Editor: Min
Bữa cơm chiều hôm ấy, ăn trong cảnh giương cung bạt kiếm.
Hòa An một khi hạ mặt thì sẽ không tính thu lại, sau khi nói xong câu kia thì anh không còn cho Daisy chút sắc mặt tốt nào.
Ngay cả miễn cưỡng cho người đầu tư chút mặt mũi làm bộ khách sáo hàn huyên tâm sự cũng không có, trừ phi Daisy nhắc đến dự án, còn không thì mặc kệ cô ta nói gì, Hòa An cũng trưng ra cái dáng vẻ nghe không lọt tai câu nào.
Anh có thể thản nhiên, nhưng Victor và Itani vốn không quen làm mặt lạnh với con gái thì không, nên có chút xấu hổ.
Căng da đầu hàn huyên với Daisy vài ba câu, hai người liền tìm một cái cớ rời đi, Bối Chỉ Ý nhìn mà hâm mộ hai người họ có thể đến tiệm cơm cách vách, rồi vô cùng quang minh chính đại làm trò trước mặt Hòa An gọi đồ ăn.
Cả bữa cơm ai cũng xấu hổ, duy chỉ có mỗi mình Daisy là không bị ảnh hưởng gì.
“Cậu là chủ nhà, đồ ăn ở đây cậu rành.” Daisy vẫn rất là hớn hở, phảng phất như rất vừa lòng với gương mặt lạnh lùng của Hòa An, còn chớp chớp mắt nhìn Hòa An, “Hơn nữa cậu cũng biết khẩu vị của tớ mà.”
Tắm rửa rồi nên gương mặt của cô ta mất hết lớp trang điểm, trông khác hoàn toàn so với khi trang điểm, dáng vẻ kiêu ngạo cả vυ' lấp miệng em bị áp chế đi, đôi mắt đo đỏ nhìn thật quyến rũ động lòng người.
Nhưng giờ thì Bối Chỉ Ý hoàn toàn không thấy Daisy đẹp, thậm chí cô còn thấy cô ta có hơi khủng bố.
Hòa An nói người này không mấy bình thường, quả thật không khoa trương chút nào.
Cô thật sự cảm thấy, với cô ta thì sự lạnh lùng của Hòa An còn trở nên quyến rũ hơn, và ánh mắt cô ta nhìn Hòa An ngày một sáng hơn.
Bối Chỉ Ý quả thật đau lòng thay Hòa An, nghĩ đến cảnh nhiều năm liền anh gắng gượng ứng phó với cô ta.
Cô uống ngụm nước trái cây rồi liếc nhìn Hòa An, mặt phiếm hồng.
Thật muốn ôm anh một cái quá.
“Uống không?” Bối Chỉ Ý đưa ly nước ép trái cây của mình qua cho Hòa An, muốn để cho sắc mặt anh tốt hơn một tẹo.
Hòa An có hơi bất ngờ.
Anh không nghĩ lúc này mà Bối Chỉ Ý lại có tiền đồ đến mức show ân ái, còn show đến là tự nhiên như thế.
Hòa An yên lặng hút một ngụm nước trái cây, có thể nào anh hiểu sai ý rồi không?
Người con gái của anh có khả năng đã não động đến giai đoạn nào đó rồi, cảm thấy anh cần được an ủi, vậy nên mới cho anh uống nước trái cây.
Anh xoa xoa mũi, vừa xấu hổ lại vừa buồn cười, cả quá trình mặt đen sì nãy giờ nay cũng hòa hoãn đôi ba phần.
***
Ngồi đối diện họ là Daisy, mặt chợt lạnh băng.
Thái độ mà Hòa An đối với cô ta rất quen thuộc, nên cô ta cảm nhận được sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Thế nhưng thái độ của anh đối với Bối Chỉ Ý, quá xa lạ.
Hòa An trước kia, đối với ai cũng không tệ, giáo dưỡng nhà anh rất tốt, gương mặt xã giao đến độ thối hoắc, biết cách hài hước còn biết tôn trọng người.
Nhưng người như thế, luôn khiến cho người ta thấy thật giả tạo.
