Chỉ Có Thủ Đoạn Mới Lấy Được Lòng Người

Chương 17: Mạt thế là một trò chơi offline (17)

Nghệ thuật chính là Deidara*.

(Edit: Andy/Do not reup)

(*Deidara là một nhân vật trong Naruto, cực kỳ yêu thích nghệ thuật, thường nói “nghệ thuật là sự bùng nổ”)



Lục Chỉ đột nhiên bạo phát làm cho tất cả mọi người đều bất ngờ.

Lũ tang thi tuy rằng đang bị nhốt trong lưới đánh cá, không được tự do nhưng nhìn cái bộ dáng cúi đầu thuần phục với Tang Thi Vương kia đủ biết bọn chúng đã chịu sự khống chế của Lục Chỉ hết rồi.

Không chỉ Cố Kinh Bạch và Bạch Trường Doanh, những người ở hiện trường cho rằng hắn là Tang Thi Vương giả bị kinh ngạc, mà đến cả Lâm Thư – người đã nghĩ hắn là Tang Thi Vương thật cũng kinh ngạc không kém, dường như gã rất khó chấp nhận sự thật này.

Thiết Tử đang điều khiển một quả cầu lửa solo với một tên vệ sĩ, không nhịn được mở miệng: “Chúng ta kinh ngạc còn hiểu được, gã kinh ngạc cái quái gì thế?!” Chiếu theo hiểu biết của Lâm Thư thì đây chính là Tang Thi Vương, một tiếng thét trí mạng của Tang Thi Vương khống chế toàn bộ lũ tang thi cấp dưới, đây là điều dĩ nhiên mà?

Lão K cũng không hiểu logic của Lâm Thư. Dị năng của lão K thuộc loại hình tốc độ nhưng cũng không nhanh đến nỗi xông ào vào rồi xông ra ngay được nên chỉ có thể đánh phụ trợ, trọng điểm của lão K lúc này lại là: “Vậy Tuyết Mãn thật sự là Tang Thi Vương? Không hổ là người mà nam thần của tôi lựa chọn!”

Chỉ có Bạch Trường Doanh nhanh chóng get được logic của Lâm Thư, lớn tiếng trấn an đồng đội của mình: “Có lẽ Lâm Thư không ngờ Tang Thi Vương có thể chỉ huy tang thi, hoặc là ít nhất theo hiểu biết của Lâm Thư, Tang Thi Vương không thể chỉ huy được lũ tang thi đang bị mắc kẹt này.”

“Tuyết Mãn” rốt cuộc có phải là Tang Thi Vương hay không không nên trở thành trọng điểm lúc này.

Cố Kinh Bạch ở bên kia đã quyết định xong. Y quyết định sẽ đánh cược một lần, đánh cược sai thì dùng “đọc file” chơi lại. Cách một tầng nhóm người Lâm Thư và vệ sĩ của gã ở giữa, y hô lớn về phía tiểu đội Mũ Sắt: “Dị năng giả hệ Phong mau cắt đứt lưới đánh cá, thả lũ tang thi ra đi!”

Tiếng thét dài của Lục Chỉ đã mang đến một cục diện hoàn toàn khác.

Mái vòm rơi xuống làm cho lưới đánh cá mất chỗ dựa nên rất nặng, mỏng manh sắp đứt, bây giờ có thêm một đạo gió cắt đứt hoàn toàn, một vài con tang thi còn bị gió sượt qua cắt mất tay chân. Lưới vừa rách ra, tang thi bên trêи đổ ào xuống như mưa lớn, dưới sự chỉ huy của Lục Chỉ, bọn chúng như những binh lính trong quân đội, răm rắp nghe lời, chỉnh tề xông về phía Lâm Thư và vệ sĩ của gã.

Trong mắt Lâm Thư, bầy tang thi này thật ngu xuẩn, tỏ vẻ khúm núm với kẻ địch (Cố Kinh Bạch) nhưng lại hung dữ và tấn công ào ạt về phía chủ nhân (Lâm Thư).

Một vài tang thi thân tàn chí kiên, dù bị cắt mất chân vẫn không quên sứ mệnh của mình, lấy tay chống xuống đất ngoan cường bò về phía Lâm Thư, trong miệng không ngừng phát ra tiếng gào rít mà con người không hiểu được, giống hệt quân lính xung phong đánh trận, kể cả khi bị mấy con tang thi khác giẫm đạp lên cũng không biết đau đớn là gì, vừa bò vừa rít không biết mệt mỏi.

