Gả Cho Bệnh Kiều Ác Lang Xung Hỉ

Chương 62: Sói con

Trước khi Khanh Như Ý rời đi, kéo Nguyễn Thu Thu tới cửa sơn động nói chuyện trong chốc lát.

Như Ý nãi nãi vuốt "cửa gỗ" ở cổng sơn động, có chút mới lạ: "Không nghĩ tới sói con phu quân của con còn có tay nghề này nha."

Nguyễn Thu Thu bị bốn chữ "sói con phu quân" chọc cười, nàng nhẹ nhàng quẹt đi ít vết máu còn lưu lại trên cửa gỗ, dường như lại về tới cái đêm sốt cao không lùi ấy.

Khanh Như Ý nhìn nét mặt của nàng, cũng đại khái đoán được thái độ của Nguyễn Thu Thu đối với Uyên Quyết.

Như Ý nãi nãi hơi do dự, thăm dò hỏi nàng: "Thu Thu, con cảm thấy sói con đó đối với con như thế nào?"

Nguyễn Thu Thu không nghĩ tới Như Ý nãi nãi sẽ hỏi vậy, rất kinh ngạc đồng thời cũng hơi ngượng, "Ừm, y là một chàng sói tốt..."

Kỳ thật nàng và Uyên Quyết ở trạng thái thanh tỉnh không có nhiều tiếp xúc, chàng sói kia còn luôn không nói lời nào, nàng không đoán được suy nghĩ của y rốt cuộc là thế nào.

- -- là cảm thấy nàng rất đáng thương tạm thời thu nhận nàng, hay là đang cảm tạ nàng cứu trị cho y, hay có lí do gì khác, Nguyễn Thu Thu cũng không thể hiểu hết.

Nàng đã từng chỉ muốn tìm được một chỗ an thân, cứu chữa lão sói xám tiên sinh biếи ŧɦái trong truyền thuyết chỉ là thuận tiện.

Nhưng giờ đây, hình như có nơi nào đó khang khác.

Khanh Như Ý nhìn thoáng qua lỗ tai đo đỏ của nàng, thở dài, muốn nói chút gì đó, nhưng nghĩ một lát lại thôi, chỉ từ trong túi áo da thú móc ra một chiếc lá nửa trong suốt sáng lấp lánh nhét vào tay Nguyễn Thu Thu.

"Ta đi trước, nếu buổi tối y cưỡng ép con, con cứ bóp nát chiếc lá này, nãi nãi sẽ rất nhanh chạy tới." Khanh Như Ý hết sức nghiêm túc nói.

Nguyễn Thu Thu: "...."

Đối với ý tốt của Như Ý nãi nãi, nàng có chút dở khóc dở cười.

Uyên Quyết cưỡng ép nàng cái gì, là ép nàng ăn cái gì, hay là ép nàng...

Mặt Nguyễn Thu Thu càng ngày càng nóng, chờ khi nàng nắm lá cây hơi lạnh trong tỉnh hồn lại, Như Ý nãi nãi đã rời đi.

......

Bông tuyết ngoài cửa chưa ngừng.

Gió lạnh theo cửa chui vào trong sơn động.

Nguyễn Thu Thu đặt chiếc lá cây trong suốt ấy bỏ vào trong túi áo da thú, đóng kỹ cửa gỗ.

Tiễn Như Ý nãi nãi đi, nàng mới có thời giờ chú ý đến thay đổi trong sơn động ----

Củi chất đống ở cửa động lại ít đi một chút, Nguyễn Thu Thu đến "phòng chứa đồ", phát hiện nơi này nhiều ra một cái thùng gỗ lớn và hai cái chậu.

Nửa chậu gỗ đựng tuyết sạch từ bên ngoài chuyển vào, ven chậu gỗ dường như được vật gì đó sắc nhọn bào mòn, có thể trực tiếp sử dụng.

Nghĩ cũng biết, đây là bút tích của Ốc Đồng sói xám.

Nguyễn Thu Thu vẫn luôn cảm thấy, chậu trong nhà quá ít không đủ dùng, giờ thì đủ rồi.

Trước tiên nàng đút sói ăn, sau đó lại lấy chút nước, hoàn thành việc lau người cho một người một sói.

