Mợ Hai Nhà Họ Dương

Chương 14

Tôi giật mình vì tiếng quát lớn, cả anh Cả cũng đứng hình, tay còn chưa kịp lấy về đã bị Chính Quân đi tới hất mạnh khiến anh ấy té ngã xuống sàn. Thấy anh Cả bị ngã sóng soài, tôi vội đi tới đỡ nhưng chưa kịp đỡ đã bị Chính Quân gằn tay giữ chặt lại. Anh ta siết chặt tay tôi, hai mắt đanh lại, giọng dữ tợn:

– Em đứng yên ở đây cho tôi, tôi cấm em bước tới!

Tôi vùng vẫy, hét lên:

– Anh làm gì vậy Chính Quân, anh Cả ngã rồi kìa, anh bị điên rồi hả? Anh buông tôi ra chưa?

Chính Quân vẫn không chịu buông tay tôi ra, anh ta giữ chặt lấy tay tôi, siết đến đau điếng. Mặc tôi có nói có mắng hay có chửi, anh ta vẫn như khúc cây khúc gỗ, không nghe cũng không màn đến. Chính Quân kéo tôi đến chỗ anh Cả, anh ta đứng nhìn anh Cả đang chật vật tìm cách đứng dậy, anh ta cười lạnh, giọng như nói với kẻ thù:

– Sao vậy? Giờ lại muốn giở trò đồϊ ҍạϊ với vợ tôi sao? Chính Uy… anh có biết nhục không? Anh biết cô ta là ai không? Là vợ tôi… cô ta là vợ tôi…

Anh Cả mặt mày biến sắc, mồ hôi nhễ nhại, anh gằn giọng:

– Anh không làm gì em dâu hết, em đừng có hiểu lầm…

Chính Quân nhếch môi:

– Hiểu lầm? Là chính mắt tôi nhìn thấy anh xoa đầu vợ tôi… lầm… lầm thế nào được mà lầm?

Tôi cố chen vào giải thích:

– Chính Quân… anh đừng như vậy nữa, là hiểu lầm thật mà… tôi với anh Cả đã có gì đâu. Anh muốn bắt ghen bắt gì thì cũng phải có bằng chứng chứ, sao không không lại xông vào định tội cho tôi?

Chính Quân quay lại nhìn tôi, hai mắt hằn lên tia giận dữ, anh ta cười lạnh:

– Vậy chứ khi nãy là gì? Xoa đầu? Anh chồng đi xoa đầu em dâu? Em tưởng tôi bị mù à?

Tôi vẫn cố gỡ rối tình hình:

– Anh nhìn lầm thành xoa đầu rồi đó, anh Cả chỉ động viên tôi thôi… thấy tôi thổi nến một mình, ảnh tưởng là sinh nhật tôi nên vỗ đầu an ủi. Anh… anh ít nhất cũng phải hỏi trước hỏi sau rồi mới tức giận chứ? Tôi làm gì dám lén lút qua mặt anh… anh nghĩ thử xem đúng không?

Chính Quân chau mày, ánh nhìn nghi ngờ không giấu đi đâu được. Thấy anh ta bắt đầu nghi ngờ, coi như là có được đường cứu gỡ, tôi liền nói tiếp:

– Nhưng dù cho anh Cả có xoa đầu tôi thì cũng có gì mà anh phải làm quá lên vậy? Chỗ anh em trong nhà… anh đang làm quá vấn đề lên đó. Hay là… anh có chuyện gì đó giấu tôi? Phải không?

Nghe tôi hỏi tới, Chính Quân có vẻ như dè chừng hơn chút, anh dần dần buông tay tôi ra, giọng cũng nhạt xuống bớt:

– Cái miệng của em giỏi.

Thấy anh ta chịu nhúng nhường buông tay, tôi liền xoa xoa cổ tay mình, tiện thể quan sát xem anh ta có còn tức giận như khi nãy nữa không. Thấy Chính Quân lơ đi, tôi mới nhanh chóng đi tới đỡ lấy anh Cả, cũng chẳng dám dìu anh ấy lâu, vừa đỡ anh ấy đứng dậy tôi liền buông tay, giọng nhỏ xuống:

– Anh Cả… anh không sao chứ? Có sao không?

