Ngân Hồ đang ở trên con đường đi tới khách điếm, ánh mắt hắn dao động nhìn xung quanh, tìm kiếm nam tử bỏ của chạy lấy người kia.
Ngân Hồ nhớ lại, lúc đó không biết là ông trời quấy phá, hay là ma xui quỷ khiến, hắn có một loại xúc động, muốn làm chuyện tốt đầu tiên từ trước đến nay, có lẽ là do vừa trải qua một buổi tối kinh tâm động phách, tư tưởng giác ngộ của Ngân Hồ có chút cao hơn bình thường, nếu không phải bởi bản tính thay đổi, cho dù là chủ nhân tự tìm tới đại môn, hắn cũng ngại ra tiếp, dù là vật chính mình làm mất cũng không ra nhận lại.
Nhưng lớn hơn một chút, Ngân Hồ hiểu ra được một đạo lý, việc tốt không phài lúc nào cũng có thể làm, phải hợp duyên, vừa phải đúng thiên thời địa lợi nhân hòa.
Lần đầu tiên Ngân Hồ làm việc tốt, rất không đúng dịp, vừa ra ngoài vài giờ, chẳng những không tích được đức, ngược lại ăn trộm gà còn mất nắm gạo, từ đó trở đi nghiệm ra được một điều, hảo hài tử không nhặt của rơi nhất định là phải bóp chết ngay từ trong nôi (ta không hỉu đoạn này lắm nên dịch bừa, bạn nào đọc QT òi thì giúp ta xem thế có đúng không nhá). Đương nhiên điều đó sau này mới nói.
Ngay lúc đó Ngân Hồ cũng không nghĩ gì nhiều, chỉ là trong lòng tự dưng muốn làm việc tốt, nhiệt tình đi tìm người mất của.
Không biết hẳn là cảm thán vận khí hắn tốt, thực ra là ai đó bất hạnh. Ngân Hồ tới một trà lâu gần khách điếm liền thấy nam tử làm rớt kiện hàng.
Ngân Hồ trong lòng có rất nhiều suy nghĩ, thật đúng là đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu.(Trước khi tìm kiếm nó, chân mang giày sắt bị mòn không thể được tìm thấy, không bao giờ nghĩ rằng không cần nỗ lực để tìm ra nó. Phép ẩn dụ: cần một cái gì đó với rất nhiều nỗ lực để tìm kiếm, nhưng lại vô tình nhận được. Giải thích bởi Nguyệt Lai Hương)
Hắn cất bước, nghênh ngang tiến vào trà lâu, ngẩng cao đầu ưỡn ngực.
Ngân Hồ đi đến chỗ nam tử đang ngồi, liền nhấc vạt áo, lấy một tư thế cực kì duyên dáng để xuất hiện, đen hồng bao trên tay tiêu sái đặt lên bàn. Nam tử đang cúi đầu uống trà, nghe được tiếng động, thong thả ngẩng đầu, nhìn thấy kiện hàng quen thuộc, nguyên bản khuôn mặt trở nên tráng bệch.
Hắn như con rùa rụt cổ, hai mắt buông xuống, không dám nhìn Ngân Hồ phía trước, hai vai sợ tới mức phát run.
Nam tử đầu cúi thấp, hai vai run run, Ngân Hồ còn tưởng hắn cảm động rơi nước mắt. Ngân Hồ kích động vạn phần, nghĩ thầm, xem ra làm việc tốt thành công thật thú vị, nhìn người mất của bởi vì nhận lại được bảo bối mà rơi nước mắt, chỉ cảm thấy mình vất vả cũng thật đáng giá.
Nam tử lấy dũng khí, ngẩng đầu lên, nhìn Ngân Hồ, kinh ngạc mở lớn miệng, nhận ra tiểu ca ở chùa, nhưng nhìn thấy Ngân Hồ quần áo tơi tả không như lúc trước, trong lòng tràn ngập khí lạnh. Tay chỉ vào Ngân Hồ phát run, nói cũng lắp ba lắp bắp, “Là… là… là ngươi.”
Ngân Hồ gật gật đầu, dùng sức vỗ vai nam tử, thiếu chút nữa đem hắn áp lên mặt bàn, hào sảng nói: “Đúng vậy, chính là ta. Ngươi cũng không cần quá cảm động, không cần cảm kích ta, lại càng không phải vì vậy mà phải cho ta quà cảm ơn, dân chúng ở đây đều là người tốt, làm chút việc thiện cũng là hiển nhiên. Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp. Ha ha ha.” Ngân Hồ cuối cùng đắc ý tươi cười, trong lòng tự cảm khái chính mình.
Nam tử vẫn lắp bắp nói: “Ta… ta … ta không phải…”
“Ai, ngươi không cần nhiều lời.” Ngân Hồ không đợi nam tử nói xong, liền phất tay một cái, “Ta biết, ngươi trong lòng băn khoăn, nhất định phải báo đáp ta.”
Nam tử tiếp tục giải thích: “Không… không … không phải” Nam tử nói lắp hơn nửa ngày, mới cố gắng nói xong câu đó.
Ngân Hồ mở to hai mắt, nhìn nam tử, hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ, ngươi nhất định phải báo đáp ta? Được thôi, xem ngươi có thành ý như vậy. ta liền miễng cưỡng nhận, bất quá đồ vật quý giá ta không thu đâu.”