Bầy tang thi lúc nha lúc nhúc làm cho người xem tê hết cả da đầu. Bây giờ bọn chúng không còn làm cho đám người Bạch Trường Doanh cảm thấy sợ hãi nữa, mà ngược lại, chỉ còn cảm giác sảng kɧօáϊ khi cùng chung kẻ thù.

Muốn chế tạo tang thi đúng không? Vậy thì tự hưởng thành quả của mình đi!

Vệ sĩ bên người Lâm Thư đã biến thành tử sĩ, đối mặt với đại quân tang thi mãnh liệt như vậy mà vẫn không hề có suy nghĩ vứt bỏ Lâm Thư, thậm chí thi nhau phóng ra dị năng chồng chất, xây dựng thành lũy phòng thủ tầng tầng lớp lớp, chuẩn bị thề chết cũng phải giữ lại cho Lâm Thư một cái mạng.

Tiến sĩ Lâm đang được bảo vệ chặt chẽ bởi pháo đài của dị năng hệ Thổ, bây giờ như một chiếc máy tính bị hỏng, rơi vào ngõ cụt, không tính toán được nữa, trước sau vẫn chưa chấp nhận được chuyện mình lại thất bại dễ dàng như vậy, “Chuyện này không thể nào, chuyện này không thể nào!” Gã lắc đầu liên tục, một mực muốn tìm ra lời giải đáp hợp lý, bướng bỉnh đến quá đáng.

Cho đến khi toàn bộ vệ sĩ bỏ mình, không thể bảo vệ gã được nữa, tại bước ngoặt cuối cùng này, một tia sáng xẹt qua đầu Lâm Thư, gã đã nghĩ ra rồi: “Hắn căn bản không phải là Tang Thi Vương! Hắn chỉ thức tỉnh dị năng thao túng mà thôi!”

Lâm Thư đã nghiên cứu về tang thi từ khi mạt thế còn chưa bắt đầu, từ lúc mà nhiều người vẫn còn nghĩ tang thi chỉ là một sản phẩm của trí tưởng tượng thì gã đã bí mật làm nghiên cứu ở Trấn Nam rồi. Trải qua nhiều năm nỗ lực không ngừng, Lâm Thư tự nhận trêи thế giới này không còn ai hiểu rõ về tang thi hơn mình nữa, sự tiến hóa của tang thi, sức mạnh của tang thi, thậm chí là trật tự xã hội của tang thi, gã có thể hạ bút thành văn ngay lập tức nếu có ai muốn biết.

Tang thi không giống như trong tưởng tượng của con người về nó, cấp bậc thấp sẽ phục tùng cấp bậc cao vô điều kiện, bởi vì xét đến cùng tang thi vẫn là con người.

Người có thể bị cấp trêи thao túng, vì sợ hãi hoặc là vì lợi ích nào đó, nhưng sẽ vĩnh viễn không bao giờ phục tùng 100%.

Ngay cả những thây ma cấp thấp không biết suy nghĩ, nếu muốn bọn chúng nghe lời thì cũng phải dùng cách thức huấn luyện tương tự như huấn luyện thú cưng, trong một thời gian dài, kiên nhẫn khen thưởng và trừng phạt thì mới đạt được mục đích. Làm sao có thể tồn tại tình huống một con tang thi chỉ cần tùy tiện rống lên một tiếng thì sẽ thao túng được toàn bộ những con khác chứ?

Hơn nữa…

Lâm Thư đã từng nhìn thấy Tang Thi Vương, tuy rằng lúc đó chưa nhìn được rõ đến cùng dáng dấp của Tang Thi Vương ra sao nhưng gã biết phương thức tồn tại của Tang Thi Vương là thế nào. Con tang thi trước mặt này không phải! Nó là hàng nhái!

Lục Chỉ:???

Lâm Thư tuyệt vọng hô lên một câu cuối cùng với Cố Kinh Bạch: “Cố Bạch, mày tưởng mày có thể thắng được tao sao? Tao tuyệt đối không bao giờ thua!”

Cố Kinh Bạch và Bạch Trường Doanh căn bản không tham gia vào trận chiến bức Lâm Thư vào đường cùng, bọn họ đã lùi dần về sau. Bạch Trường Doanh chỉ huy tiểu đội Mũ Sắt rời đi theo lối bên trái hành lang, Cố Kinh Bạch thì kéo tay ngài tang thi với thái độ hoàn toàn không nghi ngờ gì, chạy ra theo lối bên phải hành lang.

