Ngân Hồ

Chương 23

Sáng sớm, thái dương còn đang cố nhô đầu ra, mặt trời vừa mới xuất hiện ở phía đông, ngay cả gà còn chưa gáy.

Nhưng các tiểu thương đều mở cửa đón sinh ý, bọn họ cũng không so đo với phú thương đại cổ (ý nói những thương nhân giàu có), chỉ cần nhấc chân, uống chén trà, tự nhiên có người vì bọn họ mà sớm tối làm việc, tiểu bản của bọn họ chính là vất vả kiếm tiền mưu sinh.

Những tiểu thương đó chỉ là do cuộc sống bức bách. Giờ phút này, nam tử đang chạy như điên trên đường cái không khỏi vội vã, không giống như những người khác, cần lao lúc sáng sớm. Nhìn quần áo trên người đủ biết hắn không phải người bình thường, hắn mặc y phục tú kim tử để (tức là vải màu tìm có thêu chỉ vàng) bằng tơ tằm, triều đại này tuy không như những thời trước cầm y phục tử sắc và kim sắc, nhưng hai loại sợi này rất khó nhuộm, cho nên giá cả cũng cao hơn một bậc. Người bình thường hẳn là mua không nổi, nhưng nam tử đang chạy như điên này lại có thể đem cả hai màu ấy mặc trên người, có thể thấy thân phận hắn cao quý nhường nào.

Nhưng một người cao quý như vậy, lại không ở đúng thời gian, làm những việc không thỏa đáng, tự nhiên trở thành tâm điểm cho mọi người chú ý.

Cũng không hiểu vì sao, gần đây, Trác Kinh quận đã trải qua không ít chuyện cổ quái. Như hôm qua, quách thính trường có một truy đuổi hiếm thấy.

Cẩm y nam tử kia dường như không phát hiện ra ánh mắt tội nghiệp của mọi người, vẫn chạy như điên, rất nhanh tới Hoa Hảo Nguyệt lâu. Lúc này khách điếm vẫn chưa mở cửa, đại môn bị khóa chặt lại.

Nam tử dừng cước bộ trước đại môn đóng chặt trước mặt, nắm chặt tay, đập mạnh lên cửa. Không khí im lặng đến nỗi có thể nghe được tiếng kim rơi trên đường, tiếng đập cửa lại càng thêm ồn ào, điếc tai. Đánh thức những nhà xung quanh, ngay cả gà trống trong chuồng cũng bị làm cho tỉnh táo.

Tiểu nhị còn đang buồn ngủ khi nghe được những thanh âm ồn ào đó, mới lảo đảo đi ra, hắn chầm chậm nắm lấy then cửa, lần mò trong túi tiền lấy chìa khóa ra, cắm vào ổ khóa, vừa chuyển động, “đát” một tiếng, cánh cửa liền khai mở.

(đoạn này cứ như là fim quay chậm ấy)

Người đã sớm không còn kiên nhẫn ngoài cửa, nghe thấy tiếng mở khóa, không đợi tiểu nhị mở cửa, trực tiếp đẩy cửa, xông vào.

Tiểu nhị đang đứng phía sau cánh cửa đầu còn chút mơ hồ không chú ý, liền bị môn phiến đập trúng đầu, cái tràn nháy mắt hiện lên một mảng hồng, hai mắt tràn ngập kim quang. (kim quang ở đây là ánh sáng phản chiếu trên nước mắt của bạn tiểu nhị. Khổ thân bạn ý *vỗ vỗ đầu* sau này mở cửa nhớ chú ý đừng đứng gần quá không sẽ thảm giống bạn ý mất)

Nguyên bản tiểu nhị đang trong mộng đẹp bị đánh thức, mà nổi trận lôi đình, chửi ầm lên, “Kẻ nào không có mắt, không thấy phía sau cửa có người sao? Vội đi đầu thai à?”

