Tình Địch

Chương 41: Tôi cũng yêu cậu

Sau khi tình sự kịch liệt kết thúc, Phương Diễm thỏa mãn thở hổn hển nằm ở trên người Cung Duy Diệp, ghé vào tai anh, ôn nhu vô hạn nói: “Còn đau không? Xin lỗi, tôi thực sự không nhẫn nại được nữa. Duy Diệp, tôi rất yêu anh.” Ngón tay mềm nhẹ xoa bóp tại cổ gian của anh, mong muốn giúp anh giảm bớt đau đớn.

Cung Duy Diệp hai mắt nhắm chặt, nhíu mày, thỉnh thoảng khẽ nức nở, lúc này anh không hề muốn để ý tới nam nhân làm anh đau đớn.

“Duy Diệp,” Phương Diễm không buông tha ghé vào lỗ tai anh nhẹ nhàng thổi khí, “Đừng tức giận nữa, yên tâm đi, lần sau tôi nhất định sẽ ôn nhu, sẽ không làm anh đau nữa.” Phải biết, vì người kia, gã tròn hai tháng không hề có tính sự. Lần đầu tiên là lúc gã mười sáu tuổi, từ lúc đó gã chưa từng thiếu nữ nhân, nhưng lần này tròn hai tháng không hề làm, quả thật đúng một việc không tưởng. Cũng không phải gã không cần, chỉ là lần cuối hai tháng trước, khi cùng nữ nhân trên giường, trong đầu gã chỉ có tên nam nhân này cười ngu ngốc, thậm chí thẳng thắn nhắm mắt lại, đem nữ nhân kia nghĩ thành anh, phát cuồng trong cơ thể cô ta. Nhưng khi mở mắt ra, ảo ảnh lập tức tan vỡ, cái cảm giác ảo não kia gã thực vô pháp chịu đựng. Từ lúc đó, gã không còn tìm nữ nhân nữa. Ẩn nhẫn tới bây giờ, nam nhân khát vọng tới phát điên ngay trước mặt, gã tự nhiên vô pháp làm người quân tử, giống một dã thú động dục, phác tới liều mạng cắn xé.

Mặc kệ gã cầu xin thế nào, Cung Duy Diệp như trước dỗi nhắm mắt không để ý tới gã.

Sủng nịnh hôn lên má anh, Phương Diễm cười đứng dậy, chạy vào phòng tắm đổ đầy nước, lại chạy vào trù phòng lấy một cốc nước nóng bỏ thêm mật đặt tại phòng tắm.

Quay lại bên sô pha, phát hiện Cung Duy Diệp đã quay người, lưu lại cho gã một mảnh lưng trơn truột, thắt lưng dùng áo sơ mi che khuất.

Ngồi xổm trước mặt anh, bàn tay lấy lòng khẽ xoa cánh tay anh, cúi đầu, để sát vào tai anh, “Baby, còn tức giận à, để tôi ôm anh đi tắm.” Giọng nói mười phần nị người, nếu đám bạn của gã nghe thấy, không biết đám đó sẽ có biểu tình gì, chắc sẽ sợ đến ngã xuống đất mất. Nhưng khi đối mặt với anh, gã nhưng không chịu được muốn nói, còn rất đắc ý gã có thể nói ra những lời đường mật đến vậy.

Vừa nghe thấy giọng gã, Cung Duy Diệp khẽ run, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi… Tôi hối hận… Tôi… Tôi muốn trở về… Tôi không muốn… ở đây… không… không bao giờ… ở đây nữa.” Nói, liền cố gắng đứng dậy, nhưng anh vừa mới cử động, đau đớn từ hạ thân truyền tới làm anh đau tới nhe răng trợn mắt.

Đau nhức, đau nhức, đau nhức, đau nhức, đau nhức, đau nhức, đau nhức!!!

Sa sút tinh thần ngã xuống sô pha, anh không thể ngồi dậy được.

Sửng sốt một giây đồng hồ, Phương Diễm cuồng vọng cười ha hả. Đến khi tiếp thu ánh mắt độc ác của nam nhân bắn tới, khôn ngoan ngừng lại. Đình chỉ tiếu ý, tay hướng về phía anh, ôm lấy anh. “Được rồi, đừng nóng giận nữa, baby, tôi sẽ bồi thường anh.”

