Tôi tỉnh dậy với một gáo nước lạnh vừa bị tạt vào mặt, hai mắt lờ đờ khẽ mở, miệng khô khốc, người nóng bừng bừng, đầu đau đến không thể chịu được. Hình ảnh cây cối trước mắt như nhòe hết cả đi, lắc mạnh đầu vài cái, phải khó khăn lắm tôi mới có thể nhìn rõ được mọi thứ trước mặt.
– Mày tỉnh rồi đó hả? Sức mày cũng mạnh quá chứ?
Trước mắt tôi lúc này là người đàn bà khá béo, vóc dáng khô kệch như đàn ông, đầu tóc rối bù, gương mặt nhơ nhớp diêm dúa. Bà ấy nhìn tôi với ánh mắt phẫn uất chứa đầy thù hận kèm theo là nụ cười rờn rợn xảo quyệt. Lại nhìn xuống thân mình, tôi lúc này đang bị trói chặt vào thân cây, hai tay hai chân không cách nào cử động được, còn mụ đàn bà kia lại cười sảng khoái khi thấy tôi đang cố vùng vẫy trong vô vọng. Mụ ta cầm trên tay một bình nước gì đó màu vàng nhạt rồi tạt thẳng vào người tôi, một mùi nồng nặc của dầu đốt xộc lên khiến tôi bị sặc ho đến nghẹn cả cổ họng. Nước mắt nước mũi chảy dài, tôi tức đến run người, cảm giác vừa đau ở đầu, vừa hoa mắt lại vừa buồn nôn nó khiến tôi không cách nào chịu đựng nổi. Thấy tôi khổ sở, mụ ta lại khoái chí cười phá lên:
– Ê, mày có biết chỗ này là chỗ nào không? Ở đây chính là nơi mà tao từng bắt cóc chồng mày… giờ thì đến lượt mày, mày thấy có vinh hạnh không?
Tôi mở to mắt nhìn bà ta, cười khẩy một cái, tôi lượm giọng:
– Bà muốn làm gì tôi? Lại tính gϊếŧ người à? Gϊếŧ tôi cũng chẳng ích lợi gì… bà chỉ làm chuyện ruồi bu.
Mụ điên kia cười ha hả:
– Mày không cần chơi chiêu tâm lý với tao, bọn họ nói tao khùng nhưng tao không bị khùng. Tao còn phải trả thù cho con trai của tao…
Nói tới đây, bà ta liền đi nhanh tới rồi tát thật mạnh vào mặt tôi, hai mắt bà ta long lên xồng xộc, giọng gừ mạnh:
– Là do thằng chồng của mày… là do nó gϊếŧ con tao… Chính Thành của tao… đứa con trai bé bỏng đáng thương của tao!
Trên đầu máu vẫn chảy, giờ đến cả miệng… cũng bị chảy máu. Tôi gom hết máu đang chảy trong miệng lại rồi phun thẳng xuống chân mụ ta, tôi cười nhạt:
– Bà sai rồi, Chính Quân không phải là kẻ gϊếŧ con trai của bà.
Mụ Phương cười hố hố ngửa mặt lên trời, mụ ta vỗ vỗ vào má tôi, vừa cười vừa nói:
– Chồng mày cũng nói như vậy… nó cũng không nhận đã gϊếŧ con tao.
Tôi cười khẩy:
– Chứ chồng tôi không gϊếŧ thì bà ép anh ấy nhận bằng cách nào… ha ha… tưởng bà khôn ngoan thế nào hóa ra cũng là kẻ ngu, bị người khác xỏ mũi dắt đi mấy chục năm mà không biết. Nếu Chính Thành biết bà ngu như vậy… cậu ấy chắc sẽ tức lắm. Trả thù… tưởng ghê gớm lắm… thì ra là trả thù sai người.
Mụ Phương nghiến răng ken két, mụ ta siết chặt tay vào cổ tôi, giọng gằn lên giận dữ:
– Mày nói gì? Mày đừng qua mặt tao… mày đừng tưởng nói vậy là tao tin mày… không có đâu… mày đứng đây mà đợi cái chết đi.
Cổ bị siết đến thở không thông nhưng tôi vẫn cố bập bẹ từng chữ:
– Tao… không sợ, mày gϊếŧ tao đi… để tao gặp con mày… tao sẽ nói với nó… mày là người mẹ ngu dốt tồi tệ… đến trả thù cho con… cũng chả làm được tích sự gì. Mày hại Chính Quân nhưng lại để cho… Chính Uy… sống ung dung… mày ngu… ngu!
