người bị doạ đến nổi điên đầu tiên… lại chính là Châu Nhi – mợ Ba của nhà họ Dương!