Nguyễn Thu Thu còn đỡ, trên người không quá bẩn, nhưng lau người cho sói lại tốn rất nhiều thời gian.

Bộ trường bào màu đỏ sậm nàng làm cho y đã bị dính máu, mạt gỗ và tuyết tan làm dơ. Có lẽ lão sói xám tiên sinh thật sự đã tiến vào ma hóa trung kỳ, ngoài cơ thể mơ hồ hiện ra "ma văn" mà Như Ý nãi nãi từng nhắc tới.

Nếu nghiêm trọng hơn chút, những "ma văn" này sẽ xé rách làn da, mọc ra làn da khó coi thuộc về Ma vật, có lẽ là vảy, có lẽ là lớp da chất sừng màu xám đen.

Nhưng cũng may, "ma văn" trên người lão sói xám tiên sinh rất nhạt, vừa xuất hiện thì cũng biến mất rất nhanh.

Nguyễn Thu Thu dùng nước ấm lau lau lỗ tai lông nhung mềm oặt rũ trên tóc đen của y, lai lau lau mái tóc dài bị mồ hôi và nước tuyết thấm ướt.

Bởi vì da thú trong nhà không đủ dùng, Nguyễn Thu Thu liền đem tấm da thú lông dê mềm mà Tiểu Bạc Hà đưa cắt ra, hai tấm làm gối đầu, dư lại làm thành khăn lông.

Đắp thuốc cho lão sói xám tiên sinh, lại phủ thêm cho y một tấm da thú màu đen, thấy nhiệt độ cơ thể của y còn bình thường, Nguyễn Thu Thu mới dần thở dài nhẹ nhõm.

Nàng chú ý tới, viên linh thạch hơn cấp bốn nhét vào trong tay lão sói xám tiên sinh trước đó đã không thấy, chỉ để lại trên giường đá một ít bột phấn, nghĩ hẳn là bị Uyên Quyết hấp thu toàn bộ rồi.

May mắn vận may hôm nay của nàng tốt, từ chỗ con bồ câu mập đạt được ít linh thạch nhỏ, bằng không thật sự không đủ dùng.

Nguyễn Thu Thu bò lên giường đá, cầm hai viên linh thạch nhỏ, một lần nữa nhét vào trong tay sói.

Nàng ngồi ở chỗ không xa bên người Uyên Quyết, để lại hai viên linh thạch dự phòng, còn mình lựa chọn tu luyện khôi phục linh lực.

Bởi vì nhớ lời Như Ý nãi nãi nói ---

"Ở ma hóa trung kỳ dễ dàng chìm vào trong ác mộng, nên trò chuyện với y nhiều hơn."

Nguyễn Thu Thu chỉ vận chuyển hai vòng, khôi phục một ít thể lực, hít sâu một hơi, bắt đầu thử cùng lão sói xám tiên sinh giao lưu.

Trạng thái bây giờ của y rất không ổn, tuy rằng vết thương trên người rõ ràng đã khép lại, nhưng nét mặt lại có chút tối tăm, răng nanh nhỏ tuy đã thu vào, nhưng trông vẫn khá hung, thỉnh thoảng từ trong cổ họng phát ra tiếng gầm khẽ cảnh cáo.

Nguyễn Thu Thu vừa vuốt đuôi to lão sói xám tiên sinh, vừa nói chuyện xảy ra hôm nay cho y nghe.

"Như Ý nãi nãi, bà ấy là bán yêu bán ma."

"Ốc Đồng sói xám tiên sinh, chàng biết bán yêu bán ma là gì không?" Giọng Nguyễn Thu Thu dịu nhẹ, cũng không giấu giếm bất cứ điều gì, "Bà nói chàng cũng là bán yêu bán ma."

"Mạc gia gia cũng là vì cứu Như Ý nãi nãi, mới biến thành bề ngoài già cả như bây giờ." Nguyễn Thu Thu cười nói mang theo chút khổ sở và thoải mái, một hơi nói rất nhiều, "Còn có, chúng ta lại có kẻ địch."

"Chỉ là ta cũng không nghĩ tới, trước đây chàng là cường giả cấp năm, ta còn tưởng rằng, chàng chỉ có cấp ba..."