Nhưng cô ta đối với Hòa An là ngừng mà không được, cũng chính là vì vẻ mặt giả tạo này của anh, cô ta muốn kéo xuống sự thật lòng của anh, mà vẻ không kiên nhẫn hay chán ghét của anh đều là thật lòng.
Thời điểm đó Hòa An khiến cho cô ta cảm nhận được cô ta là một sự đặc biệt.
Nhưng trên hải đảo nhỏ này, Hòa An không giả tạo chút nào.
Anh sống tùy ý cực kỳ, một khi cởi bỏ áo sơ mi đi rồi, khi anh nói chuyện với hai tình nguyện viên còn lại, tuyệt nhiên là không sử dụng từ ngữ xã giao, bọn họ thân thuộc cứ như là bạn tốt một đời vậy.
Nhưng càng tức hơn đó là thái độ của anh với Bối Chỉ Ý.
Cô ta không để tâm đến sự dịu dàng của anh dành cho con gái, cái cô ta để ý chính là, du͙© vọиɠ của Hòa An với Bối Chỉ Ý.
Sợ cô ta bắt nạt cô, ngay cả lúc Bối Chỉ Ý đi nhà vệ sinh anh cũng canh giữ ở cửa, anh đối với cô là thật lòng, cô ta có thể nhìn ra được.
Cô ta thật sự rất thích người đàn ông này, vậy nên có thể phân biệt được anh lúc nào là thật lúc nào là diễn.
Cô ta đã từng tưởng tượng qua dáng vẻ Hòa An khi đối xử thật lòng với người con gái nào đấy, cô ta tưởng tượng rất đẹp, vậy nên những lúc đó cô ta cảm thấy, cô ta nhất định phải có được sự tốt đẹp ấy.
Mà bây giờ những viễn tưởng đẹp đẽ đó, Hòa An không chút bủn xỉn tặng cho người con gái khác.
Thậm chí, còn đẹp hơn trong suy tưởng của cô ta.
Cô ta không phục.
Rõ ràng cô ta mới là người phát hiện ra sự tốt đẹp của Hòa An, rõ ràng cô ta mới là người sẽ nhận định bên anh mãi mãi trước.
Cô ta cơ hồ như hiểu anh hết thảy, sở trường đặc biệt của anh …..
“Hai người ở bên nhau bao lâu rồi?” Cứ như là cho đến tận bây giờ cô ta mới phát hiện ra bên cạnh Hòa An có thêm một người nữa vậy.
Cô ta híp mắt nhìn Bối Chỉ Ý, đáy mắt đều là vụn vặt đốm sáng.
Thế mà lại bị một người phụ nữ như thế này cầm chân, vẻ mặt mơ hồ, tính cách mềm mại cứ như một đóa sen trong nhà ấm, cả đời phụ thuộc vào đàn ông, nếu như ngày nào đó tâm phúc của cô mà rời đi chắc sẽ không tồn tại nổi mất.
Hòa An, thế mà lại thích một người phụ nữ như vậy.
“Cũng không bao lâu.” Bối Chỉ Ý không bị khí thế của Daisy dọa, cô vẫn còn đang trong dư vị khi Hòa An uống nước trái cây của cô ban nãy.
Người này, sao lại sắc tình như thế chứ….
Dạo gần đây anh cứ….càng ngày càng….
Daisy nhếch mi, nói cũng không rõ ràng sao.
“Quen nhau thế nào?” Cô ta lại hỏi, hùng hổ dọa người.
“Liên quan gì đến cậu?” Hòa An nhịn không nổi.
Anh chỉ hận không thể hất luôn cái bàn đi.
Anh thật sự không thể ngờ được, bao năm rồi không gặp mà Daisy vẫn không thay đổi chút nào, vẫn ngang ngược hống hách như thế, cho rằng bản thân là trung tâm của thế giới.
Đáng nhẽ ra lúc vừa xuống tàu anh nên đóng gói cô ta vào túi rồi đưa lên thuyền lại mới đúng.
Kiểu người thế này nào phải đến đây để nói chuyện công việc.
Còn phá hỏng bữa ăn bên ngoài đầu tiên của anh và Bối Chỉ Ý nữa.
