Nhất Bác nhìn anh,đã lâu rồi cậu không nghe giọng hát này,trước mắt cậu không gian như dừng lại xung quanh mọi thứ trở về hội trường văn nghệ 1 năm về trước.Lúc đó cậu cũng ở dưới khán đài, hòa vào dòng người mà không ngừng cổ vũ anh,giây phút ấy trái tim cậu đã xác định rõ ,người con trai trước mặt chính là người mà cậu muốn dùng cả đời bảo vệ.Tiêu Chiến đang hát khi quay lại thì bắt gặp ánh mắt người kia đang không ngừng nhìn về mình,tim bỗng dưng như ngừng đập,có chút kinh ngạc...có chút xuyến xao.Nhất Bác đứng đó giống như hình ảnh năm ấy,thiếu niên anh tuấn mặc trên người bộ thể thao khỏe khoắn không ngừng cổ vũ anh đến người ướt đẫm cả mồ hôi,anh nhớ Nhất Bác của ngày ấy luôn đợi anh trước cổng mỗi khi tan học về trên môi nở nụ cười rạng rỡ,nhớ một Nhất Bác cao lãnh lạnh lùng lại bày ra vẻ mặt cún con giận dỗi khi anh vô tình quên mất cuộc thi nhảy của cậu mà không đến xem,đúng !đã từng có một Nhất Bác kiên cường mà ấm áp như vậy.Bây giờ thật cảm thấy sống trên đời có những thứ mãi mãi không bao giờ lặp lại vẫn tốt hơn là nó lặp lại nhưng tình cảm đối phương đã không còn được như phút ban đầu.Hai người đều nhìn thấy hình ảnh đẹp đẽ của đối phương trong quá khứ,cùng hồi tưởng lại giây phút bên nhau không màng thế sự nhưng chỉ khác là một người nuối tiếc,một người đau thương.
Đêm hôm đó mưa rất to, cậu đưa anh về nhà,suốt quãng đường đi cậu lẳng lặng lái xe anh thì cúi đầu không nói,họ cứ thế im lặng mà chìm trong suy nghĩ của riêng mình,đến khi Tiêu Chiến lên tiếng phá tan bầu không khí ngột ngạt.
-"Nhất Bác!"
-"Chuyện gì?"
Tiêu Chiến ngẩng đầu lên nhìn cậu.
-"Chúng ta..................có thể quay lại như lúc trước có được hay không?"
Nhất Bác không nhìn anh chỉ vỏn vẹn đáp.
-"Không thể"
Không thể sao?Cũng đúng,anh lấy cái quyền gì để muốn điều đó trong khi người tổn thương cậu chính là anh? khẽ thở dài lặng lẽ nhìn những giọt mưa đang không ngừng rơi xuống,ca ca có chút mệt rồi Nhất Bác,anh không biết mình có thể cố gắng đến khi nào mà sao vô vọng quá ,có vẻ như ngày về Bắc Kinh đã không còn xa nữa,nhưng anh sẽ cố gắng cho em thấy anh thật sự hối lỗi và chờ ngày em tha thứ cho anh.Chiếc xe từ từ dừng bánh anh mới chợt hoàn hồn,thì ra là đã tới nơi.
-"Anh vào đây,hôm nay...cám ơn đã đưa anh về"_Nói rồi Tiêu Chiến tay nắm lấy cửa xe định bước xuống thì Nhất Bác đột nhiên lên tiếng.
-"Tiêu Chiến"
-"Hả?"
-"Anh có biết sự xuất hiện của anh dày vò tôi đến mức nào không?"
Nhất Bác vẫn một mực nhìn thẳng,ánh mắt vô cùng xa xăm,Tiêu Chiến cúi đầu không nói.Thật sự anh cũng không biết nên trả lời cậu thế nào,Nhất Bác mới từ từ nói tiếp.
-"Anh có biết...những vết sẹo này từ đâu mà có không?"_Nhất Bác vừa nói tay cậu vừa vén tay áo mình lên để lộ phần cánh tay chi chít những vết sẹo ngang dọc trong rất đáng sợ.Tiêu Chiến hốt hoảng tột độ ,anh chưa từng thấy Nhất Bác bị thương kinh khủng như thế này,rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?Trái ngược với thái độ của anh,cậu rất thản nhiên trên mặt còn phảng phất ý cười.