Mặc dù đã phản ứng rất nhanh nhưng bọn họ vẫn bị vụ nổ lan đến, lực xung kϊƈɦ cực đại kèm theo hơi nóng khủng khϊế͙p͙ suýt chút nữa đã thiêu mất một lớp da trêи lưng Cố Kinh Bạch.

Ngay tại thời điểm nổ tung, Lục Chỉ đã đẩy ngã Cố Kinh Bạch ngay tại chỗ rồi dùng chính bản thân làm lá chắn nằm đè lên người Cố Kinh Bạch, nhờ vậy mới cứu được Cố Kinh Bạch.

Sau khi vụ nổ qua đi, Cố Kinh Bạch cựa quậy thân mình trong lớp cát bụi, nhìn thấy ngài tang thi vẫn đang nằm trêи người mình, nở nụ cười xán lạn.

Hắn nghiêng đầu, giống như là đang hỏi, có phải tôi rất tuyệt không?

Tôi bảo vệ cậu nha.

Cố Kinh Bạch chưa bao giờ nghĩ có một ngày mình sẽ được một tang thi bảo vệ, mà còn là một tang thi bị y tùy tùy tiện tiện nhặt bên đường. Cố Kinh Bạch không nhịn được, sờ sờ khuôn mặt màu trắng xanh lạnh lẽo như ngọc của ngài tang thi, “Sao lại ngốc vậy…?”

Đây là Tang Thi Vương nhà ai mà lại có bộ dạng như thế này?

Trong game, ngoài trừ trị số tinh thần lực mạnh vô biên thì bàn tay vàng lớn nhất của Tang Thi Vương chính là dị năng nuốt chửng. Con người, tang thi, dị năng, thậm chí là kiến trúc, chỉ cần Tang Thi Vương muốn thì đều có thể nuốt chửng hết. Kiểu dị năng này khó đánh cỡ nào người chơi game ai cũng biết, vứt một đạo dị năng qua Tang Thi Vương nuốt một cái, vứt một cái nuốt một cái, cứ thế dây dưa cho đến chết.

Cũng bởi vậy mà trong “Kế hoạch Z”, Tang Thi Vương còn có biệt danh là “Tang Thao Thiết”, không có cái gì là Tang Thi Vương ăn không vào, ăn không hết. Một người chơi ở bản thử nghiệm thử gian lận sửa giá trị sức mạnh dị năng của Chương Thiên để xem rốt cuộc phải ném ra dị năng mạnh cỡ nào mới có thể thổi bay Tang Thi Vương, kết quả…

Tang Thao Thiết cứ như bug của game ấy, vĩnh viễn không bao giờ được thỏa mãn!

Suy đoán của Lâm Thư trước khi chết có vẻ đáng tin hơn, Tuyết Mãn không phải là Tang Thi Vương mà là thức tỉnh một dị năng gì đó có thể thao túng. Điều này cũng giải thích được trước kia tại sao mồi câu cá (Triệu Tiềm) của Cố Kinh Bạch lại thoát chết thần kỳ liên tục như vậy, toàn vào thời khắc mấu chốt thì chạy được khỏi miệng tang thi. Không phải lũ tang thi từ bi tha cho mà là đã bị điều khiển từ xa.

Hành lang nổ tung, bị vùi lấp triệt để cùng với nhân vật phản diện của “Kế hoạch Z” – Lâm Thư, sự sống chết của gã do chính gã quyết định.

Cố Kinh Bạch và Bạch Trường Doanh thoát ra ở hai đầu hành lang, sau khi tránh được đợt công kính của vụ nổ, bọn họ ăn ý mười phần, không hề cố gắng quay lại tìm kiếm đối phương mà là tiếp tục chạy không ngừng ra ngoài. Không ai dám chắc sau khi nổ mọi thứ tiếp tục còn được giữ nguyên vẹn hay không nên cách tốt nhất là rời khỏi càng sớm càng tốt.

Cố Kinh Bạch đỡ ngài tang thi dậy, tưởng là kiểu gì hắn cũng bị thương, không ngờ lại hoàn toàn chẳng sao cả, vẫn nguyên vẹn như trước, vẫn nhảy nhót tưng bừng.