"Ta đúng là, hiểu chàng quá ít."

Nguyễn Thu Thu nói rồi lại bị chính mình chọc cười, nhưng không hiểu sao cảm thấy có chút chua xót.

Lúc trước nàng cho rằng nàng và lão sói xám tiên sinh đều là vai phụ chết sớm trong chuyện xưa của người khác mà thôi, thực lực và hào quang đều không sánh bằng Lục Tử Nhiễm và Nhu Nguyệt Nhiêu, lại không dự đoán được thực lực của y.

Giờ ngẫm lại, có lẽ lão sói xám tiên sinh đời trước, cũng không phải chết ở mùa đông, mà rất có khả năng bị chủ thượng của Như Ý nãi nãi mổ tim ra.

Nghĩ đến loại khả năng này, Nguyễn Thu Thu liền sợ hãi trong lòng.

Nàng chớp chớp mắt, cúi đầu nhìn xem nét mặt của chàng sói nào đó.

Mặt mày của y không có bởi vì nàng trò chuyện với y mà hòa hoãn, ngược lại càng ngày càng âm trầm.

Là quá đau sao?

Nguyễn Thu Thu thoáng cân nhắc, mới vươn tay, tưởng tượng như trước đây, linh lực và ma khí trong thân thể y giao thoa, chia sẻ một ít thống khổ.

Nhưng lần này, nàng vừa mới thả ra một tia linh lực, đã thấy sói vẫn luôn nhắm chặt mắt chợt động.

Y bỗng mở bừng hai mắt hẹp dài, lộ ra con ngươi đỏ tươi.

Động tác của Nguyễn Thu Thu khựng lại, gọi y một tiếng, "Phu quân... Chàng tỉnh rồi?"

"Ngao ô. (Không phải ta.)" sau khi nghe giọng của Nguyễn Thu Thu, Uyên Quyết chậm rãi khép lại hai mắt, lông mi run run, đôi mắt khép lại chỉ chừa một khe nhỏ, đột nhiên vươn cánh tay, bàn tay to ở trong không khí lạnh lẽo chính xác bắt được cánh tay Nguyễn Thu Thu.

Nguyễn Thu Thu: "?"

"Ngao... (Không phải)" Uyên Quyết khàn khàn nói, ở lúc Nguyễn Thu Thu đang nỗ lực suy đoán chàng sói này đang nói gì, cả người sói từ từ ngồi dậy, thần chí không rõ đè ở trên người nàng.

Nguyễn Thu Thu: "....."

Bởi vì thể trọng chàng sói quá nặng, nàng lại không chút phòng bị, cả người đều bị đè ở trên giường đá.

Tiếng thở dốc nặng nề của chàng sói rơi vào bên tai, vành tai Nguyễn Thu Thu trong chớp mắt đỏ lên, đầu óc bay hơi, trong đầu chỉ còn lại một ý niệm ----

May mắn nàng vừa mới cắt da thú lông dê mềm mại làm gối đầu, sọ não đè lên gối đầu mềm mại, nàng không có cảm thấy đau nơi nào cả.

Nhưng vì động tác của sói quá đột nhiên, mà không nhịn được kinh hô ra tiếng.

"Ngao..." Uyên Quyết chống tay, khẽ nheo đôi mắt đỏ tươi, cúi đầu nhìn xuống từ trên cao.

Từ góc độ của Nguyễn Thu Thu, chàng sói này chính là bất ngờ cho nàng một cái giường đông (tương tự động tác kabedon trong anime), bây giờ còn đang chăm chú nhìn nàng.

Nếu không phải nàng biết lão sói xám tiên sinh đang ở ma hóa trung kỳ, ý thức cũng có chút mơ hồ, nàng rất có khả năng sẽ hiểu lầm Uyên Quyết muốn làm gì với nàng.

Nhưng mà, Ác Lang tiên sinh hẳn không phải là loại sói này mới đúng. Nếu y muốn làm gì nàng, tại lần trước nàng sinh bệnh hoàn toàn có thể ra tay với nàng.

Nhưng Uyên Quyết không có.