Thân thể đột nhiên lơ lửng trên không, Cung Duy Diệp cả kinh hét to: “Này, thả tôi xuống, Phương Diễm!! Mau thả tôi xuống, tôi nặng lắm.”

“Anh — cũng biết à.” Phương Diễm cắn răng kiên trì đi vài bước, liền bị anh giãy dụa khiến cho suýt nữa bị ngã. Tức giận hét lên: “Đừng cử động. Không muốn tôi làm anh ngã, vậy an phận cho tôi.”

Đáng chết, giờ mới biết chỗ không tốt khi có người yêu đồng tính. Đổi thành nữ nhân trước đây, gã căn bản không cần phải tốn nhiều sức — a, sai, hừ, đám nữ nhân mê trai kia, gã nào có hứng thú để chính cực khổ. Chỉ có tên trong lòng này — không chỉ muốn ôm, còn bởi vì ôm rất vất vả mà thấy khó xử. Shit, giờ nhất định phải tăng mạnh rèn đúc lực tay.

“Phương Diễm…” Cung Duy Diệp tĩnh tĩnh ngắm nhìn khuôn mặt tuấn tú, ấm áp cùng buồn bã song song tiến vào trong lòng.

Gian nan tiến vào phòng tắm, Phương Diễm đặt anh nằm trong bồn tắm xa hoa đã đổ đầy nước ấm, hít sâu một hôi, lau đi mồ hôi đầy trán.

Bởi vì vội vã muốn anh, quên mất phải mở điều hòa, quá trình quá mức kịch liệt, toàn thân đều mồ hôi, chạy ra chạy vào, rồi ôm anh vào phòng tắm, càng thêm đổ mồ hôi. Phương Diễm toàn thân khô nóng đi vào bồn tắm, ôm anh vào lòng, để anh uống vài ngụm nước mật ấm áp, cầm lấy khăn mặt từ phía sau giúp anh lau người.

Nước ấm áp lướt qua da thịt, thoải mái dựa vào trong ngực, nhìn đôi tay không ngừng bận rộn trên người, Cung Duy Diệp hơi nhắm mắt.

Ấm áp tới tận tâm đôi khi làm kẻ khác sợ hãi, mọi việc là sự thật hay ảo giác? Phải chăng vừa mở mắt tất cả sẽ biến mất? Phương Diễm, tôi thật sự có thể có được cậu? Thật sự được cậu yêu?

Khẽ hôn lên cổ, lên mặt, lên tai anh, Phương Diễm cảm thấy hài lòng nói: “Baby, còn đau không? Lát nữa tôi sát dược giúp anh. Đừng lo, việc này trước lạ sau quen, làm thêm vài lần sẽ không còn đau nữa. Sau này tôi sẽ không vội vàng như hôm nay, nhất định sẽ làm đủ tiền hí, để baby của tôi chỉ cảm thấy thoải mái, sẽ không bao giờ kêu đau cùng không muốn nữa…”

Ôn ngôn khe khẽ vụn vặn, tự mộng tự huyễn.

Phương Diễm, ngón tay cậu quá mức ôn nhu, nhẹ nhàng vuốt ve thân thể tôi, tôi sợ tôi sẽ quá mức ỷ lại, một ngày nào đó không thể ly khai —

Phương Diễm, chúng ta thật sự có thể ở bên nhau à…

“Đang nghĩ gì vậy? Không tập trung gì cả, có người đẹp trai như tôi hầu hạ còn dám phân tâm.” Đổ dầu gội lên tóc anh, nhẹ nhàng xoa bóp, “nói mau!”

Nhắm mắt lại hưởng thụ đãi ngộ tôn quý chưa từng có, Cung Duy Diệp ấp a ấp úng mở miệng, “Phương Diễm, cậu, có nghĩ, tiểu Phàm, tiểu Phàm thích cậu, nếu như, nếu như chúng ta ở bên nhau, cô ấy sẽ thế nào?”

