Giọng của Uyên Quyết rất khẽ, y tự cho là câu từ cao lãnh tất cả đều theo bản năng biến thành tiếng "Ngao ô" ở dưới trạng thái nửa tỉnh nửa mê.
Cố tình là giọng của y cũng không phải kiểu non nớt, ngược lại rất trầm thấp, mang theo vẻ hấp dẫn của hùng yêu trưởng thành. Không chỉ như thế, bởi vì phần lớn tinh thần đều đang nỗ lực khắc chế ma huyết trong cơ thể, làm cho âm thanh của y nghe ra rất khàn khàn.
Đủ loại không thích hợp chồng lên nhau, ngược lại hình thành nhịp trống phập phồng rung động lòng người.
Nguyễn Thu Thu vừa nỗ lực đỡ lấy chàng sói miễn cưỡng đứng vững, định từ trong đan điền rút ra một ít linh lực còn chưa khôi phục được bao nhiêu sau một ngày tiêu hao quá mức, muốn giảm bớt đau đớn bây giờ của Ác Lang tiên sinh.
Nhưng nàng thật khó khăn mới ép ra một chút linh lực, mới vừa đưa đến trong cơ thể lão sói xám tiên sinh, y hình như đã tỉnh.
Nửa hé mở đôi mắt đỏ rực, lông mi thật dài còn có vài bông tuyết.
Chàng sói vô cùng hung ác nhe răng nanh nhòn nhọn trách Nguyễn Thu Thu, đôi môi mỏng cũng sắp bị y cắn rách, "Ngao ô! (Không cần.)"
Uyên Quyết có thể cảm giác được tiểu thê tử của y bây giờ đã mệt mỏi đến trình độ nhất định, y cũng không muốn Nguyễn Thu Thu lại tiếp tục vì y sử dụng linh lực vốn không còn nhiều.
Nguyễn Thu Thu: ".....?" Lão sói xám tiên sinh đây là làm sao vậy, là vì quá đau nên đang làm nũng à?
Cho tới nay chưa từng bị sói làm nũng · kiên định cho rằng đã hiểu · Thu Thu vô cùng mềm lòng bất đắc dĩ thở dài, nàng cố gắng nâng lên một cánh tay khác, cố sức giơ cao, sau đó nhẹ nhàng sờ sờ trên đầu chàng sói.
"Không đau không đau." Nguyễn Thu Thu dỗ dành, "Rất nhanh sẽ hết đau thôi."
Sói: "...."
Y cứ cảm thấy tiểu phu nhân của y đã hiểu lầm cái gì, nỗ lực muốn duy trì hình tượng cao lãnh giải thích với nàng rõ ràng, nhưng môi mỏng hé mở, thốt ra lại đều là lang ngữ, "ngao ô ngao ô ô" chỉ càng khiến Thu Thu thêm hiểu lầm lại đau lòng.
Một người một sói duy trì phương thức giao lưu quỷ dị này, cho đến khi Uyên Quyết không kiên trì nổi hoàn toàn mất đi ý thức.
Đương nhiên, ở một giây trước khi hôn mê, lão sói xám tiên sinh "nói" (Ngao ô) không lại Thu Thu nhà mình, chỉ là có chút tức hộc máu hướng phía nàng lộ ra răng nanh nhỏ.
Rất nhanh đưa đến hiệu quả "uy hϊếp".
Nguyễn Thu Thu vô cùng "sợ hãi", đành phải một lần lại một lần xoa xoa mớ lông tơ be bé trên tai nhọn của y để giảm bớt "áp lực".
Nếu không phải khoảng cách và thể trọng cùng sói khác biệt, nàng thậm chí muốn sờ sờ đuôi to của y →_→
Vì sao trước đây nàng không phát hiện lão sói xám tiên sinh sẽ nũng nịu như vậy đây?
Tuy rằng biết rất có thể bây giờ chàng sói đã đau đến thần chí không rõ, nhưng mà nàng... Thật đáng xấu hổ cảm thấy sói nửa tỉnh nửa mê thật sự có chút ngọt ngào.
Trong đầu lướt qua ý niệm này, Nguyễn Thu Thu không nhịn được bị ý nghĩ của mình chọc cười.
Đáy lòng nàng vừa đau lại mềm mại, vừa đỡ sói đi đến chỗ tấm ván, vừa xấu xa nghĩ ---
Chờ khi lão sói xám tiên sinh tỉnh táo lại, nàng có nên nói cho y, kỳ thật lúc y nửa tỉnh nửa mê đều dùng lang ngữ không?
Mặt mày Nguyễn Thu Thu tái nhợt, có chút chờ mong khi nàng nói điều này cho y nghe, y sẽ lộ ra vẻ mặt gì đây.
Có phải mặt ngoài bình tĩnh như cũ, nhưng thực tế trong lòng đã nổi lên sóng to gió lớn, hay là trực tiếp ngây ra đỏ mặt nói không ra lời.
Nguyễn Thu Thu đang nghĩ ngợi, từ rất xa truyền đến tiếng nhánh cây xào xạt.
Nguyễn Thu Thu nhanh chóng hồi thần, trở nên cảnh giác.
"Là ta." Như Ý nãi nãi từ trong bóng râm bước ra, nhặt lấy cây đuốc trên mặt đất, ma sát ngọn đuốc, "Đừng sợ."
Ánh sáng ấm áp lại có chút chói mắt lóe lên, Nguyễn Thu Thu híp híp mắt, rất nhanh sau đó đã thích ứng ánh sáng.
Nàng có hơi xấu hổ nói với Khanh Như Ý, "Như Ý nãi nãi, vừa rồi phu quân ta có lẽ cho rằng người là Ma vật, thật ngại quá."