Giờ phút này, Nguyễn Thu Thu còn không biết nụ hôn đầu của mình đã bị Ác Lang trộm mất, thậm chí còn khá ngây thơ muốn tin tưởng hoàn toàn vào "lang phẩm" của chàng sói nào đó →_→

"... Phu, phu quân?"

Nguyễn Thu Thu không biết vì sao mình phải khẩn trương như vậy, nhưng nói chuyện không quá lưu loát, nàng sờ sờ chiếc lá cây nửa trong suốt trong túi, nghĩ thầm lát nữa chẳng lẽ nàng thật sự phải bóp nát nó tìm Như Ý nãi nãi đến đây chăng.

Mắt thấy hô hấp của chàng sói dần dần không ổn, gò má tà dị cách nàng càng ngày càng gần, Nguyễn Thu Thu có chút không kiềm được sự khẩn trương.

Nàng thấy lão sói xám tiên sinh hơi hé mở đôi môi màu nhạt, lộ ra hai cái răng nanh nhòn nhọn.

Là muốn ăn nàng sao?

Hay là giống như Như Ý nãi nãi năm đó, khát vọng con mồi tươi ngon.

Bàn tay Nguyễn Thu Thu đều là mồ hôi, tay phải từ trong túi móc ra lá cây nửa trong suốt đó, làn mi nhẹ run, ngón tay nắm lại lại mở ra, cuối cùng như bất chấp tất cả, vứt chiếc lá cây trong tay đi rất xa.

Nếu máu của nàng thực sự hữu dụng, bị sói con từng cứu nàng rất nhiều lần cắn mấy ngụm cũng không sao...

Ánh sáng nhàn nhạt từ bếp đá hoàn toàn bị bóng dáng cao lớn của Uyên Quyết ngăn trở, trong tầm mắt của Nguyễn Thu Thu, cũng chỉ còn lại hai mắt hẹp dài ửng đỏ ấy của y.

Nàng nắm chặt bàn tay, nhắm hai mắt lại.

Gò má bị hô hấp nóng ướt của Uyên Quyết phả vào, nhưng cảm giác đau đớn trong dự đoán lại mãi không truyền đến.

Trán bị cái trán nóng hổi của chàng sói tựa vào, cổ bị mái tóc dài chưa khô của y làm ngưa ngứa.

Nguyễn Thu Thu chậm rãi mở mắt ra, đối mặt với đôi mắt đỏ tươi của sói.

Nàng muốn hỏi y "Vì sao không cắn", nhưng bọn họ tựa rất gần, Nguyễn Thu Thu thậm chí có thể cảm nhận được hô hấp của Uyên Quyết.

"Ngao ô."

Ngây ra trong phút chốc, Nguyễn Thu Thu mới kịp phản ứng ----

Trán Uyên Quyết nóng kinh người, đã phát sốt.

Rõ ràng vừa rồi trên đường trở về y còn không có dấu hiệu phát sốt, những cảm giác xấu hổ trong lòng Nguyễn Thu Thu thối lui, nàng cảm giác một cánh tay của mình còn bị y nhẹ nhàng nắm chặt, dứt khoát nhân cơ hội đưa linh lực vào trong cơ thể y.

Ma khí trong người Uyên Quyết nháy mắt quấn lấy, trước mắt Nguyễn Thu Thu tối sầm, toàn thân bị cảm giác đau đớn và choáng váng đánh tới, thiếu chút nữa trực tiếp ngất đi.

Nguyễn Thu Thu thiếu chút nữa chìm vào hôn mê không có chú ý tới, linh lực và ma khí của nàng và Uyên Quyết đang quấn quanh phát ra ánh sáng trắng nhàn nhạt, đem ý thức của nàng cuốn vào trong cơn ác mộng của chàng sói chưa từng tỉnh lại này.

......

"Ngao ô... (Không phải ta.)"

Bên tai lần nữa vang lên tiếng "ngao ô" quen thuộc, nhưng lại có chút xa lạ, bỗng dưng nhiều thêm vẻ non nớt.

Nàng có chút kỳ quái, phát hiện thân thể vốn đang chia sẻ thống khổ với lão sói xám tiên sinh cũng không biết vì sao không còn đau đớn nữa.

"Ừm?" Nguyễn Thu Thu mở mắt ra, theo bản năng nói một tiếng, phát hiện giọng của mình cũng trở nên non nớt hơn rất nhiều.