Trên đời này, người anh tối không muốn thương tổn cũng không thể thương tổn chính là tiểu Phàm. Nhưng anh thực sự không nghĩ tới, mọi việc lại thành như bây giờ. Ái tình không nên có nhầm lẫn xuất hiện tại người kia, anh nhưng không có năng lực ngăn cản. Xin lỗi, Tử Phàm, nam nhân từng yêu em cuối cùng lại biến thành kẻ cướp đoạt nực cười. Anh, anh —

“Lại cô ta. Anh có thể bớt nghĩ tới cô ta không hả? Sai, tôi lệnh cho anh, từ hôm nay không được nghĩ tới cô ta nữa. Ngẩng đầu.” Dùng khăn mặt nhúng nước, rửa sạch bọt trên tóc anh, khuôn mặt cương nghị của nam nhân lại hiện ra trước mắt, nhịn không được lén hôn trộm trên trán anh. “Baby, nói thật cho anh biết, tôi cùng anh bất đồng, tôi chưa bao giờ thích Trữ Tử Phàm, tôi chỉ cảm thấy cô ta kỳ lạ thôi. Cá tính của cô ta quả thực hấp dẫn rất nhiều gã, nhưng tôi chưa từng muốn lâu dài với cô ta. Dù không có anh, tôi có được cô ta cũng chỉ chơi nhiều nhất hai ba tháng, sau đó sẽ chia tay. Anh cũng đừng nói tôi không tốt, loại việc này, anh tình tôi nguyện, không ai có tư cách chỉ trích hết. Về việc cô ta yêu tôi, đó là việc của cô ta, tôi sẽ không gặp lại cô ta, cũng sẽ không nhận cuộc gọi của cô ta nữa. Lần trước tôi cũng đã trực tiếp cự tuyệt cô ta rồi, tôi nghĩ, cô ta hẳn sẽ minh bạch, có thể sẽ đau khổ một thời gian, nhưng rất nhanh sẽ quên tôi. Anh không cần quan tâm tới cô ta. Cô ta vừa đẹp lại đáng yêu, sẽ nhanh gặp được hoàng tử của mình thôi.” Ác, nếu không phải vì khuyên tên tình nhân luôn thích suy nghĩ này, gã cũng chẳng muốn nói những lời chua ngòm như vậy. Gã chưa bao giờ từng lo lắng tới may mắn hay bất hạnh của kẻ khác.

Hi vọng có thể như vậy. Tiểu Phàm, em vốn là một cô gái không bao giờ trầm mê, thương tâm quá độ, tính cách vô tư làm em rất nhanh quên chuyện không vui, lúc này cũng sẽ như vậy chứ?

“Baby, còn đau không, sao không nói gì?”

Cung Duy Diệp nắm chặt tay gã, để bên môi, nhẹ nhàng hôn lên, một lần lại một lần gọi tên gã: “Phương Diễm, Phương Diễm…”

“Sao vậy?” Phương Diễm lo lắng để sát vào anh.

“Phương Diễm, cậu thật sự, thật sự còn muốn tôi? Sau khi làm, làm còn muốn tôi? Hay cậu chỉ nhầm lẫn thôi, chỉ là mê luyến một thời, thân thể tôi, thân thể tôi nhất định không dễ chịu như của nữ nhân, phải không? Đừng ngại, cậu cứ nói cho tôi biết, không cần thương hại tôi, cũng không cần phải đồng tình tôi. Nếu cậu thực sự không thích, cứ nói thẳng với tôi. Tôi, tôi sẽ lập tức ly khai. Tôi, tôi sẽ —” Đôi môi run run còn không kịp nói hết liền bị Phương Diễm bắt lấy, nuốt lấy những lời anh chưa kịp nói, tước lạn tại trong bụng.

Một nụ hôn kiểu Pháp sầu triền miên, kết thúc, Phương Diễm không có hảo ý tới gần anh, trong đôi mắt tinh nhuệ lóe ra quang mang nguy hiểm, “Baby, anh muốn biết tôi có thích hay không phải không? Vậy tôi sẽ chứng minh cho anh biết. Vốn đang lo lắng đúng lần đầu anh chịu không nổi, nhưng nếu anh còn sức lực lo nghĩ việc này, tôi nghĩ làm thêm ba, bốn lần cũng không sao hết, đúng không.” Tượng như muốn chứng thực lời mình nói, ngón tay linh hoạt theo sống lưng trơn truột hướng phía cổ gian.

Vừa mới chạm vào huyệt khẩu nóng hổi kia, Cung Duy Diệp bị kinh hách tại trong nước giãy dụa một hồi mới thoát khỏi kiềm chế của gã, nắm chặt hai tay không an phận kia, sợ hãi kêu lên: “Tôi sai rồi, tôi sai rồi, không cần chứng minh nữa, tôi tin, thực sự đấy. Phương Diễm, là thật, tôi tin, tôi tin, tôi tin cậu…”

Vẻ mặt của Cung Duy Diệp làm Phương Diễm cuồng tiếu một trận, “Baby, anh thật khả ái.”

