Hòn Đảo Kế Tiếp

Chương 46: Không Cùng Chí Hướng, Sao Có Thể Cùng Nhau Mưu Sự Nghiệp

Editor: Min

Bắp thịt Hòa An căng chặt.

Anh sợ nhất chính là Daisy sẽ làm ra loại chuyện này, cả ngày hôm nay anh đề phòng cứ như trộm cướp, chính là vì sợ Daisy sẽ tung ra cái chiêu này.

Quả thật là bọn họ đã lớn lên cùng nhau từ nhỏ, những thứ mà Daisy nói về anh, những người bạn cùng lớn lên với anh ai mà chẳng biết.

Nhưng cô ta lại dùng ngữ điệu và biểu cảm như thế nói ra, anh phát hiện bản thân mình hết đường chối cãi.

Trước kia anh chưa từng yêu đương, bây giờ yêu rồi mới biết được hóa ra cái này chính là đả kích trí mạng.

Nếu như bây giờ mà có một thằng đàn ông nào đó ngồi đối diện nói với anh về Bối Chỉ Ý như vậy, chắc chắn anh sẽ không thể khống chế được mà dùng ghế đập thẳng vào đầu thằng đó.

Bối Chỉ Ý là người không bộc lộ cảm xúc ra ngoài, nhưng cô vẫn có cảm xúc.

Từ lúc yêu đương đến nay, đây là lần đầu tiên anh chột dạ, đây rõ ràng là chuyện càng bôi càng đen, vừa rồi anh không nên tham lam vì muốn ngắm nhìn thêm bộ dạng công kích của Bối Chỉ Ý, mà để cho Daisy có cơ hội chen vào.

Anh cúi đầu nhìn thoáng qua hai bàn tay vẫn đang nắm lấy nhau, muốn siết chặt thêm chút nữa, muốn nói với cô, rằng so với những gì bên trong câu chuyện mà Daisy kể cho cô, thì sự thật còn thâm sâu hơn rất nhiều.

Nhưng mà, anh lại không dám kể đoạn quá khứ này ra cho cô nghe.

Yêu nhau một tháng, Bối Chỉ Ý dường như nói hết mọi chuyện trong nhà của cô ra cho anh, mà anh, một chữ cũng không có.

Bối Chỉ Ý thương anh tiếc anh không hỏi, anh bèn yên dạ trốn tránh.

Anh lén lút nắm chặt tay Bối Chỉ Ý, ngẩng đầu muốn nói chút gì đó với cô.

Bối Chỉ Ý vẫn cứ lắc lắc đầu ngắm nhìn anh, chờ đến khi anh ngẩng đầu lên với cô, thì cô cầm lấy ly nước trái cây trong tay đưa qua cho anh, mặt hồng hồng hỏi anh: “Còn muốn uống nữa không?”

Hòa An: “…….”

Biểu cảm của cô thoạt nhìn bình thường không khác gì mấy, vẫn trăm phần dịu dàng, vẫn thêm chút ngượng ngùng xấu hổ.

Cái mà cô lo chỉ là anh có phải đã khát nước rồi không, hoặc là, có phải tâm trạng anh không tốt lắm không.

Chiêu trò tôi hiểu tôi thích anh ta nhiều hơn mà Daisy phát huy tốt nhất từ khi chào đời đến nay, Bối Chỉ Ý dùng bất biến ứng vạn biến làm bộ không nghe thấy.

Ý cười nơi đáy mắt Hòa An ngày càng nồng đậm, anh lấy ly nước trái cây trong tay Bối Chỉ Ý lên uống liền một hơi cạn sạch, sau đó quay đầu nhìn Daisy cười cười.

Mặt Daisy đột nhiên trầm hẳn đi.

“Tôi khách khí với cậu chẳng qua là vì ông nội cậu, và cũng là vì chúng ta từng là hàng xóm, cùng nhau đi học cùng nhau tan trường, trong mấy người bạn học của tôi thì cậu là bạn nữ duy nhất, cho nên mọi người mới chịu đựng cậu.”

“Nhưng đó đã là chuyện của mười mấy năm trước rồi.”

“Lần này cậu đến đây, chúng ta không nói chuyện cũ, chỉ bàn công việc.”

“Chuyện hợp tác này, nếu như đối phương có ý kiến gì với hợp đồng thì chúng ta sẽ đàm phán, không đồng ý thì bội ước thôi.”

“Tôi hy vọng là ý tứ của tôi biểu đạt rất rõ ràng, cậu đến đây là để khảo sát xem hải đảo này có thật sự an toàn hay không, tôi theo cậu thì có vẻ không hợp lý lắm.”

