*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cậu trai tốt bụng từ chối tiếp tục nói chuyện
(Edit: Andy/Do not reup)
—
[hhhhhh thật đáng tiếc a~, không được nghe Lâm Thư hô lên cái câu ở trong game —- Ta là thần! Sao ta có thể chết được?!]
[Một sinh vật tự xưng là thần đã bay màu [jojo cảnh báo.jpg]]
[Bởi vậy mới nói, rốt cuộc Mãn Mãn có phải là Tang Thi Vương không thế?]
[Hiển nhiên là không phải mà. Dị năng của Mãn Mãn không giống Tang Thi Vương. Bàn tay vàng duy nhất của con người trong “Kế hoạch Z” chính là có thể thức tỉnh thêm hai, ba dị năng nữa, nhưng tang thi thì không. Dị năng của tang thi như vân tay vậy đó, mỗi con chỉ có duy nhất một dị năng.]
[Mặc dù biết là khả năng rất thấp nhưng tôi vẫn cảm thấy Tuyết Mãn là Tang Thi Vương. Không thể giải thích được lý do tại sao, chỉ dựa vào trực giác của phụ nữ.]
Không quan tâm chuyện ngài tang thi có phải là Tang Thi Vương hay không, chuyện Lâm Thư đã chết là chắc chắn, đến cả khả năng biến thành tang thi chờ ngày sau tái chiến cũng chẳng có. Gã và lũ tang thi trong hầm mộ giả đã chết trong ngọn lửa nghiệp chướng kia rồi.
Dùng lửa đốt là cách diệt tang thi được công nhận là có hiệu quả cao nhất, không để lại hậu họa. Bởi vậy, trong mỗi tiểu đội thám hiểm, người được hoan nghênh nhất chính là những dị năng giả hệ Hỏa hoặc Kim.
Mưa ngừng rơi, trời quang mây tạnh. Mặt trời mang ánh sáng đến cho thế giới một lần nữa.
Cố Kinh Bạch và tiểu đội Z rời khỏi trấn Long Hưng, đi về phía khu an toàn Giang Tả. Trêи đường đi tranh thủ thuật lại đầu đuôi câu chuyện giải thích cho mọi người, bao gồm cả kế hoạch vây bắt của y và Bạch Trường Doanh, âm mưu phản xã hội của Lâm Thư và một loạt chân tướng khác.
Các thành viên của tiểu đội Z vừa nghe vừa trợn mắt há mồm, cảm giác như đang đóng phim vậy, xoay chuyển bất ngờ, phức tạp khỏi nói.
Chỉ có Chương Thiên cấp tốc tiêu hóa được toàn bộ, cũng bày tỏ sự đồng cảm với lựa chọn che giấu hành động của Cố Kinh Bạch. Dị năng của Lâm Thư đúng là rất vướng tay vướng chân, nếu như sớm nói cho bọn họ biết thì kế hoạch có thể sẽ không được suôn sẻ như vậy, mà bọn họ thân là tiểu đội thám hiểm mạnh nhất khu an toàn Ung Kỳ, hoàn toàn nguyện ý nhận lấy trách nhiệm xã hội này, không sợ bị đẩy đến nguy hiểm.
“Tự tin lên một chút, đội trưởng, chúng ta chính là tiểu đội mạnh nhất, không có đội nào mạnh hơn.” Giai Giai mở nhạc trêи xe, ăn mừng bọn họ đã sống sót sau trận chiến, tuy hao tổn chút năng lượng nhưng đáng giá.
Ca khúc đang phát là một bài hát tiếng nước ngoài, không phải là bài hát yêu thích của Giai Giai, cũng không phải là kiệt tác gì, chỉ là một cuộn băng có người đi tìm vật tư mang về. Trước mạt thế, công cụ đa số người dùng để nghe nhạc là điện thoại di động, những thiết bị dùng đĩa CD và băng cát sét có thể phát nhạc mà không cần điện rất bất tiện, bây giờ đương nhiên chẳng có sự lựa chọn nào khác ở đây cả.
Ngài tang thi thả hồn theo âm nhạc, nhịp nhàng gõ một cách rất có tiết tấu vào nắp quan tài.
Đối với hành động cần cù tiết kiệm của ngài quản gia tang thi, trước khi chạy trốn vẫn không quên cầm theo cái “balo mèo” của mình, Cố Kinh Bạch hết sức cảm động, việc đầu tiên sau khi ra ngoài đó là sắp xếp cho ngài tang thi quay về ổ cũ.
