Đang chạy xe,Nhất Bác bỗng có cuộc điện thoại gọi đến, hình như rất quan trọng khiến cậu phải nhanh chóng bẻ lái tới công ty xử lý gấp.Chỉ dặn anh ở trong xe đợi cậu rồi nhanh chóng rời đi,Tiêu Chiến đợi đã hơn một tiếng vẫn không thấy Nhất Bác ra,anh có chút mệt mỏi nên đành ra ghế phía sau ngã lưng, không ngờ mới được một lát đã ngủ thϊếp đi.Tận 6 giờ 30 Nhất Bác mới từ công ty đi ra ,trước đó thư ký Lam không quên nhắc nhở.
-"Vương tổng,buổi tiệc 7 giờ tối nay rất quan trọng,anh nhất định phải tham dự"
-"Tôi biết rồi"
quả thật hôm nay cậu phải tham dự một buổi tiệc quan trọng trong giới thời trang,có rất nhiều đối tác lớn ở đó không thể không có mặt.Nhất Bác vội vàng lên xe chạy đi mà vô tình quên mất rằng anh vẫn còn ngủ trên xe.Dừng xe tại một nhà hàng vô cùng sang trọng,lúc cậu định bước xuống xe,anh nghe tiếng động mà giật mình thức dậy,mơ màng dụi mắt.
-"Nhất Bác chúng ta về chưa?"
Vương Nhất Bác lúc này mới kinh ngạc nhớ ra mình còn để anh trên xe,phải làm sao đây? buổi tiệc ít nhất cũng tận 10 giờ mới kết thúc không thể để anh mãi trong xe được,thôi đành vậy.Tiêu chiến vẫn còn đang ngơ ngác không hiểu gì thì bị Nhất Bác mở cửa xe lôi vào trong,anh hốt hoảng.
-"Nhất Bác chúng ta vào đây làm gì?"
-"Anh chỉ cần theo sao là được,những chuyện khác không cần lo"
Cậu cứ thế kéo anh vào hội trường nơi diễn ra buổi tiệc,thì ra đây là buổi tiệc của những người nổi tiếng trong giới thời trang,những doanh nhân,người mẫu nổi tiếng.Nơi đây quả thực rất sang trọng,đèn hoa lấp lánh,mọi người trên tay đều cầm một ly rượu trò chuyện với nhau.Sự xuất hiện của anh và cậu thu hút không ít sự chú ý,Vương Nhất Bác chủ của một thương hiệu thời trang nổi tiếng hôm nay lại xuất hiện cùng một thiếu niên trẻ tuổi,ăn mặc giản dị,ngũ quan sắc xảo.Mọi sự chú ý đều dồn lên người anh làm Tiêu Chiến cảm thấy không quen, cứ cấm đầu nấp phía sau Nhất Bác, rất nhiều người sau đó đến chào hỏi cậu cùng mời rượu nhưng Nhất Bác chỉ cười đáp lễ rồi lạnh lùng rời đi.Ngay lúc đó , một nam nhân nước ngoài trông trạc ngoài 30 tiến lại gần chào hỏi nhưng ánh mắt lại dán chặt lên người Tiêu Chiến.
-"Đây không phải là cậu Vương Nhất Bác,CEO nổi tiếng đó sao,hân hạnh được gặp"
Nhất Bác cảm nhận được ánh mắt anh ta với người bên cạnh liền thờ ơ đáp trả.
-"Hân hạnh"_Rồi nắm tay Tiêu Chiến rời đi,nhưng chưa kịp đi thì nam nhân đó chủ động tiến đến trước mặt anh nở nụ cười tuyệt mĩ.
-"Còn cậu trai nhỏ này,không biết nên xưng hô thế nào?"
Tiêu Chiến còn đang bối rối không biết làm thế nào thì cảm nhận lực tay của Nhất Bát ở cổ tay mình có chút siết chặt,mạnh bạo kéo anh đi,chỉ lạnh lùng quẳng lại lại người kia một câu nói.
-"Người của tôi,không cần chào hỏi"
Cậu kéo anh lại một chiếc bàn khá gần sân khấu,để anh ngồi cạnh mình rồi cũng không nói gì nữa lạnh lùng theo dõi bữa tiệc,Tiêu Chiến len lén liếc nhìn em ấy,thấy Nhất bác toàn thân tỏa ra khí lạnh trong lòng muốn nói gì đó rồi cũng đành thôi.Sân khấu bắt đầu sáng đèn lên,một người đàn ông đứng tuổi bước lên sân khấu.
-"Xin chân thành cảm ơn các vị đã đến dự buổi tiệc tối hôm nay,và sau đây hãy cùng thưởng thức những tiết mục đặc sắc tối mà tối nay chúng tôi mang đến nào!"