Nam tử ba bước cũng chỉ bước hai, hướng lên lâu mà đi, không thèm quan tâm đến tiểu nhị.

Tiểu nhị nghĩ thầm, thật là xui xẻo, sáng sớm đã bị thương. Đúng lúc này, ngân bảo từ trên trời rơi xuống lóe ngân quang, rơi đúng vào chỗ bị thương của tiểu nhị. Tiểu nhị còn muốn mắng thêm, nhưng khu hắn thấy bạc trong bảo khố, tiếng chửi lên tới miệng liền nuốt trở lại.

Cẩm y nam tử kia từ trên lầu nói vọng xuống, “Tiểu nhị ca, nguyên bảo này là phí xem bệnh của ngươi, vừa rồi đắc tội, thất lễ rồi.”

Tiểu nhị khó tin, đồng bạc này đối với hắn mà nói, nếu không ăn không uống, làm trong nửa năm, mới có thể tích được. Hắn dùng lực tát mình một cái, rất đau! Không phải nằm mơ, thật sự nguyên bảo từ trên trời rơi xuống.

Vết thương trên đầu tiểu nhị ca nhất thời không còn đau nữa, hắn dùng rằng cắn nguyên bảo, cắn đến khi khóe miệng sớm liệt.

Tự nhủ cười nói: “Là thật, là thật rồi.” Xem ra sáng sớm chim chóc liền có côn trùng để ăn, nếu mỗi ngày có nguyên bảo như vậy, có bao nhiều khác nhân liều lĩnh cũng không sao.

Tểu nhị ca đắc ý khẽ ngâm nga tiểu khúc, nhiệt tình hăng hái hẳn lên.

Thanh âm dưới lầu dường như không làm phiền khách ở trên, nhưng Giản Tấn đang tĩnh tọa, theo sắc trời càng ngày càng sáng, sắc mặt hắn càng ngày càng xấu hơn. Gân xanh trên tránh nổi lên, hai mắt đỏ bừng, tóc đen lộn xộn (chỗ này ta chém nhá, chị Xuân không nói rõ tóc ảnh thế nào đâu chỉ nói “hai mắt đỏ bừng trung gian còn kèm theo tóc đen” ta chẳng hỉu gì cả nên chém bừa, mọi người xem đúng sai thế nào chỉ giúp ta naz ^^), hắn cả đêm nhìn chằm chằm cửa phòng, ngay cả tư thế cũng không đổi, còn không dám quay đầu nhìn vào trong giường. Sợ rằng chỉ cần chớp mắt một cái, sẽ lỡ mất bóng dáng người nọ trở về.

Tâm tình Giản Tấn bất ổn, hắn cứ suy nghĩ ảo tưởng vô số cảnh tượng, có lẽ người nọ đã đạt được mục đích, liền muốn rời xa mình, bỏ lại mình, khoái hoạt ly khai, hoặc là người nọ lúc này không biết ở chỗ nào thống khổ giãy dụa.

Vô luận tốt xấu, trong lòng Giản Tấn đều sẽ không yên, hắn biết chỉ cần người nọ một ngày không trở về bên mình, bản thân sẽ cảm thấy như có một khoảng trống trong tim, vô luận có người tài giỏi đến đâu cũng không thể khâu lại được.

Tiếng bước chân ngoài khách phòng càng ngày càng gần, Giản Tấn cả đêm dựng thẳng lỗ tai lên nghe ngóng, hắn vui sướиɠ đứng dậy, hướng cửa phòng nghênh đón. Tiếng bước chân quả nhiên đến trước cửa phòng hắn thì ngừng lại, tiếng đập cửa dồn dập vang lên, Giản Tấn vội vàng mở cửa.

Nhưng vẻ mặt vui mừng của hắn, khi nhìn đến nam nhân ngoài cửa, liền biến mất, không phải người nọ.

Trần Phong sau khi vào trong không thấy được sắc mặt của Giản Tấn, y đẩy hắn, trực tiếp đến bên bàn, ngồi xuống.