Nghĩ lại nghĩ, Bối Chỉ Ý và anh yêu nhau lâu như vậy rồi, mà hình như cho đến tận bây giờ cả hai chưa có lần nào thật sự như một du khách ra ngoài dạo phố nữa.
Anh đúng là không có hứng thú, đoán là Bối Chỉ Ý cũng không nghĩ đến nữa là.
Khác biệt giữa người và người, sao mà lớn quá.
Anh có chút cảm khái.
“Thì, quen trên đảo này.” Mắt thấy mặt Hòa An sắp sửa đen thêm chút nữa, Bối Chỉ Ý vỗ vỗ tay anh trấn an, chủ động một chút.
Thật tình thì cô không sợ Daisy chút nào.
Mà thật ra cô cũng ít sợ ai, cô tuy vâng vâng dạ dạ, chẳng qua cũng chỉ vì từng phút từng giây sợ bị người khác chú ý đến cô, cô quá để tâm đến dáng vẻ của mình trong mắt người khác, vậy nên mới cố tình hùa theo ý thích của đối phương.
Nhưng mà Daisy lại không giống.
Daisy thích Hòa An.
Cô có thể nhìn ra được, ánh mắt đằng sau sự giương nanh múa vuốt ấy, cô ta thích Hòa An, là thật lòng thích anh.
Cô không cần phải hùa theo ý thích của tình địch, như vậy thì thất bại quá.
Vậy nên hiếm khi cô có được sự cường thế, trước tiên trấn an Hòa An rồi mới tính đến chuyện đối phó với tình địch sau.
Hòa An hừ tiếng, cầm lấy tay cô gãi gãi vào lòng bàn tay Bối Chỉ Ý.
…..
Cái người này….
Phá hỏng hết mọi dũng khí chiến đấu mà vất vả lắm cô mới gây dựng nên đấy.
Cô còn muốn bảo vệ Hòa An, người phụ nữ khó chơi như vậy, Hòa An trừ đen mặt ra thì còn có thể làm gì khác được nữa chứ.
Nhưng cô thì có thể.
Vậy nên cô cố nén lại ngượng ngùng muốn kéo cái móng vuốt của Hòa An xuống, khẽ nhướng mi trừng mắt liếc Hòa An một cái.
Daisy biết mặt cô ta bây giờ càng tái xanh hơn rồi.
Hai người này liếc mắt đưa tình hoàn toàn không để cô ta vào mắt, một đôi tình lữ quyến luyến trước mắt, ngược lại khiến cô ta như một kẻ gây rối trong vô cớ.
Dựa vào đâu?
“Nhân duyên mỏng manh ngắn ngủi ư?” Cô ta bắt đầu cay nghiệt, cười vô cùng trào phúng, “Trước kia An thích nhất là chơi trò này.”
Mắt Hòa An nhanh chóng lạnh tanh, anh đã không định cho ông Daisy mặt mũi rồi, bây giờ anh sắp nhịn không nổi mà động tay rồi đây.
Anh đã cảnh cáo cô ta đừng chạm vào người của anh.
“Ừm.” Bối Chỉ Ý rất rất mềm mại, chỉ là bàn tay siết chặt lấy tay Hòa An hơn chút nữa, cô ngượng ngùng tự ngẫm lại cảm tình của mình một chút, “Lãng mạn lắm.”
Hòa An: “…….”
Daisy nhíu mày.
Cô ta không tin họ là nhân duyên ngắn ngủn! Hòa An rõ ràng là cái dáng vẻ hận không thể cưới cô còn gì.
“Nhìn không ra cô ăn mặc thì bảo thủ như thế, nhưng tư tưởng cởi mở thật đấy.” Cô ta vẫn không tốt, trong giọng nói xen lẫn sự mất kiên nhẫn ngày càng rõ.
Bối Chỉ Ý đỏ mặt gật gật đầu.
Hòa An: “….”
Anh đã không còn muốn can ngăn cô rồi, anh cảm thấy bản thân mình cuối cùng đã tìm lại được ánh màu rực rỡ rồi.
Hai cú đều đấm phải bông gòn, quai hàm Daisy ẩn ẩn đau.
Cô ta đương nhiên không thể nào bị người phụ nữ như thế áp đảo, cô ta bình tĩnh lại rồi ý thức được ngay, trước kia cô ta đã xem thường Bối Chỉ Ý.