-"Những ngày tháng tôi vừa mới đặt chân tới Luân Đôn, tôi không tài nào quên được anh,tôi nhớ anh đến phát điên,nhớ ánh mắt anh,nhớ mùi hương của anh,nhớ tất cả mọi thứ thuộc về anh.Tôi cố gắng lao đầu vào công việc, làm thật nhiều thật nhiều và nghĩ như vậy sẽ không có thời gian nhớ tới anh, sẽ mau chóng quên được anh nhưng không! nó vô dụng.Nỗi đau bị anh từ chối,nỗi nhớ anh nhiều đến khôn nguôi khiến tôi cảm thấy bí bách và khó chịu, nó dằn xé tâm can tôi một cách mãnh liệt.Cho nên lúc đó, tôi đã dùng một con dao rạch vài đường trên cánh tay, dùng sự đau đớn trên da thịt để tỉnh táo lại bản thân và tôi cứ làm vậy,mỗi khi nghĩ về anh tôi đều làm vậy.Tôi rạch rất nhiều,rất nhiều,nhiều đến mức cánh tay tôi đầm đìa máu nhưng bản thân cũng không cảm thấy một chút đau đớn nào ngược lại còn vô cùng sảng khoái .Đến khi tôi tỉnh lại thì thấy mình lại nằm trong bệnh viện,vết thương hoại tử nghiêm trọng cũng may là chưa bỏ đi đôi tay này."
Nghe tới đây anh đã không thể nào kiềm nén được nữa nước mắt đã không ngừng tuôn rơi,tim anh bây giờ thật sự rất đau như bị ai đó bóp nghẹn,Nhất Bác sao lại làm đau bản thân mình đến thế,vì một người như anh..........đáng sao?Anh không muốn cậu bị thương thà rằng hết thảy để anh gánh lấy,lúc trước dù cậu trược ván hay tập nhảy bị thương một chút anh cũng không nhịn được mà xót xa,còn bây giờ....anh đã làm gì với Nhất Bác của anh vậy?
-"Vì thế cho nên........Tiêu Chiến,quá khứ đó thật sự quá khủng khϊếp,tôi không muốn dù chỉ một lần quay đầu lại,nên dù là bất cứ lí do gì thì xin anh...hiểu cho tôi"
Ngay lúc đó anh thấy được ánh mắt Nhất Bác nhìn anh hoàn toàn là sự bất lực và đau thương,Tiêu Chiến hiểu rồi! giây phút ấy anh đã hiểu rồi,em ấy đang cầu xin anh buông tha em ấy,cầu xin anh đừng xuất hiện trước mặt em ấy nữa.Thì ra cố chấp của bản thân lại vô tình làm em ấy tổn thương một lần nữa,Tiêu Chiến mày thật ích kỷ. Nén nỗi đau,hít thở thật sâu im lặng mà rời đi,có lẽ thật sự là nên buông tay rồi.Ban đầu anh cứ nghĩ chỉ cần dùng tình cảm của mình bù đắp cho em ấy sẽ khiến em ấy tha thứ và cùng anh trở về nhưng xem ra vết thương anh tạo ra là quá lớn,Nhất Bác............anh không xứng nữa,xin lỗi em.
Tối hôm đó Tiêu Chiến đã đặt vé máy bay để về Bắc Kinh,anh thu xếp đồ đạc và cũng báo cho Giang tỷ đang bận xử lý công việc bên ngoài.Sáng sớm hôm sau anh đến trước công ty để chào cậu lần cuối,có thể qua ngày hôm nay giữa anh và cậu thực sự sẽ không còn bất cứ cơ hội nào nữa.Những lời hôm qua Nhất Bác nói tuy có đau lòng nhưng nó hoàn toàn đúng,anh không có tư cách ở lại nữa,bản thân tuy có chút tiếc nuối nhưng lại nhẹ nhàng không ít,chắc bởi vì bây giờ đã biết được rõ ràng là sẽ mãi mãi không còn cơ hội nên cũng chẳng phải nghĩ ngợi quá nhiều.
-"Cậu Tiêu thực xin lỗi Vương tổng không có ở đây,hôm nay cậu ấy không đi làm."