Giản Tấn thầm mong còn chút hy vọng, dáo dác tìm kiếm xung quanh. Hy vọng nhìn thấy người mình muốn gặp.

Trần Phong nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của Giản Tấn, trong lòng minh bạch, cười nói: “Không cần tìm, chỉ có một mình ta thôi.”

Giản Tấn mạnh miệng, “Ta có tìm cái gì sao?”

Trần Phong lơ đễnh trả lời: “Ngươi tìm cái gì? Trong lòng ngươi rõ nhất.”

Giản Tấn đóng cửa lại, ngồi trở lại chỗ cũ, hỏi: “Sớm như vậy ngươi tìm ta làm gì?”

Trần Phong vỗ vô trán, kêu lên: “Mải chạy, quên mất việc quan trọng.” Hắn nhìn quanh tứ phía nhỏ giọng nói: “Thiếu Lâm tự phát sinh đại sự.”

Giản Tấn nhìn sắc mặt hắn không tốt, biết rằng sự tình nghiêm trọng cỡ nào, hỏi: “Đại sự gì?”

“Thất Tín hòa thượng cùng Thất Tâm hòa thượng của Thiếu Lâm tự bị sát hại.”

“Cái gì?” Giản Tấn kinh hãi hô, tay cầm chén trà không khỏi run run, làm nước trà sóng ra ngoài.

Trần Phong đằng hắng mấy tiếng, tiếp tục nói: “Đêm qua, hai vị lão hòa thượng đuổi theo thích khách, không nghĩ tới lại bị thích khách sát hại. Đầu của bọn họ bị thích khách dùng một cái bao lớn chứa, giớ Dần đêm qua được tìm thấy ở cửa chùa Thiếu Lâm. Hòa thượng sáng sớm nay quét tước vừa mở đại môn liền nhìn thấy. Hiện tại Thiếu Lâm tự loạn thành một đoàn.”

“Ngươi nói thật sao?” Giản Tấn vẫn không thể tin được, hắn vô pháp tưởng tượng được người nào lợi hại như vậy, ngay cả hai đại cao tăng của Thiếu Lâm tự cũng gϊếŧ được.

“Thiên chân vạn xác (vô cùng chính xác)!” Để cường điệu tầm quan trọng của việc này, Trần Phong nhấn giọng, “Nghiêm trọng hơn là…” hắn ngừng lại, nhìn Giản Tấn.

Trong lòng Giản Tấn có dự cảm xấu, hắn day day huyệt Thái Dương, cam chịu nói: “Không cần nói ta cũng biết, tội nghiệt này lại đổ hết lên đầu ta?”

Trần Phong cẩn trọng gật đầu, nói: “Ngươi đúng là liệu sự như thần, hiện giờ Thiếu Lâm tự hòa thượng đã chiếu cáo thiên hạ, nhất định phải quơ được ngươi, kẻ nào giúp ngươi chính là muốn đối đầu với Thiếu Lâm tự.”

Giản Tấn sắc mặt xám lại như tro tàn, ngồi trên ghế, nửa ngày không nói gì, kỳ thật hắn cũng không sợ hòa thượng Thiếu Lâm, chính là không thể tưởng được, trong một buổi tối ngắn ngủi, thế mà lại rước lấy phiền toái như vậy.

Trần Phong an ủi nói: “Kỳ thật cũng không trách được hòa thượng Thiếu Lâm, dù sao lạo thủ pháp chặt đầu người khác tàn nhẫn này, đã bị bọn họ nhất quán coi là của ngươi, hơn nữa đêm qua hai gã hòa thượng đó truy đuổi hắc y nam tử kia. Mà hắc y nam tử sử dụng khinh công đào tẩu, lại là tuyệt kỹ của Côn Lôn, cũng khó trách bọn họ nghi oan cho ngươi.”

Giản Tấn trừng hắn một cái, nói: “Ngươi đến tột cùng là an ủi ta, hay là đến xem trò hay.”