“Sau khi tôi và bạn gái quen nhau vẫn chưa dẫn cô ấy đi dạo ở đâu cả, tối nay trời không tồi, tôi sẽ đưa cô ấy đi chơi một lát.”

“Bữa cơm này tôi mời, chuyện khác cậu cứ tùy tiện, xin lỗi không tiếp được nữa.”

Anh nói xin lỗi không tiếp được thì thật sự không tiếp nữa, kéo theo Bối Chỉ Ý hẵng còn chưa theo kịp tiết tấu của anh không quay đầu lại mà đi thẳng.

Đi được nửa đoạn còn quay đầu đến tiệm cơm cách vách chỗ hai tên đang còn xem kịch vui, cầm lấy đĩa đồ ăn của họ đóng gói lại đàng hoàng.

Cả quá trình còn không thèm liếc mắt nhìn Daisy chút nào.

Nhưng mà, ngay lúc Hòa An mặt mày vô cảm kéo tay cô đi ra bờ cát, Bối Chỉ Ý dừng lại.

“Em có chút lời muốn nói với cô ấy.” Bối Chỉ Ý tóm chặt tay anh, “Anh đến chỗ Victor chờ em, em sẽ về nhanh thôi.”

Hòa An nhíu mày.

“Em về nhanh lắm.” Bối Chỉ Ý đảm bảo thêm lần nữa.

“Em có thể tán gẫu cái gì với cậu ta?” Anh nhanh chóng với lấy tay cô.

Người như Daisy, vào lúc nóng nảy còn có thể túm tóc túm áo, Bối Chỉ Ý có thể nói gì với cô ta chứ.

“Nhanh lắm…” Bối Chỉ Ý hiếm khi kiên trì đến thế, nhưng lại rất chung thủy không nói ra cô tính nói gì với Daisy.

Điều Bối Chỉ Ý kiên trì không nhiều lắm, nhưng chỉ cần khi cô thật sự kiên trì, anh sẽ không ngăn cản.

“Cậu ta sẽ đánh người đấy.” Hòa An buông tay cô trước, nhưng vẫn không an tâm chút nào.

“Thì em cắn lại…” Bối Chỉ Ý bị cái cớ này làm cho nghẹn họng, nghĩ nghĩ mới nghiêm túc trả lời anh, cực nghiêm túc.

Hòa An bị chọc cho dở khóc dở cười.

“Anh sẽ ở chỗ Victor nhé, em nói xong thì đến đây ngay.” Anh vẫn buông cô ra, “Thật ra em không cần đến tìm cậu ta đâu, em muốn hỏi gì anh đều trả lời em tất.”

Anh cho rằng, cô muốn hỏi về quá khứ của anh.

“Em không có câu nào muốn hỏi cô ấy cả.” Bối Chỉ Ý cong cong đôi mắt, “Em chỉ là muốn tâm sự với cô ấy thôi.”

Cô biết Hòa An nhất định sẽ thả cô ra.

Anh và ba mẹ cô không giống nhau, anh sẽ lo lắng, nhưng vẫn để cho cô thử làm.

Anh cấp cho cô một thế giới lớn hơn thế, và anh ở trong thế giới ấy.

Lúc Bối Chỉ Ý thở hổn hển chạy đến, Daisy hẵng còn đang ngây người.

Vừa nãy Hòa An toàn sử dụng những từ ngữ xã giao với cô ta, cũng chỉ vì cô ta nói những lời đó, anh liền biến cô ta trở về phạm trù bạn bè.

Bọn họ chỉ là hợp tác,

Anh nói.

Đột nhiên cô ta lại muốn cười.

Vừa nãy nói một thôi một hồi như thế, là bởi cô ta nhiều năm liền diễn quen thành thói, nói xong mới phát hiện ra, những lời nói đó chính là thật tâm thật dạ.

Không phải là để cho Bối Chỉ Ý biết khó mà lui, những lời nói đó là thông báo.

Giữa bọn họ xa cách năm năm, sau khi cô ta nghe ngóng được tin của anh thì vượt qua cả Thái Bình Dương, cũng chỉ là để được một lần gặp lại anh.

Ngay từ đầu, cô ta cho rằng này cũng chỉ là cầu chứ không phải là chấp niệm.

Nhưng đến khi nhìn thấy anh rồi, cô ta mới phát hiện ra, vốn dĩ cô ta có chấp niệm rồi, sở dĩ cô ta cảm thấy Hòa An đặc biệt như vậy, là bởi vì Hòa An trong lòng cô ta chính là sự tồn tại đặc biệt.

Cô ta vô cùng hoài niệm quá khứ của mình và Hòa An, vậy nên cô ta thù hận, thù hận người phụ nữ bên cạnh Hòa An, được anh cưng được anh chiều như bảo vật.