Chính Quân lúc này lại quay sang nhìn tôi, thấy vậy, tôi có chút chột dạ liền dịch về chỗ của anh ta. Chính Quân vừa liếc mắt về tôi vừa bực dọc quát nhẹ:

– Ngã nhẹ như vậy thì nhầm nhò gì mà em hỏi? Lắm chuyện!

Bị mắng, tôi nhất thời im bặt, anh Cả thấy vậy cũng liền lên tiếng:

– Anh không sao, anh không sao đâu… nếu không có chuyện gì nữa… vậy anh xuống dưới trước.

Tôi vội đáp:

– Dạ… anh Cả xuống…

Dứt lời, anh Cả quay người, bước chân khập khiễng, khó khăn lắm mới đi tới được cầu thang. Tôi nhìn theo bóng lưng anh ấy, trong lòng không biết diễn tả cảm xúc lúc này là như thế nào. Có hoang mang, có lo lắng, có khó hiểu, cũng có chút xót xa….

– Em nhìn cái gì? Muốn đi theo đỡ lắm đúng không?

Nghe giọng chất vấn của Chính Quân, tôi cơ hồ có chút khó chịu, quay sang nhìn anh ta, tôi khẽ nói:

– Anh hôm nay bị điên rồi hả? Anh đang có thái độ gì vậy?

Chính Quân nhìn tôi chốc lát rồi đột nhiên anh ta ép sát tôi vào lan can, hai tay giữ chặt lấy tay tôi, cả hai cơ thể dựa sát vào nhau, bốn mắt đối diện, biểu cảm trên gương mặt anh ta càng lúc càng kỳ quái.

– Em tưởng… tôi ngu ngốc không biết chuyện của em và anh ta sao?

Tôi kinh ngạc nhìn anh ta, chuyện gì vậy… tôi và anh Cả… làm gì có chuyện gì?

Tôi vùng vẫy:

– Anh lại lên cơn gì vậy? Tôi thì có chuyện gì, anh nói xem tôi có chuyện gì?

Chính Quân cười khẩy:

– Em đừng tưởng em cứ hỏi tôi như vậy là tôi sẽ sợ em, để tôi nhắc nhở em một chút… em tốt nhất đừng để tôi bắt gặp thêm một lần nữa em và anh ta tiếp xúc thân mật. Nếu không… đừng trách tôi quá tay với em…

Dừng một chút, anh ta lại nói, từng chữ từng chữ gằn lại:

– Chính Quân tôi ghét nhất là đàn bà nɠɵạı ŧìиɧ… em nhớ cho kỹ. Nếu đã lấy tôi thì nên yên phận ở bên tôi, những thứ tình cảm hèn mọn kia của em… tốt nhất nên quên hết đi. Anh ta trước kia không tranh được, bây giờ và sau này cũng không bao giờ tranh được với tôi… em đừng hòng mơ tưởng.

Chính Quân càng nói tôi càng thấy mơ hồ không rõ, rốt cuộc thì anh ta đang nói cái gì vậy? Cái gì tranh? Ai tranh cái gì với anh ta?

Tôi nhìn thẳng vào Chính Quân, khó hiểu hỏi:

– Chính Quân, anh rốt cuộc đang nói chuyện gì? Ai tranh cái gì? Tranh với ai?

Chính Quân cười nhếch môi nhìn tôi rồi phun ra ba chữ:

– Tôi… không biết!

Dứt lời, anh ta buông tay tôi ra, cả người cũng xoay nhanh về phía sau rồi bước thẳng không hề ngoảnh đầu lại. Trong khoảnh khắc anh ta bước đi, tôi vô tình thông suốt được một ít, tôi vội hỏi lớn:

– Dương Chính Quân… là anh cố tình muốn cưới tôi… có phải vậy không?

Bước chân của anh ta khựng lại, anh ta lại im lặng không trả lời. Bất giác, hai tay tôi siết chặt thành nắm đấm, giọng cũng run run:

– Anh… không phải vì thích tôi mới cưới tôi… có đúng không?