Nhưng lần này ngài tang thi không ngoan ngoãn nằm im trong quan tài nữa, thỉnh thoảng phải xoát độ tồn tại chứ!
Hắn dùng mã Morse gõ mấy lần, sau khi được Cố Kinh Bạch đáp lại mới hài lòng, nằm yên tĩnh trở lại.
Sau khi Giai Giai gia nhập tiểu đội Z đã được học về mã Morse, nhưng cô cảm thấy hình như mình học bị sai chỗ nào đó, nếu không thì tại sao cô lại nghe thành: người trong quan tài hỏi “Tôi có tuyệt không?”, bên ngoài quan tài đáp lại “Ừ, cậu lợi hại nhất.”
Nhất định là cô học nghệ không tinh rồi! Nhất định thế!
Lúc này, bọn họ đang ngồi trong một cái RV mà Cố Kinh Bạch lái đến. Đây là đồ Thiết Tử mượn miễn phí ở chỗ cậu hai khu trưởng, dù sao thì cái quan tài to đùng kia cũng rất bất tiện. Nếu buộc trêи nóc xe, đối với biểu hiện thâm tình của Cố Kinh Bạch dành cho người yêu thì hẳn là sẽ rất đau lòng. Còn nếu buộc quan tài ở mui xe, để cho ngài tang thi ngồi trong xe thì sẽ dọa sợ những người qua đường vô tội. Vì vậy, khu trưởng khu an toàn Giang Tả cực kỳ hào phóng cho mượn một cái RV, đây là phương án giải quyết tốt nhất rồi.
(*RV – Recreational Vehicle: nguyên văn là 房车– phòng xe, một loại xe thùng có đầy đủ tiện nghi như một ngôi nhà di động)
RV rất lớn, tốn nhiên liệu là điều chắc chắn, nhưng nó cũng có một ưu điểm, đó chính là có thể đậu một chiếc xe nhỏ ở bên dưới. Chiếc xe sử dụng nguồn năng lượng mới của Cố Kinh Bạch lúc này đang được cất ở bên dưới RV.
Kết cấu của RV đã làm chấn kinh toàn tiểu đội Mũ Sắt, lúc nhìn thấy xe bọn họ không nhịn được mà thi nhau oán giận đội trưởng: “Cậu của anh có thiết bị công nghệ tốt như vậy, tại sao trước đó còn bắt chúng ta ăn gió nằm sương?”
Thiết Tử thật thà chất phác thật sự chạy đi hỏi cậu mình.
Khu trưởng đại nhân dáng người mập mạp, cười híp mắt như phật Di Lặc, tốt bụng hỏi ngược lại cháu mình bốn chữ: “Mấy đứa xứng sao?”
Tiểu đội Mũ Sắt tự giác đặt tay lên ngực suy xét, đúng, bọn họ không xứng QAQ
Khu trưởng khu an toàn Giang Tả chính là người mà cho dù Thiết Tử có viết một bài diễn văn “người cậu khu trưởng vĩ đại của tôi” để ca ngợi thì ông cũng sẽ không trao giải cho cháu mình. Tuyệt đối không để việc tư lẫn với việc công, đây cũng là một nguyên nhân giúp cho khu an toàn Giang Tả có thể thành công như ngày hôm nay.
Bởi vì vướng ngài tang thi nên cuối cùng bọn họ cũng không trực tiếp vào thẳng khu an toàn Giang Tả, thay vào đó, bọn họ gặp nhau ở một khu vực trung gian do khu trưởng đại nhân lựa chọn và chuẩn bị. Cố Kinh Bạch cõng quan tài trêи lưng, ngồi trêи một tảng đá lớn cách hơi xa mọi người một chút.
Chủ đề của cuộc gặp mặt lần này rất đơn giản, bàn về tương lai sắp tới..
Khu trưởng đại nhân biểu dương toàn bộ những người thám hiểm anh dũng đã tham gia chiến đấu của tiểu đội Z và tiểu đội Mũ Sắt, cũng cảm tạ bọn họ đã vì hòa bình thế giới mà bỏ ra công sức và tính mạng.