Vẫn đang bị vây trong bầu không khí hạnh phúc cùng bi thương làm Cung Duy Diệp quên mất một chuyện trọng yếu, hiện tại bỗng nhiên nhận ra, nhăn mi hỏi, “Cậu, vừa gọi gì?”

“Baby a, sao không? A — làm gì, gϊếŧ người a —”

Thổi thổi nắm tay vừa cùng bụng gã “hôn môi”, Cung Duy Diệp oán giận xoay người, “Còn dám gọi như vậy tôi đánh nát miệng cậu ra. Khốn nạn, dám coi tôi là nữ nhân.”

Vuốt vuốt bụng bị anh không khách khí đánh một quyền, Phương Diễm không phục nói: “Vậy gọi thế nào?”

“Gọi Cung —” Ai, thật là, tự ti nghĩ thấy gã gọi “Cung Duy Diệp” mới bình thường, không gọi họ cứ thấy là lạ.

Lườm anh một cái, Phương Diễm nói: “Được rồi, gọi anh Duy Diệp được không. Duy Diệp, Duy Diệp, ai, hiện giờ mới thấy tên anh rất dễ nghe, cũng rất thuận miệng.”

“Phương Diễm.”

“Ân?”

“Tôi đã nói với cậu chưa —”

“Gì?”

“Tôi cũng yêu cậu.”

Phương Diễm lăng lăng nhìn nam nhân đưa lưng về phía gã, bên tai có chút hồng hồng.

Ấm áp hướng phía trái tim, phải chăng đây chính là hạnh phúc.

Nhoẻn miệng cười, kéo anh, “Duy Diệp —”

Không cần nhìn trộm cũng thấy rõ tâm ý của cậu, nếu như yêu vậy đó là yêu, tôi không hề hối hận, dù cho tương lai không thể tư thủ suốt đời, tôi cũng phải nắm thật chặt khoảng thời gian ngắn ngủi này, để yêu cậu.

Một giây này, Chúng ta yêu nhau.

Cung Duy Diệp ngẩng đầu, lần đầu tiên chủ động đưa lên đôi môi ôn nhuyễn, mười ngón dưới nước tướng triền, chặt chẽ vô phùng.

Phương Diễm, tôi yêu cậu, yêu từ rất sớm, yêu tới khi kết thúc. Không hiểu dòng nước này có thể nhắn nhủ tâm ý của tôi tới trái tim cậu không.

Cảm ơn cậu, yêu tôi giờ này, phút này. Hạnh phúc khó giữ vững, chúng ta cùng nhau nỗ lực, kéo dài thêm một giây, ly sinh mệnh dài dằng dặc ít đi một giây…

Phương Diễm, tôi yêu cậu, tôi yêu cậu, tôi yêu cậu…

Vì sao không nói thêm với cậu, dù chỉ một lần thôi, có lẽ trái tim tôi sẽ bớt chịu dày vò một chút…

Có một ngày, thương tổn quá nhiều, chúng ta mất đi tư cách bên nhau, tôi không được phép yêu cậu nữa…

“Baby, vị đạo của anh thật tuyệt — ôi, được rồi, được rồi, được rồi, Duy Diệp, Duy Diệp, Duy Diệp được chưa, anh thật sự đánh tôi.”

“Đúng rồi, ống tuýp có nhãn “thuốc trơn XX” cậu lấy từ dưới sô pha là thế nào hả? Chẳng lẽ cậu có thói quen để loại đông tây này ở nơi tiện tay lấy à?”

“Gì? Bị phát hiện rồi, ha ha… Cũng vì thương anh mới — Ôi! Cung Duy Diệp, tôi cảnh cáo anh —”

“Thì ra cậu đã bày kế trước đúng không? Quả nhiên coi tôi là tên ngốc. Chết tiệt, sao tôi lại muốn ở cùng cậu chứ.”

“Ai, Duy Diệp, đừng đừng, rồi, rồi, tôi sai, tôi sai rồi, anh đánh tôi đi, tôi sẽ không giận đâu…”

“Cậu…”

Tôi không được phép yêu cậu, không có nghĩa tôi không yêu cậu. Darling, xin cậu hãy nhớ kỹ những lời này, vĩnh viễn nhớ kỹ…

Ngày mai, chúng ta vẫn hạnh phúc…