Hòa An thân mang áo ba lỗ quần đùi lỏng lẻo, thoạt nhìn cứ như thôn quê.

Hòa An không chút do dự phân rõ ranh giới với cô ra cũng chỉ vì một người phụ nữ phương Đông cứng nhắc.

Cô ta mặt không đổi sắc nhìn người phụ nữ kia chạy hồng hộc về phía mình, người phụ nữ mới vừa đây thôi còn được Hòa An bảo vệ cứ như là động vật quý hiếm nào vậy.

Người phụ nữ mà lúc đầu cô ta còn khinh địch, giờ đây thiếu chút nữa đã bị công phá.

“Chào cô….” Người phụ nữ cất lời, biểu cảm tựa như có hơi khẩn trương.

Daisy không nói một lời, mặt không chút xác cảm.

Bối Chỉ Ý khẽ thở nhẹ.

Đúng thật là cô có chuyện muốn nói với Daisy, nhưng là những lời không dám làm trò trước mặt Hòa An thôi.

Vừa nãy sau khi cô nghe Daisy thao thao bất tuyệt những lời cảm động nọ xong, thiếu chút nữa đã nhịn không được muốn nói hết những lời này ra.

“Ngay từ đầu, tôi còn xem cô là tình địch.” Cuối cùng cũng ổn định hơi thở, “Tôi cho rằng, cô cũng giống tôi đều thật lòng thích Hòa An.”

Daisy híp mắt bị cô chọc giận, người phụ nữ này, lại dùng phương thức ngây ngô như thế chọc tức cô.

Bối Chỉ Ý nhìn Daisy.

Cô kiên trì quay lại đây, là vì phẫn nộ.

Không phải là vì những lời nói thật thật giả giả đến là ái muội của người phụ nữ tóc vàng đối diện này, mà là vì người phụ nữ này sỉ nhục người đàn ông của cô.

Đây là lần đầu tiên cô muốn biện giải cho một chuyện nào đó, mà không phải là vì lấy lòng đối phương nên đành nuốt xuống làm bộ như không có chuyện gì phát sinh.

Vậy nên, dù nhìn thấy Daisy có vẻ bị chọc giận rồi, cô vẫn để bản thân bình tĩnh nói hết câu chuyện.

Vừa nãy lúc Daisy còn đang nói, trong lòng cô đã tự biên soạn ra rất nhiều bản nháp.

“Tôi có vài lời muốn nói với cô.”

“Tôi biết những lời ban nãy mà cô nói, là vì cái gì.”

“Cô cho rằng tôi tin vào tình yêu, vậy nên cô mới dùng cách đó để đả kích tôi, nói với tôi rằng tình yêu của tôi chẳng qua cũng chỉ được thành lập dựa trên phán đoán của tôi mà thôi, cô cho rằng tôi không hiểu gì về Hòa An.”

Daisy không nói một lời.

Đến bây giờ, cô ta mới không thể không thừa nhận được rằng, người phụ nữ đối diện này không hề đơn giản.

Chỉ là nhìn cô thoạt thì vô hại thôi.

“Nhưng mà…” Bối Chỉ Ý cúi đầu, mím môi, cưỡng ép bản thân phải dũng cảm, “Cô sai rồi.”

“Tôi yêu anh ấy, tôi muốn hiểu về anh ấy, nhưng tuyệt đối tôi sẽ không dùng cách thức đó.”

“Cô hiểu anh ấy hơn tôi rất nhiều,” Bối Chỉ Ý nhìn vào mắt Daisy.

“Tôi cũng không biết anh ấy đã trải qua những gì, nhưng mà tôi biết, anh ấy sẽ không bước ra.”

“Nhân sinh vốn dĩ có rất nhiều giai đoạn, anh ấy bước chân đến hải đảo này rồi, thì cũng chẳng phải là một phế nhân ăn không ngồi rồi.”

Anh có mộng tưởng mới.

Anh có chuyện để làm, vĩ đại hơn rất nhiều người.

Dựa vào đâu mà dùng ánh mắt thương xót như thế nhìn Hòa An, phảng phất như Hòa An là một lữ nhân đang lạc đường cần quay đầu lại vậy.

Hòa An, có mục tiêu rõ ràng như vậy, minh xác như vậy, vất vả muốn sống sót, nhiều năm qua cô ta chỉ là một kẻ ngoài cuộc, dựa vào đâu lại thấy Hòa An đáng thương.

“Cô căn bản không hề hiểu anh ấy.” Cô để ý nhất chính là chuyện này.