Cô ta cứ nghĩ cô chỉ là một người phụ nữ chỉ biết tránh sau lưng Hòa An mà khóc, không nghĩ tới người phụ nữ này còn cao tay như vậy đấy.
Mấy năm rồi không chơi lại trò này, cô ta thấy cũng thú vị ra trò.
“Cô hiểu Hòa An lắm sao?” Cô ta lại thay chủ đề mới.
Chủ đề mà cô ta hiểu nhất, mỗi lần đều khiến cho Hòa An tức đến hộc máu, khiến cho người con gái nào thích anh tìm đến anh đều phải há hốc mồm.
Sau khi Hòa An trải qua những sự kiện kia, sẽ không cách nào buông bỏ những cái ôm
Những thói quen lúc nhỏ, những hồi ức mềm mại mà cô ta trân trọng giấu kín vào một góc nhỏ, đã sớm biến mất cùng sự kiện kia.
Cô ta đối với Hòa An, có một vị trí không thể đánh bại.
Không có người phụ nữ nào, có thể chịu được cảnh một người phụ nữ khác hiểu rõ về người đàn ông của mình đến vậy, hiểu biết còn sâu hơn.
Cô gái đối diện này thoạt thì mềm mại vô hại, có lẽ là vì tình yêu mà trở nên dũng cảm hơn.
Nhưng bản chất vẫn sẽ không thay đổi.
Cô là người con gái phương Đông, là một người tin tưởng vào tình yêu, mà chỉ cần tin vào tình yêu thì sẽ bị đánh trở về nguyên hình mà thôi.
“Cậu ấy hút thuốc, thời còn đi học đánh nhau đến gãy có ngón út, vậy nên ngón trỏ út cậu ấy có thể gập được một trăm tám mươi độ, trước kia lúc ở cùng nhau uống rượu nốc bia, cậu ấy thích nhất là làm trò này.”
Daisy chầm chậm hoài niệm về quá khứ.
Hòa An muốn ngăn cản, lại bị Bối Chỉ Ý ngăn cản.
“Cậu ấy thích con gái da trắng, không phải là người da trắng, mà là người da vàng có nước da trắng hồng, phim người lớn trong máy cậu ấy đều là thể loại này cả đấy.” Daisy kiêu căng liếc mắt nhìn Bối Chỉ Ý, cười nhạo một tiếng, “Giống với cô vậy.”
Người phụ nữ phương Đông tóc đen nhạt nhẽo.
“Nơi này của cậu ấy.” Daisy duỗi thẳng cảnh tay, chỉ chỉ vào xương sườn của mình, “Có một nốt ruồi màu đen, rất rất nhỏ thôi, là do lúc còn nhỏ tôi đã dùng bút bi chọc vào, sau này ngay chỗ đó có nốt ruồi luôn.”
Daisy nghiêng đầu, nhớ về hồi ức khiến cô ta càng thêm mềm mại, đôi mắt đỏ dời ánh chạng vạng chiều tà, càng tô điểm thêm sự dịu dàng.
Cô ta nhìn Hòa An.
“Tớ và cậu vẫn liên quan đến nhau, mặc kệ có chuyện gì xảy ra, thì cũng là chuyện của sau đó.”
“Tớ và người con gái bên cạnh cậu không giống nhau, tớ hiểu hết về cậu, mà người bên cạnh này ấy à, phải cần giải phẫu mới có thể biết được toàn bộ về cậu.”
“Cậu không chết, cũng chẳng tàn, năm năm rồi, nên bước ra đi.”
Cô ta gần như thương xót nhìn Hòa An, không thèm….liếc nhìn Bối Chỉ Ý một cái nào.
Tác giả có lời muốn nói:
Daisy sẽ không giống như kẻ bất tài ngoài mặt vậy đâu.
Mà Bối Chỉ Ý, cũng không phải kẻ ngu ngốc.
Yên tâm, đây không phải là một câu chuyện xưa về quy trình ghen tuông…ừm….
Một chương như này, là vì chương tiếp có thể phát đường cho các vị, các vị phải tin tưởng! Tin tưởng tôi!