Lúc đó Lục Chỉ đã gọi không ít tang thi đến làm tường, căn bản không hề bị đốt tới. Lúc bị Cố Kinh Bạch kéo ra ngoài, hắn còn không quên mang theo quan tài của mình, hướng ánh mắt tranh công về phía Cố Kinh Bạch, sau đó duỗi một tay của mình ra.

Ý đồ hết sức rõ ràng và thẳng thắn — muốn dắt tay!

Hắn lưu luyến cảm giác vừa rồi được Cố Kinh Bạch dắt, ấm áp vô cùng.

Cố Kinh Bạch dở khóc dở cười dắt tay ngài tang thi. Y dắt theo Tuyết Mãn, Tuyết Mãn mang theo quan tài và một loạt “bánh ú” vẫn còn sống sau lưng, lao nhanh ra khỏi cái mê cung đoạt mệnh này.

Trêи đường còn gặp phải tiểu đội Z bị tăng sư bao vây, một vài người bị trúng độc vẫn cố gắng chống đỡ, toàn đội rơi vào khổ chiến.

Những đại sư này thực ra chính là những kẻ tội phạm cùng hung cực ác trong nhà tù. Bọn họ đóng giả thành đại sư của chùa Chân Tịnh, sống trong một ngôi nhà nhỏ hoàn toàn tách biệt với trấn Long Hưng, sau khi được Lâm Thư cứu khỏi nhà tù Giang Tả, những gã đó cần cù chăm chỉ làm tay chân cho Lâm Thư.

Sức mạnh của Cố Kinh Bạch ào ào như gió bão, cũng chẳng buồn giải thích tình huống hiện tại là như thế nào, trước tiên cứ đánh đã rồi nói tiếp.

Ngài tang thi lần thứ hai được thể hiện “năng lực lãnh đạo” trác tuyệt, không chỉ chỉ huy những tang thi đi theo đằng sau mà còn gọi đến cả những tang thi ở xung quanh khu vực này, tạo thành một đội quân tang thi mạnh mẽ không gì cản nổi, đoàn quân này đủ hung tàn, thật sự không ngờ có thứ còn hung tàn hơn cả những tên tử tù.

Trong lúc đoàn người chạy thoát ra ngoài, Cố Kinh Bạch không quên ném lại một quả bom, vụ nổ lan đến tận gần trấn Long Hưng.

Vào thời khắc hành lang bị Lâm Thư nổ tung, Cố Kinh Bạch đã phát hiện nơi này căn bản không phải là ngôi mộ của trưởng công chúa gì cả, hoặc nói đúng hơn, nơi này chỉ là một khu mộ giả mà người xưa dùng để che mắt, bảo vệ ngôi mộ thật.

Bởi vì trong “Kế hoạch Z” có ghi chú về phần mộ này của công chúa, nghe nói mộ của nàng dùng một loại vật liệu đặc thù nào đó, nước mưa bất xâm, lửa thiêu không cháy, theo lý thuyết sẽ không dễ dàng bị phá hủy như vậy. Thiết kế của game hẳn là mượn một ngôi mộ giả để chế nhạo “dốc hết toàn lực, cuối cùng chỉ là dã tràng xe cát”.

Sau khi Cố Kinh Bạch đưa ra phán đoán như vậy, y ném bom cho nổ tung mà không một chút đau lòng nào.

Bạch Trường Doanh thoát ra từ một đường khác cũng đưa ra lựa chọn giống Cố Kinh Bạch. Trong tay Bạch Trường Doanh có không ít thuốc nổ Cố Kinh Bạch đưa cho trước khi kế hoạch bắt đầu.

Hai suy nghĩ thích cắt đứt hậu họa gặp nhau, chẳng cần thông báo hay thỏa thuận gì trước, cứ vậy mà cùng nhau nhấn nút hủy.

Nghệ thuật chính là Deidara!

Sau một tiếng ầm rung trời, hoàng lăng dưới lòng đất sụp sâu xuống, lửa lớn cháy hừng hực, thiêu hủy tất cả mọi thứ bên trong.

Lâm Thư vốn chỉ mượn hành lang nổ tung để giả chết, bây giờ có chắp cánh cũng không bay được. Trong thời khắc cuối cùng của sinh mệnh, trong lòng gã có một vạn câu chửi thề thô tục muốn tặng cho “Cố Bạch”.

Gã, chết không nhắm mắt.

*** Hết chương 17