Sau một tràn vỗ tay nồng nhiệt,lần lượt những trang phục của những nhà thiết kế nổi tiếng được lên sàn trình diễn,Tiêu Chiến cũng có hứng thú về thời trang nên cũng bị thu hút đôi chút,tiếp đó họ còn mở cả cuộc đấu giá đồng hồ , trang sức,...Và cuối cùng là những bài hát sôi động của những ca sĩ nổi tiếng.Tiêu chiến cảm thấy có chút đau đầu,các buổi tiệc trang trọng náo nhiệt thế này thật không phù hợp với anh.Sau khi người ca sĩ kia kết thúc bài hát của mình,người đàn ông lúc nãy một lần nữa xuất hiện.
-"Ca sĩ của chúng tôi vừa cháy hết mình với mọi người qua một bài hát nhưng mà tôi chợt ngẫu hứng nghĩ ra nếu cứ để ca sĩ hát liên tục như vậy sẽ rất mất hay nên tôi sẽ mạo mụi xuống dưới sân khấu ngẫu nhiên mời một vị lên thể hiện một bài được không ạ?"
-"Hay,hay lắm"
-"Được"
mọi người ai nấy đều cao hứng tán thành,Tiêu chiến có chút bất lực lặng lẽ cúi thấp đầu xuống ,mong người kia không điểm trúng anh.Nhưng mà người tính không bằng trời tính,người kia sau khi đi một vòng,không biết ma xuôi quỷ khiến gì lại dừng ngay bàn của anh.
-"Cậu trai trẻ tôi thấy cậu rất có năng khiếu,nào lên thể hiện xem"
-"tôi...tôi"_Tiêu Chiến lập tức bối rối định quay sang cầu cứu Nhất Bác thì chỗ bên cạnh trống rỗng mới chợt nhớ lúc nãy Nhất Bác đã ra ngoài nghe điện thoại mất rồi,lần này anh chết chắc thôi.Thấy anh chần chừ,người đàn ông nhanh nhẹn tiếp lời.
-"Nào cậu trai trẻ,nếu cậu không lên cậu phải chịu phạt uống hết số rượu đằng kia nha"_Tiêu chiến nhìn theo tay người đó lập tức đập vào mắt mình là một bàn nhỏ trên đó cũng ít nhất 10 ly rượu,anh thật sự cảm thấy lạnh gáy,tửu lượng của anh xưa nay rất kém, uống một ly cũng có thể thần trí mơ hồ,huống gì...
-"Thôi được rồi tôi lên"_Anh bất lực lên tiếng.
-"Nào hãy cho một tràn pháo tay thật lớn"
Cả khán phòng vỗ tay rôm rả,toàn bộ ánh mắt đều dán lên người anh,cố hít thở thật sâu bước lên sân khấu,vốn dĩ tình huống này cũng không quá khó khăn với anh,từ nhỏ Tiêu Chiến đã nằm trong đội văn nghệ có cơ hội biểu diễn nhiều cộng thêm giọng hát trời sinh cuốn hút chắc hẳn sẽ thuận lợi vượt qua.Nhạc đã nổi lên,giai điệu nhẹ nhàng du hương, lúc này Nhất Bác mới từ bên ngoài bước vào không thấy anh đâu liền đưa mắt tìm kiếm,nhìn tới nhìn lui liền thấy dáng người quen thuộc trên sân khấu.
"Khi anh nắm chặt bàn tay em, Anh vẫn hy vọng sẽ không bao giờ có kết thúc
Chúng ta sẽ đến với những điều tốt đẹp... Vì anh không muốn điều hạnh phúc này mất đi
Nhưng thật sự đáng tiếc vì anh đã không có được nó
Anh đã không cảm thấy cô đơn khi yêu em
Anh sẽ không để em khóc nữa ,Anh sẽ cùng em đi hết con đường này...
Chúng ta có thể không quay đầu lại được không em
Em ôm chặt anh trong im lặng Và nói rằng không cần bất cứ lời hứa hẹn nào
Em nói anh sẽ tự do hơn nếu không có em Anh thật sự đã không thể hiểu được những gì em muốn nói
Nhưng chắc chắn anh sẽ không buông tay
Anh sẽ cùng em đi hết con đường này Chúng ta có thể đừng nghĩ quá nhiều được không em
Có thể nắm chặt tay anh thêm một chút được không em
Trước khi tất cả kết thúc
Em nói chúng ta không nên gặp lại vì tất cả đã trở thành một khoảnh khắc
Cảm ơn em đã cho anh biết
Vì anh sẽ chờ em mãi mãi....."~
Nhất Bác...nếu như sau này thật sự phải cách xa,vậy thì giờ phút này anh xin được ngây dại mà yêu say đắm,dù em không còn yêu anh dù em không muốn gặp anh đi nữa thì xin khoảng khắc ngắn ngủi này có thể hay không một lần nắm lấy tay anh...chúng ta hãy cùng quên hết đi những chuyện đã qua,bởi vì sau này dù có cách xa ,thì Tiêu chiến vẫn mãi mãi yêu em.