Nàng kinh ngạc trừng mắt, cúi đầu nhìn nhìn bàn tay mình, kinh ngạc phát hiện tay nàng rút nhỏ đi.

Cảnh tượng trước mắt dần dần rõ ràng hơn, không phải sơn động của nàng và Uyên Quyết đã ở, mà là một mùa đông tuyết rơi tương tự.

Cự mộc xung quanh thưa thớt lá, rõ ràng không phải hoàn cảnh quanh bộ lạc Viêm Lang.

Đây là tình huống gì? Nàng giống như tiến vào ký ức của Như Ý nãi nãi lần trước vậy, tiến vào trong trí nhớ của lão sói xám tiên sinh sao?

Lại nói, trước đây Uyên Quyết cũng là cường giả cấp năm, hơn nữa vừa cùng nàng chạm trán với nhau...

Nhưng mà không đúng, trước đó khi ở trong trí nhớ của Như Ý nãi nãi, nàng cũng không cảm giác được nhiệt độ không khí xung quanh, ý thức thể cũng không bị thu nhỏ, nhưng nàng bây giờ, lại có thể cảm giác được bông tuyết rơi trên người, cảm giác rét lạnh rất rõ ràng.

Là vì linh lực của nàng và ma khí của lão sói xám tiên sinh giao thoa, sinh ra tác dụng phụ ư?

Nàng phải làm sao mới có thể đi ra ngoài đây?

Nguyễn Thu Thu thử từ trong ý thức thể điều động linh lực, nhưng rất đáng tiếc, ở trong thế giới rất có khả năng được cấu tạo từ ký ức của lão sói xám tiên sinh, giờ trong cơ thể nàng không có bất cứ linh lực nào tồn tại.

Thử rất nhiều lần, Nguyễn Thu Thu cũng chưa thể thoát thân khỏi ảo cảnh này.

Nàng sờ sờ mặt, phát hiện trên mặt nàng vậy mà còn mang một cái mặt nạ lông xù xù, là kiểu chỉ lộ ra đôi mắt, mũi, miệng.

Nàng kéo kéo, vậy mà còn không có cách nào kéo xuống được.

Nguyễn Thu Thu: "....." Rốt cuộc ở trong đầu chàng sói này thì nàng đây là trạng thái tồn tại gì???

Là vì y không có tận mắt nhìn thấy mặt nàng, cho nên không cách nào huyễn hóa ra dáng vẻ của nàng sao?

Cái lý do này lại rất hợp lý.

Nguyễn Thu Thu lạnh run run, nàng không biết tình huống bây giờ là thế nào, nơi này là nơi nào, nhưng nàng biết, bây giờ nàng tay ngắn chân ngắn, trên người chỉ biến ảo ra một bộ váy da thú hơi mỏng, tay áo chỉ tới khuỷu tay, toàn thân trên dưới chỉ có mặt là ấm áp.

Nàng mà không tìm được chỗ tránh tuyết, ý thức thể sẽ phải chết cóng.

Nguyễn Thu Thu chà xát cánh tay ngắn ngủn, chân ngắn còn chưa có bước ra, lại một lần nữa từ rất xa nghe được tiếng "ngao ô" quen thuộc.

Cách nàng một khoảng, lại rất rõ ràng, so với tiếng ngao ô của lão sói xám tiên sinh, thì thêm vài phần non nớt phẫn nộ và tủi thân.

Lúc này đây, quái lạ là nàng lại nghe hiểu ý của câu "ngao ô" này, giống như Như Ý nãi nãi đã nói, chỉ vô cùng đơn giản biểu đạt ba chữ ---

"Không phải ta."

Lòng Nguyễn Thu Thu thắt lại, dáng vẻ sói con và Tiểu Ngư bất ngờ trùng nhau, chàng sói cụp tai khàn khàn "ngao ô", mọi chuyện dường như đã có lời giải.

Nguyễn Thu Thu không kịp nghĩ nhiều, cũng không thèm bận tâm dáng vẻ của nàng bây giờ có thể bị yêu nhìn thấy hay không, cố sức lê bước chân ngắn nhỏ chạy về phía âm thanh phát ra.