Sau đó là kế hoạch tương lai của từng cá nhân: đội phó Trương Gia về tiểu đội Z, Bạch Trường Doanh quyết định ở lại Giang Tả, cáo biệt với Chương Thiên. Bạch Trường Doanh có một bí mật mà trong “Kế hoạch Z” không hề được tiết lộ, đó là trước giờ người ngoài vẫn luôn ngộ nhận hắn có dị năng gì đó về phương diện sức mạnh thể chất – động tác gϊếŧ tang thi của hắn vượt qua giới hạn của người bình thường – nhưng thực ra… hắn hoàn toàn không có dị năng.
Bạch Trường Doanh là một võ sĩ cổ đại, loại hình mà người đời đã sớm đánh giá là không còn tồn tại nữa.
Trước đây Bạch Trường Doanh chỉ sống trêи núi cao, theo đuổi cuộc sống một mình một cõi, căn bản không hề biết thế giới bên ngoài biến hóa long trời lở đất như thế nào, cho đến khi hắn xuống núi tìm em trai mới bắt đầu hành trình gϊếŧ tang thi. Đời trước xuống núi chưa bao lâu thì Bạch Trường Doanh gặp Chương Thiên, trải qua một hồi yêu đương rồi bỏ mạng. Đời này, nhờ việc sống ở khu an toàn Giang Tả một khoảng thời gian mà hắn quyết định thay đổi cuộc sống vốn có trước kia của mình.
“Tuy điều này trái với quy định của tổ tiên nhưng mọi chuyện đang rất khẩn cấp. Nếu tổ tiên của tôi cho rằng việc tôi vì mạt thế mà thay đổi cuộc sống của một ẩn sĩ, khiến họ cảm thấy tôi không còn xứng đáng là người nhà họ Bạch, vậy thì… tôi sẽ tự mình xây dựng lên một nhà họ Bạch khác.”
Khu trưởng mập mạp gật đầu như giã tỏi, ông thật sự muốn giảm bớt khoảng cách giữa dị năng giả và người bình thường. Đáng tiếc, tang thi và dị năng giả không ngừng tiến hóa mạnh mẽ, loại khoảng cách kia càng ngày càng mất cân bằng. Lý luận của Lâm Thư đầu độc được nhiều người như vậy cũng bởi vì nó rất chân thực, rất hợp lý, có rất nhiều người muốn hóa giải mâu thuẫn đó.
Sự xuất hiện của Bạch Trường Doanh có thể biến điều không thể thành có thể rồi.
Hoặc ít nhất là có thể nhìn thấy hi vọng.
Bạch Trường Doanh sẽ huấn luyện cho người bình thường ở Giang Tả trước, sau đó tiếp tục tới các khu an toàn khác. Mục tiêu là muốn tìm một cách để người bình thường có thể sống tiếp, để cho bọn họ hiểu rằng họ hoàn toàn không phải bị ông trời ruồng bỏ, người bình thường và dị năng giả đều là con người, không có người nào cấp cao hơn, người nào cấp thấp hơn.
Chỉ có Cố Kinh Bạch là chậm chạp không quyết định được hướng đi tiếp theo, tất cả mọi người đều đổ dồn sự chú ý về phía y.
Ngài trưởng khu đương nhiên hi vọng người mạnh mẽ như “Cố Bạch” có thể ở lại Giang Tả, ông đã lên kế hoạch tu sửa đạo quán Tọa Vong ở bên cạnh và con đường núi bị hỏng kia, chỉ chờ “Cố Bạch” gia nhập.
Còn tiểu đội Z, dẫn đầu là Giai Giai của phe Trấn Nam đương nhiên hi vọng “Cố Bạch” có thể đi cùng bọn họ về Ung Kỳ, dù sao thì “Cố Bạch” cũng đã tìm được người yêu, không cần tiếp tục phiêu bạt tứ xứ nữa.
Thực ra Cố Kinh Bạch cũng đang cẩn thận suy xét xem rốt cuộc mình nên làm gì.
Nhân vật phản diện đã rớt đài nhưng nhiệm vụ của y vẫn chưa kết thúc, bất kể là nhiệm vụ làm cho cả thế giới biết y không yêu Chương Thiên hay là cứu vớt thế giới nhỏ này. Theo kinh nghiệm của Cố Kinh Bạch, y cần phải đi cùng tiểu đội của Chương Thiên tới khu an toàn Ung Kỳ – sân khấu trung tâm của thế giới này – thì mới có thể hoàn thành nhiệm vụ.