Nghe tôi nhắc đến Chính Uy, hai mắt mụ Phương mở to ra, giọng bà ta gằn mạnh:
– Chính Uy… mày nói sảng gì vậy? Liên quan gì đến Chính Uy… hả?
Cổ họng nghẹn ứ, mụ ta giận dữ siết càng mạnh, tôi lúc này gần như thở không được nữa rồi. Trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc thì tôi lại nghe có rất nhiều tiếng bước chân đang đùng đùng chạy đến, mụ Phương cũng nghe thấy, mụ ta liền buông cổ tôi ra, tôi lúc này liền ho sặc sụa, lại tham lam hô hấp liên tục. Mụ Phương có chút hoảng loạn, mụ ta lùi về một bên, trên tay là con dao sắc bén kè kè sát cổ tôi, mụ ta là muốn đề phòng mọi người làm bậy.
Chính Uy, Chính Vũ, ông nội, Má Lớn, Má Nhỏ,… tất cả mọi người đều chạy đến, chỉ thiếu mỗi Chính Quân là chưa về đến kịp. Thấy tôi bị trói, Chính Vũ sốt ruột, chú ấy tiến lên một bước, giọng khẩn trương:
– Dì Phương… mọi chuyện có gì từ từ nói… dì thả chị Lâm ra trước đi… được không?
Ông Nội cũng gấp gáp bước lên:
– Phương… để đó ba giải quyết cho… đứa nào có tội, ba bắt nó đền tội cho Chính Thành… nha con…
Mụ Phương cười lớn:
– Bọn các người định lừa tôi rồi bắt nhốt tôi nữa chứ gì… mơ đi. Chính Tân đâu? Anh ta ở đâu? Có phải lại đi cưới thêm vợ rồi phải không? Thằng Quân đâu, tôi bắt vợ nó ở đây rồi nó đâu? Định trốn luôn chứ gì?
Má Lớn lúc này mới bước đến, bà ấy dịu giọng trấn an mụ Phương:
– Phương… có chuyện gì thì bình tĩnh nói chuyện, có mọi người ở đây, không ai để cho em thiệt thòi đâu… không…
Má Lớn chưa kịp dứt lời, mụ Phương đã siết chặt lấy cổ tôi, mụ ta huơ huơ con dao về phía trước, quát lớn:
– Tránh ra… đám các người biến hết… cút hết cho tôi… bà… bà… cả mấy đứa này nữa… cút cụt hết. Bọn mày đừng tưởng tao không biết gì, bọn mày thấy tao với thằng Quân đánh nhau thì bọn mày vui lắm chứ gì? Đừng ở trước mặt tao diễn cảnh gia đình yêu thương nhau nữa… cút… cút hết.
Má Lớn bị bắt chẹt tức đến trợn tròn cả mắt nhưng với ánh nhìn cảnh cáo của ông nội, không một ai dám ho he nói gì lại mụ Phương một câu nào. Ngay lúc nước sôi lửa bỏng, Chính Quân với ba chồng tôi vừa hay xuất hiện, đi theo sau còn có cả trợ lý Minh và chú Bá. Thấy sự xuất hiện của Chính Quân, mụ Phương như mèo thấy mỡ, mụ ta khoái chí cười nhếch môi, gật gật đầu ra vẻ tâm đắc lắm.
Chính Quân hai tay cho vào túi quần, anh nhìn thẳng về phía tôi, chân mày khẽ chau vào nhau, môi hơi mím, một chữ cũng không nói ra. Tôi cũng nhìn về phía anh, đầu tôi khẽ gật, vẫn cố nở một nụ cười để cho anh yên tâm. Mụ Phương lúc này chỉ lo nhìn về phía Chính Quân, mụ ta cười lớn:
– Cuối cũng mày cũng đã tới… chịu tới gặp tao rồi à con trai?
Chính Quân khẽ gật gật đầu giống như là trấn an tôi, rồi sau đó anh quay về phía mụ Phương, trực tiếp ra trận. Biểu cảm thay đổi 360 độ, anh nhàn nhạt cất giọng:
– Sao? Muốn gặp tôi có chuyện gì?
Mụ Phương lại kề dao vào cổ tôi, mụ ta lớn giọng:
– Tao với mày thì có gì… mày gϊếŧ con tao… tao gϊếŧ lại vợ mày… coi như huề.