Với câu hỏi này, tôi vẫn thấy anh ta im lặng, nhưng khoảng hai giây sau, anh ta lại khẽ gật đầu, giọng cũng trầm xuống:

– Phải, tôi không thích em.

Ba chữ “không thích em” được thốt ra từ miệng Chính Quân… đột nhiên làm tôi có cảm giác chưng hửng không biết phải trả lời lại như thế nào. Chốc lát, có một loại cảm xúc ngổn ngang vây đến rồi bao quanh trái tim tôi, từng chút từng chút một điều khiển cảm xúc của tôi, khiến tôi khó mà bình tĩnh trở lại được…

Chính Quân đứng quay lưng về phía tôi, giọng anh ta khàn khàn, khản đặc:

– Em còn muốn hỏi gì nữa không?

Tôi khẽ cười nhạt, đầu lắc lắc:

– Không.

– Trời đêm lạnh, xuống ngủ sớm đi.

Buông lại một câu quan tâm giả vờ như vậy rồi rời đi, anh ta bỏ tôi lại một mình ở giữa sân thượng rộng lớn. Trong giây phút khó chịu này, pháo hoa trên trời đột nhiên sáng rực, từng đợt từng đợt pháo hoa được bắn lên trời, đẹp đến không tả được. Cũng không hiểu sao, tôi lúc này lại thấy cô đơn và tủi hèn nhiều đến như vậy, dường như tôi phát hiện ra được rằng… tôi là vật được tranh giành… giành xong thì bị vứt đi… một chút giá trị cũng không có…

Thế hóa ra những gì chú Ba Vũ nói là đúng, chỉ buồn cười là… tôi lại là vật được tranh giành không có giá trị!

………………………….

Tết năm nay tôi bận rộn hơn mọi năm rất nhiều, nhà chồng tôi khách đến chúc tết rất đông, lại chưa kể đến việc phải chuẩn bị cho hôn lễ của anh Cả. Mà qua chuyện đêm 30 trên sân thượng, tôi với anh Cả gặp nhau cũng có chút ái ngại. Anh Cả thì cũng không ngại ngùng gì quá đâu, chỉ có tôi là luôn giữ khoảng cách, không còn giữ được sự thoải mái như trước kia nữa. Nhưng tôi vẫn thật sự rất tò mò, tò mò không biết anh Cả đối với tôi là như thế nào… nếu là thích tôi… vậy thì thích từ khi nào mới được chứ? Tôi trước kia làm gì có nói chuyện thân mật qua lại với anh ấy bao giờ đâu?

Tôi với Chính Quân sau đó như mèo với chuột, gặp nhau chỉ liếc nhìn rồi lướt qua nhau như người xa lạ vậy. Tầm này anh ta có “em gái mưa” quấn quýt rồi, coi bộ hai người họ thân nhau dữ lắm, tôi thấy có hơi chướng mắt nhưng vẫn bỏ qua, không muốn để vào trong lòng. Sợ mà nói tới thì anh ta lại lý do lý trấu là em gái này em gái nọ, gây nhau lại phát bực vào người.

Châu Nhi có thai, công nhận là chuyện vui thật nhưng qua mấy ngày Tết, tôi lại có chút mệt mỏi với thái độ bánh bèo và sự quan tâm thái quá của Má Nhỏ. Châu Nhi vẫn rất khỏe, ăn uống cũng rất tốt nhưng càng lúc càng nhõng nhẽo đến nổi hết cả da gà. Mà thôi cái đó cũng không nói đi, cô ấy có thai, muốn được nuông chiều cũng là chuyện hợp lý. Chỉ có điều, Má Nhỏ làm quá mọi thứ lên làm tôi vừa thấy sợ vừa thấy khó chịu. Đến cả cu Gin mà bà ấy cũng bắt không cho chạy nhảy lung tung trong nhà, hễ cứ thấy thằng bé chạy nhanh chút xíu là lại quát lên bắt vυ' Lệ với A Mỹ phải giữ thằng bé lại vì sợ đυ.ng Châu Nhi. Mà trong khi đó, cu Gin chơi ở phòng ăn, Châu Nhi đứng ở phòng khách, không biết chạy 10 phút đã đến chưa nữa mà cứ làm mọi chuyện quá lên như vậy. Nhà chồng tôi có nhỏ đâu, cả cái nhà cứ giống như sân vận động vậy ấy, thiệt tình…

Sáng mùng 6 Tết, tôi về nhà ba mình chơi chốc lát, khi sáng, ba tôi có gọi tôi về ăn cơm, nghĩ đi nghĩ lại cũng thấy chán chán muốn ra ngoài nên tôi đồng ý. Lúc soạn đi, Chính Quân có đến gần tôi, anh ta hỏi:

– Có cần tôi đi cùng không?