Cô ta dùng ngữ điệu dịu dàng nhớ lại, những chuyện cô ta kể về Hòa An đều là quá khứ, sao có thể chỉ vì cô ta nhìn thấy Hòa An của hiện tại khác với Hòa An trong quá khứ, thì cho rằng anh phế rồi, anh chết rồi…

Đến cuối cùng cô ta vẫn dùng cái cớ tàn nhẫn nhất để đối xử với Hòa An.

Cô ta phủ định anh của hiện tại, làm trò trước mặt bạn gái anh, thương hại anh của hiện tại.

Cô ta luôn mồm nói hiểu rõ về Hòa An, nhưng lại đem tôn nghiêm của anh giẫm đạp vỡ nát dưới chân.

Cô ta biết Hòa An đã xảy ra chuyện gì, so với cô không biết chút gì hoàn toàn khác nhau, từ đầu đến đuôi cô ta đều biết rõ vì cớ gì mà Hòa An mới phải đến hải đảo này.

Nhưng cô ta, lại phủ định tất thảy của Hòa An.

Mộng tưởng của anh, nỗ lực của anh, phải vất vả nhường nào anh mới bắt đầu lại cuộc sống mới một lần nữa.

Nếu cô ta đã khinh thường rồi thì còn quấn lấy anh làm gì.

“Tôi vẫn biết, Hòa An đã phải trải qua một chuyện gì đó thật sự đau khổ lắm.”

“Tôi cho rằng, dù không phải là thích đi chăng nữa, bạn bè cửu biệt trùng phùng, cách thức gặp mặt không phải nên là như thế này mới đúng.”

“Dù cô có không ủng hộ cuộc sống hiện tại của anh ấy, thì cũng nên biết anh ấy sống sót được đến ngày hôm nay, đã là chuyện không dễ dàng gì rồi.”

Ngữ điệu của Bối Chỉ Ý dần dần ổn định lại.

Tiếng anh của cô là vì chăm chỉ khổ luyện mới thành nên lúc nói phải cân nhắc rất nhiều, ban đầu còn có hơi phập phồng nhưng càng nói lại càng bình tĩnh, tốc độ nói cũng dần dần chầm chậm lại bình thường.

“Thật sự Hòa An đã….xem cô như một người bạn.”

Ngay từ đầu Hòa An đã xem cô ta như một người bạn, anh nói cô ta có hơi điên, anh cũng giải thích thay cho cô ta rằng với những thứ không có được cô ta sẽ mang chấp niệm.

Những lời này của anh, lúc nói ngữ điệu rất thoải mái.

Đối với Daisy, ngay từ đầu anh đã xem cô ta như một người bạn đã lâu không gặp, một người bạn không hiểu chuyện.

Nhưng mà Daisy, lại hỏi anh khi nào thì bước ra.

Cô ta nói anh, không chết cũng không tàn phế.

Ngày đầu tiên gặp lại cô ta đã phủ định hết cả thảy của anh, bao gồm cả tâm huyết nhiều năm của anh là khách sạn sinh thái.

Cô quay lại tìm cô ta, chính là vì chuyện này.

Vừa rồi lúc cô ta nói những lời này, lúc nói người đàn ông của cô như không gượng dậy nổi, hung hăng gây sức ép.

Mà người đàn ông của cô, chỉ vì lo cô suy nghĩ miên man nên không hề phản bác lại một câu nào.

“Nếu cô đến đây không phải là để giải quyết chuyện khách sạn sinh thái, thì nên về sớm đi.”

Gặp được nhau như thế này thì không bằng hoài niệm.

Quá khứ tốt đẹp kia cô ta có thể tùy hứng làm bậy, nhưng giờ không còn là quá khứ tốt đẹp đó rồi, cô ta đặt bản thân mình ở địa vị cao cao tại thượng nhìn vào cuộc sống của anh, khinh bỉ lựa chọn của anh.

Tình cảm như vậy, nào có thể xưng là tình yêu?

Ngay cả chữ thích, cũng là khinh nhờn.

Cô ta bắt nạt người đàn ông của cô, vậy nên cô mới quay lại để nói với cô ta, rằng người đàn ông của cô, từng xem cô ta là bạn đấy.

Nhưng cô ta, lại hy vọng cô rời xa anh, cuộc sống của anh.

Không cùng chí hướng, sao có thể cùng nhau mưu sự nghiệp. (*)

(*) Raw:

道不同,不相为谋, Đạo bất đồng, bất tương vi mưu.

Tác giả có lời muốn nói:

Đây thật sự là một sự ngọt ngào khác đấy

Tình yêu không phải tự cho là đúng, tình yêu phải là cởi bỏ cùng bao dung.