Lời vừa dứt, mụ ta liền lấy trong túi ra một cái quẹt lửa, bật cho quẹt lửa cháy lên, mụ ta cười phấn khích:
– Trên người con này có dầu… tốt nhất tụi bây đừng làm càn… hiệu rõ chưa?
Chính Quân vẫn giữ nguyên được sự bình tĩnh, anh tiến lên một bước, giọng nghiêm túc:
Mụ Phương trừng mắt nhìn về phía tôi, mụ kề sâu con dao vào thịt tôi thêm chút nữa:
– Mày câm miệng, ở đây không đến lượt mày lên tiếng.
Ba chồng tôi coi như cũng biết thương con dâu, ông bước đến bên cạnh Chính Quân, giọng dịu ngọt:
– Phương… tha cho con bé đi, nó vô tội… em làm như vậy… sẽ gây phiền phức cho anh đó.
Mụ Phương nhìn ba chồng tôi bằng ánh mắt hoang mang mơ màng, bà khẽ dịu giọng:
– Nhưng em… chỉ có cách này mới bắt thằng Quân nhận tội. Anh thấy đó, em có muốn nó chết đâu, em muốn nó nhận tội, nó gϊếŧ Chính Thành con trai của mình… nó phải nhận tội chứ?
Ba chồng tôi gật gật đầu, ông thương khảo với mụ ấy:
– Đúng, đúng là Chính Quân phải nhận tội. Nhưng em cũng biết rồi đó, thằng Quân nó lỳ lượm sợ bị mắng… nó đâu dám nhận tội với em… nó nhận tội với anh rồi… nhận rồi.
Mụ Phương mở tròn mắt, bà ấy ngạc nhiên:
– Nhận rồi? Nó nhận tội với anh rồi? Nó nhận là nó gϊếŧ Chính Thành?
Ba chồng tôi gật đầu:
– Dĩ nhiên, làm sao nó không nhận được, là anh bắt nó phải nhận… nó làm sao bằng được với Chính Thành.
Chính Quân lúc này bắt đầu phản pháo lại:
– Ba nói vậy là sao? Ba nói sẽ giấu chuyện này cho con… sao ba lại nói cho bà ấy biết? Con đã làm bao nhiêu chuyện vì ba rồi mà?
Ba chồng tôi cười khẩy:
– Làm bao nhiêu chuyện thì mày cũng làm vì Dương gia chứ có phải làm cho tao đâu… mày gϊếŧ Chính Thành… mày phải nhận tội.
– Ba… ba bán đứng con?
Ba chồng tôi tiến gần đến chỗ mụ Phương, ông diễn như thật:
– Tao nhịn mày đến ngày hôm nay chỉ đợi thời cơ này… mày gϊếŧ Chính Thành… mày phải đền mạng cho thằng bé.
Mụ Phương thoáng run lên, mụ ta xúc động đến đỏ ửng mắt:
– Anh Tân… em không nói oan… là nó gϊếŧ Chính Thành… vậy mà con nhỏ này… nó lại nói không phải… nó nói là…
Chính Quân đột nhiên hét lên:
– Đúng… là tôi gϊếŧ Chính Thành… như vậy hài lòng bà chưa?
Tôi nhìn Chính Quân, biết là anh ấy đang phối hợp với ba chồng tôi diễn lừa mụ Phương nên tôi cũng phụ họa diễn theo:
– Chính Quân… em không ngờ… không ngờ…
Mụ Phương đúng là xúc động thật, con dao trên tay mụ cũng rời xa khỏi cái cổ của tôi, tay mụ run run nhìn về phía ba chồng tôi, cơ thể như muốn bước đến bên cạnh ông. Ngay lúc mụ ta lơ là, trợ lý Minh liền phi thẳng tới đá phăng con dao trên tay mụ ta xuống, người làm cũng ùa vào đè bẹp mụ ta xuống đất, vở kịch này… coi như đã diễn xong.
Chính Quân lúc này chạy tới chỗ tôi, anh với mọi người tháo dây cởi trói cho tôi, anh ôm siết tôi vào lòng, giọng anh khàn đặc:
– Em chịu được không? Đau lắm không?
Tôi gật gật đầu:
– Chịu được… anh… giải quyết cho xong luôn đi.
Chính Quân khẽ gật:
– Ừ… cố chịu một chút.
