“Vào đi.” Phương Diễm mở cửa, thay dép.
Kéo theo hành lý giản đơn, Cung Duy Diệp thay giày, đi vào phòng khách.
“Rất sạch, cậu quét dọn à?” Đi tới bên sô pha, anh tỉ mỉ đánh giá phòng ở mới ly khai không bao lâu. Cảm giác quen thuộc cùng ngọt ngào lấp đầy ngực, thật ấm áp.
“Tôi làm gì có thời gian, gọi người tới dọn.” Thản nhiên đi phía cửa, Phương Diễm một bên nhìn chăm chú cử động của nam nhân, một bên đưa lưng về phía cửa, khóa lại.
Khi tiếng khóa cửa “khách đạt” vang lên, khóe miệng gã đắc ý dơ lên, giảo hoạt cười. Trong đôi mắt bị hỏa diễm thiêu đốt kia, chỉ còn một miếng “thịt” thượng thừa đang đợi gã thưởng thức.
“Ở đây không thay đổi gì cả.” Cung Duy Diệp vừa định quay đầu nhìn quanh bốn phía, bỗng bị trọng vật đột kích đánh ngã trên sô pha, một vật khổng lồ ngay lập tức ngã lên người anh.
Còn chưa kịp phản ứng xảy ra chuyện gì, đôi môi liền bị khẩn cấp che lại, liên tiếng hô cũng không kịp thốt ra, đã bị người cơ khát nuốt vào trong miệng, liều mạng cướp đoạt, dường như cũng muốn nuốt cả anh vào.
“Phương… ngô…” Khó khăn thấy rõ người điên cuồng trước mắt, Cung Duy Diệp nỗ lực đẩy ra, muốn từ dưới thân gã chạy thoát.
Không cho anh bất luận cơ hội, Phương Diễm cầm tay anh đặt dưới tay gã, tay kia ôm lấy đầu anh không ngừng lộn xộn, đôi môi nóng bỏng bao phủ lên đôi môi gã mơ tưởng đã lâu, đè ép không quá ôn nhu, chiếc lưỡi thô lỗ cạy hàm răng kia, nôn nóng cuốn lấy lưỡi anh đang né tránh, chăm chú hút.
Nóng rực đặc biệt trong khoang miệng càng đẩy nhanh du͙© vọиɠ của gã, có một nguồn nhiệt hướng thẳng về phía hạ thân của gã.
Chết tiệt, gã sẽ không đợi nữa. Trong đầu chỉ có một ý niệm duy nhất, đem nam nhân lương thiện này nhanh chóng lột sạch, phát cuồng chạy thẳng vào trong cơ thể anh rong ruổi.
“Ngô… A…” Bị gã cố định đầu, không có cách nào cử động, Cung Duy Diệp chỉ phải bất đắc dĩ thừa thụ cuồng vẫn của gã, mãnh liệt mang theo cấp thiết, dường như vĩnh viễn không đủ, một lần lại một lần khuấy đảo trong miệng anh, tuy có chút đau đớn, nhưng cảm giác có người mong muốn làm anh thấy ngọt ngào cùng hạnh phúc…
Phương Diễm, chúng ta thực sự, ở bên nhau…
Hôn tới khi người dưới thân phản ứng kịch liệt, Phương Diễm mới không muốn buông ra anh.
Hai mắt nửa khép, hơi nước mông mông, Cung Duy Diệp há hốc mồm liều mạng hô hấp không khí khó có được, chất lỏng từ khóe miệng chậm rãi chảy xuống trườn tới cổ, lưỡi hồng tại trong miệng không ngừng khép mở của anh như ẩn như hiện, tất cả tại trong mắt Phương Diễm so với Adult video kịch liệt nhất càng làm cho gã dục hỏa khó nhịn, máu gia tốc lưu động toàn thân, gã thở hổn hển tới bên tai Cung Duy Diệp, ngậm lấy vành tai dày kia, thì thầm: “Duy Diệp… cho tôi… cho tôi… tôi muốn anh…”
Sớm bị hôn sâu nhiệt tình như hỏa của gã làm cho chẳng biết thiên hôn địa ám, hiện tại bên tai lại hỗn loạn nhiệt khí gã thở ra, toàn thân rã rời, Cung Duy Diệp căn bản vô lực tự hỏi gã nói gì, vừa thốt ra một từ “tôi”, đôi môi đã bị gã che lại lần thứ hai.