Nếu Cố Kinh Bạch chọn đi cùng tiểu đội Z, y sẽ rất khó thoát khỏi scandal của mình và Chương Thiên, nhưng nếu tiếp tục phiêu bạt một mình thì càng không rõ ràng.
Theo kế hoạch của Cố Kinh Bạch, y muốn đưa một cái máy làm sạch dưới danh nghĩa của Giang Tả đến khu an toàn Ung Kỳ.
Cái máy này là đồ của Cục quản lý Thời Không chuẩn bị cho Cố Kinh Bạch. Chuyện cứu thế giới đương nhiên không thể dựa vào một hai câu nói của Cố Kinh Bạch hoặc là chủ nghĩa anh hùng cá nhân gì đó mà hoàn thành, tính quyết định cao nhất vẫn thuộc về khoa học kỹ thuật. Máy làm sạch không thể loại trừ bệnh độc tang thi nhưng có thể giải quyết nguyên nhân đến từ vũ trụ – chính là thiên thạch. Thiên thạch không còn khả năng liên tục tạo ra những tang thi mới nữa, khi trăng đen xuất hiện, tang thi không thể tiến hóa được, chiến thắng của con người chỉ còn là sớm hay muộn mà thôi.
Cố Kinh Bạch định để cái máy này là đồ vật ở trong két sắt bí mật kia của Lâm Thư, sự tồn tại của nó sẽ được hợp lý hóa một cách dễ dàng.
Chỉ còn một vấn đề cần phải giải quyết, đó chính là két sắt do tiểu đội Mũ Sắt mang về, theo lý mà nói, két sắt thuộc quyền sở hữu của Giang Tả.
Chứ không phải của Ung Kỳ.
Muốn nghiên cứu thì các nhà khoa học của Ung Kỳ phải tự đến Giang Tả chứ không có chuyện bắt Giang Tả chắp tay nhường cho.
Trong lòng Cố Kinh Bạch đang ước lượng xem dựa vào ân tình cứu cháu trai của khu trưởng liệu có đủ để mang ra đàm phán không thì một tin nhắn của bác sĩ An Kỳ đã giải quyết được tất cả vấn đề.
Tuy bác sĩ An Kỳ và Chương Thiên đã chia tay nhưng không hề trở mặt thành thù, ít nhất là vẫn còn giữ liên lạc, cũng tiếp tục đồng tâm hiệp lực muốn thế giới này trở nên tốt đẹp hơn.
Tin nhắn của bác sĩ An Kỳ gửi đến “Cố Bạch” nhắc đến việc huyết thanh biến tang thi thành con người đã bước vào giai đoạn thí nghiệm lâm sàng, nếu như “Cố Bạch” đồng ý, cô muốn mời ngài tang thi tham gia vào thí nghiệm này.
Cố Kinh Bạch cũng không ngờ thí nghiệm này lại đến nhanh như vậy, theo lý mà nói, chuyện này thuộc giai đoạn cuối cùng của “Kế hoạch Z”, vào năm thứ bảy mạt thế mới được bác sĩ An Kỳ đưa ra tiền đề lý luận. Bây giờ mới có năm thứ tư mạt thế, lời giải thích duy nhất là, chỉ cần sau cái chết của Lâm Thư thì thí nghiệm sẽ được lên sàn cùng bác sĩ An Kỳ.
Cố Kinh Bạch không biết giữa hai người này rốt cuộc có mối liên hệ như thế nào, y chỉ có một loại dự cảm, chuyện này tuyệt đối không phải vì y xuyên qua hay Bạch Trường Doanh trùng sinh mà dòng thời gian bị thay đổi, nhất định còn có chuyện gì đó mà bọn họ không biết.
Lời giải thích hợp lý nhất là chuyện này nằm trong phần hai chưa được công bố trêи thị trường của “Kế hoạch Z”.
Hạ gục BOSS trước thời hạn nhưng lại không mở ra được thời kỳ hòa bình trước thời hạn, chờ đợi phía trước có lẽ lại là những rắc rối khác.
Đương nhiên, trước mắt còn có một chuyện rắc rối hơn cần giải quyết:
Trong quan tài chậm rãi truyền ra tiếng gõ: “Có ở đó không? Cậu đang làm gì thế? Tại sao không để ý tới tôi?”
Cố Kinh Bạch trầm mặc hồi lâu, trả lời ngắn gọn: “Ngón tay đau.”
*** Hết chương 18
Ảnh minh họa RV – goole