Mụ Phương bị bắt trói, mụ ta gào lên như lợn bị chọc tiết, lần này đến cả ba chồng tôi mụ ta cũng lôi ra chửi không thương tiếc. Chính Quân cho người đưa mụ ta đi khỏi, phải ba bốn người khiêng mụ ta đi chứ nhất quyết mụ ta không đồng ý rời đi. Tôi không biết Chính Quân muốn đưa mụ ta đi đâu, chắc có lẽ là đưa đến đồn công an…
Mọi người lúc này định rời đi theo mụ Phương thì liền bị Chính Quân giữ lại, đặc biệt là chỗ Chính Uy và Má Lớn, hai người họ bị chặn lại đầu tiên. Ông nội nhìn về phía Chính Quân, ông ngờ ngợ hỏi:
– Chính Quân… chuyện này là sao?
Chính Quân ôm lấy tôi, giọng anh quét đến chỗ Chính Uy, khàn khàn nói:
– Mọi người đừng rời đi sớm, kịch vui vẫn còn… đợi chút nữa đi.
Má Nhỏ chau mày hỏi:
– Rốt cuộc là có chuyện gì vậy Chính Quân?
Chính Quân lúc này mới nhìn về chỗ Chính Uy, anh lạnh giọng hỏi:
– Chính Uy, ở đây có đông đủ mọi người… tôi cho anh cơ hội để nói ra sự thật… anh nói đi.
Anh Cả ngồi trên xe lăn, mắt nhìn thẳng về chỗ Chính Quân, anh ta im lặng không nói một câu nào, vẻ mặt bình tĩnh đến lạ. Chị Loan kế bên thì khác, chị có vẻ không vui khi thấy Chính Quân nói chuyện thiếu lễ độ với anh Cả, chị lạnh giọng, nói:
– Chú Hai… Chính Uy là anh trai của chú… chú nói chuyện nên nể mặt một chút.
Chính Quân cười khẩy, anh chẳng quan tâm đến lời của chị Loan, hai mắt vẫn nhìn về phía Chính Uy gắt gao. Má Lớn nhận thấy có chỗ nguy hiểm, bà ấy liền lên tiếng:
– Có chuyện gì để từ từ nói, An Lâm đang bị thương… bị đánh vào đầu cũng không đơn giản đâu.
Ba chồng tôi im lặng nãy giờ, giờ ông mới cất tiếng, trong giọng nói chứa quá nhiều sự bất đắc dĩ:
– Chính Uy… chuyện năm xưa thế nào… ba muốn con nói ra một lần cho rõ ràng.
Đến lúc này mọi người mới phát giác ra là có vấn đề nghiêm trọng thật sự, Má Nhỏ như sợ nhà cháy chưa đủ rụi, bà ấy liền châm dầu thêm vào lửa:
– Mọi người đừng có nói… là Chính Uy… nó mới là người đẩy ngã… Chính Thành nha?
Má Lớn trừng mắt nhìn về phía Má Nhỏ, bà ấy quát lớn:
– Ôn Nhàn… cô đừng ngậm máu phun người… bằng chứng đâu mà cô dám nói như vậy? Bằng chứng đâu?
Má Nhỏ sượng trân vì không cãi lại được, may mà lúc này, chú Bá được lệnh của trợ lý Minh, ông ấy liền cất giọng khàn khàn, nói:
– Mợ Hai… bà còn nhớ tôi không?
Má Lớn và cả mọi người đều ngờ ngợ nhìn về phía ông ấy, vẫn là Má Nhỏ lên tiếng trước:
– Ông đây là… là…
Chú Bá lại nói:
– Tôi là Bá, người mà năm trước nói… là đã từng nhìn thấy cậu Hai đi theo sau cậu Tư.
Má Nhỏ reo lên:
– À tôi nhớ ra ông rồi, ông là người phát hiện ra Chính Quân… đúng rồi… đúng rồi. Nhưng mà bữa nay ông tới đây… là có chuyện gì vậy?
Chú Bá hết nhìn về Chính Quân lại nhìn về anh Cả Chính Uy, ông lắc đầu thở dài, giọng run rẩy:
– Tôi… tôi xin lỗi mọi người… là do tôi năm xưa… năm xưa tôi nhìn nhầm… mới gây ra tai hại như ngày hôm nay…
Hướng về phía Chính Quân, ông cúi đầu, giọng nghẹn ngào như khóc:
– Đến bây giờ tôi mới biết… là cậu Cả và cậu Hai… cả hai người đều có cùng một mẫu áo giống nhau… cậu bé mà hôm đó tôi nhìn thấy đi theo cậu Tư… khả năng không phải là cậu Hai… không phải…
Nhất thời mọi người đều im lặng, ông nội bước đến gần chỗ chú Bá, ông hoảng loạn, hỏi gấp:
– Chú Bá… chú nói như vậy… là có ý gì?