Nụ hôn vội vã như cuồng phong bão táp gắt gao dán tại trên môi anh, tay Phương Diễm không ngừng cởi ra áo sơ mi của anh, bàn tay bò lên ngực bằng phẳng rắn chắc, vuốt ve da thịt không mềm mại như nữ nhân nhưng có trơn nhẵn đặc biệt, kí©ɧ ŧɧí©ɧ cường liệt làm hai người phát sinh tiếng thấp hô vong tình.
Ngón tay vuốt ve đột khởi trước ngực anh, linh lưỡi theo cổ một đường chạy xuống dưới, xương quai xanh khêu gợi rắn chắc, da thịt ấm áp đầy mồ hôi, tối hậu dừng lại tại trên hồng anh mềm mại xinh đẹp kia, ngậm tha, nhẹ nhàng liếʍ.
“A… A…” Thỏa mãn nghe tiếng rêи ɾỉ truyền tới bên tai, Phương Diễm tăng tốc giày vò.
“A… Phương… Phương Diễm… A… Không… Ngô…” Lần đầu tiên trong đời lọt vào đối xử này, anh cuối cùng cũng minh bạch tại sao nữ diễn viên trong A video luôn liên tục thở gấp. Cảm giác thoải mái làm kẻ khác run rẩy truyền khắp toàn thân, tựa hồ chỉ có phát sinh thanh âm mới có thể giải thoát trong chốc lát.
Ngón tay linh hoạt không bị quấy rối đi tới hạ phúc của anh, khẽ cọ, khóe mắt liếc nhìn trướng bồng của nam nhân bởi không chịu nổi kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà dần đứng thẳng, giống chính.
“Phương… Diễm… Ngô… Ngô…” Cung Duy Diệp sung sướиɠ hưởng thụ âu yếm nóng bỏng đó, hai mắt bất tự chủ nhắm lại.
Ngay khi bên tai truyền tới tiếng mở dây lưng quần, đại não của anh tựa như bị người đập mạnh một cái, nắm chặt hai tay Phương Diễm đặt trên dây lưng quần anh, đối mặt với đôi mắt chứa đầy dục hỏa cùng khó hiểu kia, thấp giọng thở dốc nói: “Phương, Phương Diễm, cậu, cậu thực sự, đã sẳn sàng chưa, tôi, tôi là, nam nhân giống cậu.”
Anh thấy sợ, rất sợ, sợ thấy người yêu nhìn thấy bộ phần giống gã sẽ lộ vẻ sợ hãi, ghét bỏ, hối hận, nếu thật vậy, tự tôn của anh sẽ bị thương tổn rất nặng nề… Anh không biết chính có năng lực chịu đựng bị gã vứt bỏ không. Nếu chuyện đó xảy ra, không bằng bây giờ —
Đang làm bị quấy rầy, nhất là khi tên đã lên dây đối với Phương Diễm mà nói tuyệt đối không thể tha thứ. Gã dùng nhãn thần mang theo cường điện cao thế hung hăng bắn về phía Cung Duy Diệp, giận dữ hét lớn, “Chết tiệt, anh biết đã bao lâu tôi không làm không hả? Toàn bộ đều do anh hết, giờ còn dám nói cái rắm. Mẹ nói, trong mộng tôi đã thượng anh mấy trăm lần rồi.” Dã man giật lại tay anh, kéo xuống thắt lưng, giật lại khóa quần, khi vật cứng kia bắn lên tại trước mặt, Phương Diễm không chút do dự cúi đầu…
“A! Phương Diễm, không nên… A…” Không kịp ngăn cản, Cung Duy Diệp chỉ có thể nắm chặt nệm sô pha, buông tha nằm ngửa trên sô pha, mặc cho vui vẻ cùng tìиɧ ɖu͙© vô biên kéo anh tới thế giới khác…