Ý thức thể của nàng hiện giờ nhiều nhất là năm tuổi, dù cho cố sức lắm rồi, nhưng vẫn rất mệt.

Trên mặt tuyết dày, chân Nguyễn Thu Thu bị đông lạnh run run không ngừng.

Chờ nàng bước qua hai cự mộc, rất nhanh đã ngửi thấy trong không khí có một mùi máu tươi nhàn nhạt.

"Ngươi còn nói không phải ngươi à, vậy thức ăn trong sơn động của Tộc vu bộ lạc tự mọc chân chạy đi hả?"

Càng tới gần sói con của nàng, rất nhiều tiếng nói chói tai vang lên.

"Bộ lạc Thủy Trư (heo nước) chúng ta chỉ có ngươi là yêu ngoại lai, không phải ngươi thì là tụi này chắc?"

Quẹo qua một đoạn rẽ, Nguyễn Thu Thu đỡ lấy thân cây thô cứng, thấy được một đám Trư Yêu choai choai vây thành một đoàn, bao vây một con sói con nho nhỏ ở giữa.

- -- Con sói con đó đang là nửa yêu hình, gương mặt xinh đẹp tinh xảo đầy vết máu bầm, trên người cũng chỉ mặc một chiếc áo ngắn từ da sói tự mang biến ảo thành, chân để trần đứng ở trên tuyết.

Đôi con ngươi màu xanh xám của y trong trẻo, trong tay cầm một cây gậy gỗ không biết nhặt được từ chỗ nào, trông rất hung ác.

Không nghi ngờ chút nào, đây hẳn là trong trí nhớ của Uyên Quyết, khi còn rất nhỏ.

Chàng sói của nàng, thời ấu thơ thật sự rất đáng yêu.

Ánh mắt Nguyễn Thu Thu mềm mại, nhìn hai chân hoàn hảo của y, mi mắt giật giật.

Ở bên chân sói con, còn để một con chim Tượng nhỏ bị gặm chỉ còn xương cốt.

Hiển nhiên, thức ăn mà đám Trư Yêu nói, hẳn là con chim Tượng này.

"Ngao ô. (Không phải ta.)"

Uyên Quyết lại lặp lại một lần, trong mắt là tủi thân và phẫn nộ.

Nguyễn Thu Thu nhìn tên cầm đầu rõ ràng là một Trư Yêu trưởng thành, gã sờ sờ cằm, lộ ra nụ cười ti tiện, "Ngươi ngao ô ngao ô cái gì đó? Chúng ta là Trư Yêu, nghe không hiểu tiếng sói nha."

Nguyễn Thu Thu biết gã đang gạt người, rõ ràng giữa Yêu tộc là có thể nghe hiểu được ngôn ngữ của nhau, nhưng nàng lại bất ngờ phát hiện lão sói xám tiên sinh phiên bản thu nhỏ lại đang dao động.

Tóc dài hơi rối, Uyên Quyết xinh đẹp tựa như một cô bé vậy, y dùng sức nắm chặt tay, có chút luống cuống cúi đầu nhìn bàn chân mình, so với của đám yêu cùng tuổi mà nói là có hơi to và thô ráp.

Y vậy mà tin.

"Ngươi là kẻ câm à? Không biết nói à? Vậy chính là ngươi trộm." Trư Yêu trưởng thành cầm đầu nói xong, tiểu thư yêu mặc váy da thú dày luôn đứng bên cạnh có lẽ là không nhịn được nữa, khóc lóc kêu Uyên Quyết, "Tên ăn trộm này, ngươi mau cút ra bộ lạc Thủy Trư của chúng ta!"

"A phụ ta lúc ấy thấy ngươi sắp chết, mới có lòng tốt cho ngươi chút thức ăn, vậy mà ngươi cứ ăn vạ a phụ của ta thì xem là cái gì? Còn hại ông sinh bệnh, ông ấy là a phụ của ta, không phải của ngươi!"

"Kẻ câm không biết nói như ngươi, sao chổi, cút đi, cút đi!!!"

************

Hôm nay mới lên được này.

Mấy chương kế tiếp đều ở trong thế giới kí ức của lão sói xám tiên sinh.

Hết chương 62.