Chú Bá sụt sùi nước mắt:
– Ông chủ… tôi có xem lại album ảnh của mấy cậu nhà này… lúc đó tôi mới phát hiện ra… là cậu Hai lúc nhỏ tướng người rất giống với cậu Cả… cái áo cậu Hai mặc hôm đó… cậu Cả… cậu ấy cũng có.
Má Lớn bước đến gần, bà quát lên:
– Chú nói vậy là vu oan cho Chính Uy? Con trai tôi từ nhỏ đi đứng đã khó khăn… nó làm sao đi được mà chú…
Má Lớn nói chưa hết câu, anh Cả đã quát lớn lên một tiếng:
– Mẹ… đủ rồi!
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía anh Cả, Má Lớn run run bước đến gần anh, giọng bà nghẹn hỏi:
– Chính Uy… con làm gì vậy? Con định làm gì?
Chính Uy ngước mắt lên nhìn mọi người, biểu cảm căng thẳng không giấu đi đâu được. Anh nhìn thẳng vào Chính Quân, gương mặt thoáng trở nên xanh xao, anh đột nhiên cất giọng run run khàn khàn mà đến cả tôi cũng cảm thấy ngỡ ngàng như không dám tin vào tai mình:
– Phải, là con đi theo sau Chính Thành…
Tất cả mọi người đều sững sờ trước những gì mà anh Cả vừa nói ra, đến cả Chính Quân, anh ấy cũng chau chặt mày lại, gần như là không nghĩ anh Cả sẽ tự thú nhận mọi chuyện như vậy.
Ba chồng tôi đi đến gần anh, ông gằn giọng hỏi:
– Con nói sao chứ?
Chính Uy cúi thấp đầu, anh run rẩy, biểu cảm lo lắng:
– Là con… người đi theo sau lưng Chính Thành hôm xảy ra tai nạn là con… là con chứ không phải Chính Quân.
Má Lớn chạy đến chỗ anh, bà lắc đầu điên cuồng phản đối:
– Con nói gì vậy Chính Uy… con đừng có nghe người ta hù mà nói bậy… không có… không phải… không phải là con…
Chính Uy hai mắt đỏ ửng, anh quát mẹ mình:
– Mẹ đừng như vậy nữa… con cũng đủ mệt mỏi rồi…
Nói tới đây, anh nhìn thẳng vào mọi người, giọng run run nghẹn ngào:
– Là anh đi theo Chính Thành… nhưng anh… anh không gϊếŧ em ấy… lúc anh rời đi… Chính Thành vẫn chưa chết… em ấy không có rơi xuống hồ… anh… anh thật sự không biết… anh không biết…
Cảm xúc như vỡ òa, Chính Uy khóc… những giọt nước mắt lăn dài trên má của anh, anh gục đầu xuống mà khóc… khóc rất nhiều…
Má Lớn ôm chầm lấy anh, bà cũng khóc, miệng liên tục nói lời xin lỗi… cứ tựa như ai đã làm hại mẹ con bà ấy vậy. Mọi người bước từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, nhất thời không ai nói được một câu nào trọn vẹn. Tất cả chỉ biết nhìn về Chính Uy bằng ánh mắt khinh thường kèm theo một chút chua xót…
Tôi hết nhìn về anh Cả lại ngước mắt nhìn lên Chính Quân, chỉ là ngay lúc này đây, anh ấy lại nhìn anh Cả… bằng ánh mắt dò xét… loại ánh mắt này… thật sự khiến tôi cảm thấy… anh ấy dường như không tin vào lời của anh Cả Chính Uy…
Chính Quân im lặng suốt từ nãy tới giờ, giờ anh mới nhàn nhạt cất giọng:
– Nếu Chính Uy đã nhận lỗi về mình… mọi người cũng không cần tụ tập ở đây nữa… chuyện này… coi như kết thúc…
Anh Cả ngước đôi mắt vươn đầy lệ về phía Chính Quân, anh dịu giọng khẩn khoản:
– Chính Quân… anh xin lỗi… xin lỗi vì để em chịu hàm oan suốt bao nhiêu năm qua… nhưng anh… anh cũng không phải có lỗi… anh không gϊếŧ người… anh không gϊếŧ Chính Thành… anh không có…
Chính Quân nghiêm giọng trả lời:
– Tôi không quan tâm anh có lỗi hay không, tôi làm sáng tỏ chuyện này chỉ để nói cho các người biết… là người nhà họ Dương nợ Dương Chính Quân tôi một lời xin lỗi đàng hoàng, cũng là nợ tôi một mạng này. Là các người suốt chục năm qua luôn nghi ngờ tôi… thứ các người muốn là muốn ép chết Dương Chính Quân tôi, muốn tôi bị dồn vào đường cùng chứ các người chắc gì đã yêu thương Chính Thành… hừ… để tôi xem… các người có đối xử với anh ta như đã từng đối xử với tôi hay không? Chúng ta cùng chờ xem nhé…
Nói rồi, anh cúi người bồng tôi trên tay rồi trực tiếp đưa tôi ra xe đi đến bệnh viện, hàm oan mà Chính Quân chịu đựng suốt bao nhiêu năm qua… coi như được minh bạch giải quyết một cách rõ ràng. Chỉ là… dường như Chính Quân đang cố tình giải quyết chuyện này theo hướng nhẹ nhàng nhất có thể thì phải…
Chính Quân ôm chặt lấy tôi, anh giúp tôi vén tóc, giọng dịu xuống:
– Cố một chút nữa… sắp tới bệnh viện rồi.