Trần Phong sờ sờ mũi, quyết định không cần sờ mông lão hổ, ngoan ngoãn bảo trì tư thế trầm mặc.

Giản Tấn càng nghĩ càng giận, đứng lên, hung hăng dậm chân, thong thả bước tới bước lui. tựa hồ xem sàn nhà như hắc y nam tử cùng hòa thượng Thiếu Lâm mà dẫm, hắn tức giận mắng, phá vỡ sự trầm tĩnh ngắn ngủi của mình, “Thật đáng giận! Con lừa ngu ngốc Thiếu Lâm đó, trên đầu không có mắt. Thế mà lại dễ dàng trúng quỷ kế của kẻ khác, quả nhiên toàn những kẻ đầu óc giản đơn.”

Trần Phong ở bên cạnh nhỏ giọng chen mồm vào, “Dương Tiễn cũng có một con mắt ở trên trán đấy.”

(chẳng hiểu anh Phong đùa kiểu gì nữa =w=)

Giản Tấn dùng ánh mắt quét qua người hắn, Trần Phong ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

Giản Tấn vừa rồi đại thông bực tức, cuối cùng ngoan ngoãn ngồi xuống, bình tĩnh trở lại, hắn hỏi Trần Phong: “Chúng ta phải làm gì bây giờ?”

Trần Phong nhìn hắn, liền đem đối sách dọc đường cẩn thận suy nghĩ nói ra: “Hiện tại Thiếu Lâm hòa thượng chắc là tức nổ phế, hung thủ này làm việc có mục đích, lần này cao giọng tuyên chiến với Thiếu Lâm tự. Đương nhiên Thiếu Lâm tự tất cả đều tinh sổ với ngươi, cho nên trong khoảng thời gian này bọn họ sẽ nghiêm ngặt truy lùng ngươi, một khi tìm được, hẳn là mười đấu một, muốn đưa ngươi vào chỗ chết.”

Giản Tấn bĩu môi, nghĩ thầm, hòa thượng Thiếu Lâm tự thật đúng là không để hắn vào trong mắt, cho dù là một trăm địch một, hắn cũng không để ý.

Trần Phong nói tiếp: “Đương nhiên, bản thân ngươi nhất định không cần, nhưng chúng ta còn có nhiệm vụ, không thể cùng hòa thượng Thiếu Lâm dây dưa. Bất quá, trong ngày, chúng ta phải giải quyết hết mọi sự kiện, nếu không hòa thượng Thiếu lâm sẽ không bỏ qua, làm cho lão hoàng đế chú ý, kế hoạch của vương gia liền ngâm nước nóng, đến lúc đó dù là ngươi hay ta cũng gánh không nổi trách nhiệm.”

Giản Tấn gật đầu, hiểu được Trần Phong nói có lý.

“Cho nên, múc đích chính của chúng ta đêm đó chính là hắc y nhân. Giản Tấn, ngươi hảo ngẫm lại, Con Lôn phái trừ ngươi ra, còn sót lại ai, hoặc là ai cùng ngươi có cừu oán không?”

Giản Tấn lắc đầu nói: “Ngươi nên biết, Côn Lôn phái đã sớm bị hôn quân diệt môn, nếu không phải chủ tử đau khổ cầu khẩn, chỉ sợ trên đời này đã sớm không còn họ Giản nữa. Nếu nói là cừu nhân, kia là không thể đếm được, ngươi biết ta luôn luôn thích hành hiệp trượng nghĩa, tối khinh thường những kẻ ra vẻ đạo mạo, vì thế đắc tội với không ít người.”

Trần Phong suy nghĩ một lát nói: “Như vậy thì không được, chúng ta chỉ có thể tìm kiếm từ đầu thôi.” Nói xong, hai người đều trầm mặc, lần này muốn tìm được hắc y nam tử đúng là như mò kim đấy bể.