Khanh Như Ý ngược lại không cảm thấy có gì, bà giúp đỡ Nguyễn Thu Thu đem Uyên Quyết đã chìm vào hôn mê mang lên ván gỗ, lại đem Nguyễn Thu Thu cũng đè xuống ngồi bên cạnh Uyên Quyết.
"Nãi nãi đưa các con về." Khanh Như Ý nhét cây đuốc vào trong tay Nguyễn Thu Thu, cười nói, "Vốn dĩ nãi nãi còn cảm thấy vị phu quân này của con không đáng tin, bây giờ y cũng xem như miễn cưỡng thông qua khảo nghiệm của ta."
Nguyễn Thu Thu: "...." Như Ý nãi nãi từ khi nào thì muốn khảo nghiệm lão sói xám tiên sinh, sao nàng lại không biết.
Khanh Như Ý như là nhìn thấu tâm tư của nàng, sờ sờ cằm, "Khụ, tính toán của nãi nãi ta nếu bị con đoán được, ta còn làm nãi nãi của các con thế nào được nữa?"
Nguyễn Thu Thu: "...." Trong khoảng thời gian ngắn vậy mà không biết nên phản bác như thế nào.
Nhưng Như Ý nãi nãi cũng có ý tốt, Nguyễn Thu Thu cong cong môi, mặt hơi cúi xuống, theo ánh sáng ấm áp nhìn rõ lão sói nhà nàng.
Trông tình trạng vẫn rất kém, lông mi đen nhánh hơi bết. Bởi vì ánh lửa lay động, làn mi thật dài để lại ở hốc mắt một cái bóng cũng lay động theo, gò má vẫn tái nhợt như cũ, chấm đen lan tràn so với trước càng nhiều.
Căn cứ vào nội dung về kỳ ma hóa ban ngày Như Ý nãi nãi nói với nàng, sói của nàng giờ có lẽ đã tiến vào ma hóa trung kỳ.
Nguyễn Thu Thu nhìn hai tai sói vì đau đớn mà ỉu xìu gục xuống mái tóc đen, nhớ lại từng tiếng "ngao ô" mang theo giọng run rẩy vừa nãy, chỉ cảm thấy lòng hơi xót xa.
Lần nữa vận chuyển được một tia linh lực, lúc truyền vào trong cơ thể lão sói xám tiên sinh, y lại "ngao ô" một tiếng rất nhỏ.
Trước đó không có Như Ý nãi nãi ở đây, Nguyễn Thu Thu nghe không hiểu tiếng sói.
Giờ Như Ý nãi nãi đã trở lại, Nguyễn Thu Thu liền hỏi bà, "Như Ý nãi nãi, người biết phu quân ta vừa nói gì sao?"
Khanh Như Ý nghe hiểu đấy, nhưng sau khi nghe Nguyễn Thu Thu hỏi bà, nét mặt có chút kỳ lạ.
Bà không có lập tức trả lời Nguyễn Thu Thu, Nguyễn Thu Thu cho rằng lão sói xám tiên sinh chỉ là nói mấy từ tỏ vẻ rất đau đại loại "A", "Hừ", vv... cũng không có tiếp tục hỏi, mà tiếp tục nỗ lực vận chuyển linh khí trong không khí, định giảm bớt chút đau đớn cho y.
Chờ một lát sau, tới gần phạm vi sơn động một người một sói, giúp đỡ Nguyễn Thu Thu đỡ sói vào tới sơn động xong, Như Ý nãi nãi nhìn Uyên Quyết nằm trên giường đá, hồi sau mới nói, "Không phải ta."
Nguyễn Thu Thu hơi khó hiểu, "Nghe Như Ý nãi nãi tiếp tục nói, "Vấn đề vừa nãy con hỏi ta, sói con đang nói cái gì, đây chính là đáp án."
"Không phải ta?" Nguyễn Thu Thu sửng sốt, theo bản năng lẩm bẩm ra tiếng.
Như Ý nãi nãi gật gật đầu, "Ma hóa trung kỳ sẽ rơi vào trong trí nhớ tương đối thống khổ, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có ý thức, con cùng y trò chuyện nhiều chút là được."
Khanh Như Ý có chút thổn thức, "Lúc ấy ta không ngừng rơi vài ác mộng dung mạo bị vết ma hóa hủy hoại, không cách nào khống chế sát ý của mình, mới có thể tạo thành cục diện ngày hôm nay."
"Tên sói con Uyên Quyết này so với ta tưởng còn có thiên phú hơn, cũng càng có thể ức chế du͙© vọиɠ của mình, có lẽ, thật sự có thể như lời con nói, đáng để ta đánh cuộc một lần." Như Ý nãi nãi cười cười, ngửi ngửi trong không khí, "Không nghĩ tới trong sơn động các con còn có chút linh thạch, là lần trước cùng Tiểu Ngư đào được à? Con đứa nhỏ này vận may không tồi nha."
Nguyễn Thu Thu gãi gãi gò má, chưa kịp nghĩ tới câu "Không phải ta" của lão sói xám tiên sinh là có ý gì, cũng không gạt Như Ý nãi nãi, chỉ uyển chuyển tỏ vẻ bọn họ không dư thừa linh thạch, rồi đứng lên muốn rót cho Như Ý nãi nãi vất vả đưa bọn họ về một chén nước.
Như Ý nãi nãi vẫy vẫy tay ý bảo không cần, giơ tay vỗ vỗ bả vai Nguyễn Thu Thu, cười nói, "Nãi nãi đi trước, con nghỉ ngơi cho khỏe đi, ngày mai..."
Khanh Như Ý dư quang lướt qua Uyên Quyết nằm trên giường đá, thở dài, "Giữa trưa ngày mai ta lại đến đón con đi."
************
Chương sau sẽ dài hơn...
Hết chương 61.