Tôi gật gật, vẫn là nhịn không được mà hỏi:
– Chính Quân… là anh cố tình phải không?
Anh nhìn tôi, khẽ hỏi:
– Cố tình chuyện gì?
– Cố tình không muốn truy cứu anh Cả.
Anh nhìn tôi rồi im lặng vài giây, cuối cùng cũng gật đầu xác nhận:
– Ừ, là anh cố tình như vậy.
Tôi ngạc nhiên hỏi:
– Tại sao? Chẳng lẽ anh không muốn tìm ra sự thật người gϊếŧ Chính Thành là ai hả?
Chính Quân cười nhạt:
– Chuyện đã xảy ra hơn 20 năm rồi, lúc đó đã không tìm được thì bây giờ tìm được bằng cách nào? Thứ anh muốn là muốn mình được minh oan chứ anh không nghĩ là anh có thể tìm ra được thủ phạm thật sự. Nhưng em có nghĩ đến chuyện… cái chết của Chính Thành chỉ là do rủi ro hay không?
– Nhưng… nhưng cũng vì bị hiểu lầm mà mụ Phương mới gϊếŧ anh?
– Đúng, đúng là mụ Phương gϊếŧ anh nhưng nếu anh là mụ ta… anh cũng sẽ làm như vậy. Chuyện lần này nó cứ như một móc xích vậy, cái xích từ đầu là sai lầm thì những xích về sau cũng đều là sai lầm…
Nói tới đây, chân mày anh chợt chau lại, giọng cũng lạnh dần đi:
– Mụ Phương… anh sẽ không để cho mụ ta được sống tốt, ít nhất là cho tới cuối cuộc đời này. Còn về Chính Uy… em có thấy là… anh ta dường như đang cố tình nhận tội hay không?
– Anh nói vậy… tức là anh đang nghi ngờ anh Cả?
Chính Quân cười nhếch môi:
– Dương Chính Uy là một con cáo già, anh ta không phải đơn giản như những gì em thấy đâu. Anh nhịn chuyện này không truy cứu sâu vào… thứ nhất là vì ba muốn giải quyết êm đẹp không muốn gia đình này tệ hại hơn, còn thứ hai… anh đang đợi xem, xem thử là kế tiếp… anh ta sẽ phản đòn lại anh như thế nào. Bây giờ mà anh có truy cứu thêm nữa thì cũng chẳng giải quyết được gì, anh cũng không biết là anh ta có phải là kẻ đã gϊếŧ Chính Thành hay không hay chuyện Chính Thành chết… đơn giản chỉ là tai nạn. Mà anh ta cũng giống như anh lúc trước… sống chết không nhận là mình cố ý để Chính Thành chết… em không có bằng chứng em cũng không làm được gì anh ta. Anh ngày xưa là vì không có mẹ, không có ai chống lưng nên cuộc sống của anh mới khổ sở… còn Chính Uy thì khác… bà Tuệ từ trước tới giờ đều không phải người đơn giản.
Tôi hiểu rồi… Chính Quân là muốn thả con tép bắt con tôm…
Chính Quân nhìn về phía trước, giọng anh lạnh lẽo hơn bao giờ hết:
– Dương Chính Uy… anh với anh ta… đã hẹn với nhau là kiếp này chỉ nên có một người được sống tốt!