Tôi nhìn nhìn anh ta:

– Tôi nghe nói hôm nay anh đưa cô Trâm đi đâu đó phải không?

Chính Quân gật gật:

– Ừ đi chúc Tết đối tác… tôi đưa em đi cùng cũng được, không sao.

Tôi cười nhạt:

– Tôi không muốn đi chung với anh, để tôi tự về nhà là được rồi.

– Nếu em ngại thì đợi tôi một chút, tôi xuống nhà nói với Trâm để em ấy tự đi… tôi đưa em đi.

Tôi lại lắc đầu, căn bản là không muốn đi chung với chồng tôi, tôi dịu giọng, nói:

– Thôi, công việc vẫn là quan trọng hơn, một lát anh về sớm… anh ghé chơi chút nữa cũng được…

Chính Quân giúp tôi vén vài sợi tóc mái lòa xòa, giọng anh ta chợt dịu xuống:

– Vậy… đợi tôi tới rước em.

– Ừm, vậy đi.

Chính Quân tiễn tôi ra xe, xe chạy đi rồi, tôi nhìn vào kính hậu lại thấy hình ảnh cha con hai người họ vẫn còn dõi theo bóng xe của tôi. Thoáng thở dài trong lòng, tôi không biết sau này rồi bọn tôi sẽ ra sao nữa… sao mâu thuẫn càng lúc càng nhiều vậy này?

Xe chạy đến nhà ba tôi, tôi vừa bước xuống xe đi vào, ba với dì tôi đã đợi sẵn, thấy tôi, bọn họ mừng như bắt được vàng, vội vội vàng vàng kéo tôi vào trong nhà. Đột nhiên, dì Nhu khóc lớn, hai mắt bà ấy chứa đầy lệ, bà ấy nắm chặt lấy tay tôi, khóc không thành tiếng:

– An Lâm… con cứu chị con đi Lâm… cứu chị con đi…

Tôi giật mình hoảng hốt, dì Nhu bà ấy nói gì vậy… cứu chị tôi… chị tôi là ai… chẳng lẽ là…

Tôi giữ chặt tay bà ấy, hỏi gấp:

– Chị con là ai? Dì nói gì vậy dì Nhu? Cứu ai? Con cứu ai?

Dì Nhu kêu gào thảm thiết:

– Là chị ruột của con… An Như… bé Như…

– Dì nói sao? Chị Như… chị ấy… chị ấy còn… còn sống?

Ba tôi gật đầu lia lịa, ông ấy mặt mũi biến sắc, hai dòng lệ rơi:

– Phải rồi Lâm, chị Như… còn sống… nó… nó vẫn còn sống. Con phải cứu chị con nha Lâm… phải cứu chị con…

Tôi hoảng loạn hết cả lên, tay run bần bật, tôi biến giọng:

– Vậy chị Như đâu… chị con đâu? Còn nữa… con cứu chị ấy bằng cách nào? Cứu bằng cách nào?

Dì Nhu tranh lời nói trước, bà ấy gấp như sợ sẽ không nói được nữa vậy:

– Chỉ cần con vào được phòng gia phả nhà chồng con… lúc đó… con sẽ cứu được con bé… sẽ cứu được con bé…

Tôi trố mắt nhìn hai người bọn họ… phòng gia phả… phòng gia phả nhà họ Dương là nơi mà tôi có thể vào được hay sao? Tôi còn chưa được ghi tên vào gia phả… à không… kể cả là Má Nhỏ còn không có tên trong gia phả… vậy tôi… tôi vào đó bằng cách nào? Cách nào đây?!