Vừa nói xong, hắn liền cảm thấy sung sướиɠ. Nghĩ đến, khả năng giác ngộ của mình thật là cao, nếu như là bình thường, hẳn sẽ hung hăng cho hắn một bút. Lại nghĩ tiếp, ngồi trên ghế sống lưng càng ngày càng thẳng, hắn cảm thấy mình càng cao thêm không ít.
Nhưng nam tử ngồi đối diện Ngân Hồ quả thật có nỗi khổ không nói lên lời, sắc mặt hắn đối tử cam lục lam tử (dịch theo thứ tự là da cam, xanh dương, xanh lam, tím) các loại màu sắc hỗn độn vô cùng. Nhìn Ngân Hồ đối diện nói chuyện không ngớt, hắn cảm thấy không nói thêm gì nữa cũng tốt.
Nam tử hít sâu một hơi, cầm bát trà giơ lên uống một hơi cạn sạch, lại lau lau miệng. Hai tay nắm chặt, dùng sức, thẳng đến khi rung động mãnh liệt. Bản thân hắn cũng chầm chậm đứng lên.
Ngân Hồ như chồn thấy kê, hưng phấn, ánh mắt như phát ra hồng quang nhìn chằm chằm từng động tác của nam tử, hầu kết rất nhanh trượt xuống một cái, mồ hôi lạnh trên trán chảy dài.
Mặc kệ Ngân Hồ luôn miệng nói không cần phần hậu tạ, nhưng cái gọi là giang sơn dễ đổi, đánh chết cái nết không chừa. (thành ngữ mới!) Ngân Hồ luôn coi tiền như tính mạng, muồn kỳ đãi hắn không phải là dễ, cũng không đơn giản. Lúc này, Ngân Hồ mong chờ nhìn nam tử.
Chỉ thấy nam tử đối diện, chậm rãi ngồi xổm xuống, mông hướng lên trời, hai tay trụ trước, hai chân một trước một sau hơi khụy xuống, giống như một ngọn núi. (tác giả: thỉnh các vị liên tưởng đến tư thế xuất phát chuẩn bị chạy)
Ngần Hồ tuy rằng thấy động tác của nam tử thực buồn cười. Nhưng hắn cũng không nghĩ nhiều, còn tưởng đó là loại tư thế cảm tạ mới thịnh đang lưu hành, hắn ngượng ngùng nói: “Vị huynh đệ này, ta cũng không có làm gì cả. Không cần phải cảm tạ.”
Bởi vì cúi đầu xuống, nhìn không thấy bộ mặt nam tử, bất đắc dĩ trở mình xem thường, trong lòng yên lặng đếm ngược, năm bốn ba hai một, số một còn chưa đếm xong, cả người tựa như tên rời khỏi cung, bay nhanh về phía cửa phóng đi.
Mắt thấy nam tử chạy ra ngoài, nửa ngày sau, Ngân Hồ mới phải ứng lại, hắn giơ tay lên, hướng nam tử hô: “Uy, ngươi, đồ vật này còn chưa lấy?!” Cũng theo hướng nam tử chạy đi mà đuổi theo.
Vì thế những người có mặt ở ngã tư tối phồn hoa của Trác Kinh quận, may mắn thấy được hình ảnh quỷ dị, Lật Thủy đình của bổn quận được coi là quách thính trường lớn nhất, vốn là để bản quận mỗi năm chọn ra người chạy nhanh nhất, giờ đang có kẻ liều mạng lao vào, một bên chạy còn một bên khóc thét: “Không phải của ta, đừng đuổi theo ta.”
Cách xa mấy thước, lại có một gã tuấn tú thiếu niên quần áo tả tơi, trên người loang lổ vết máu, đuổi theo sau hắn, trong tay còn giơ một cái bọc, kêu lớn: “Người ở trước, ngươi quên đồ này.”
Điều này nổi lên sự kiện nam truy nam, từ đó về sau, trở thành cái để đầu đường cuối ngõ, già trẻ gái trai ở Trác Kinh quận đem ra để mở đầu câu chuyện mỗi lúc nhàn hạ.
Ngân Hồ tuy là hồ tiên, nhưng là một hồ tiên lười biếng, bình thường rèn luyện cực ít, nhưng lúc có thể nằm quyết không ngồi, có thể ngồi quyết không đứng, có thể đi kiệu quyết không đi đường, là nguyên tắc của hắn, làm gì có chuyện chịu thương chịu khó, cần cù dũng cảm.
Nhưng Ngân Hồ có một ưu thế hiếm có, cũng có thể là bản năng của động vật, đó là cái mũi mẫn cảm. Mỗi lần Ngân Hồ phải đi tìm cái gì đó, hắn liền đem ưu thế này phát huy toàn lực, ngửi ngửi nghe nghe. Cứ như vậy dù có đi lạc không rõ phương hướng cũng tìm lại được đường về.
Con đường Ngân Hồ đi càng ngày càng hẻo lánh, người đi đường cũng dần thưa thớt, sắc trời cũng tối sầm xuống. Trong lòng Ngân Hồ không khỏi run rẩy, tóc gáy trên người dựng thẳng lên, nhưng lúc này để cố cổ vũ bản thân, hắn nghĩ thầm, con bà nó, lần này nếu ta không khiến ngươi đem đồ vật này về, ta không làm hồ. Biểu tình hắn lúc này nghiến răng nghiến lợi, thật không giống bộ mặt anh hùng nhặt được của rơi, rõ ràng là sơn trại đại vương làm nhiều việc ác. Cũng không thể trách hắn, dọc đường, để tìm được người mất của, chính mình nhiều lần trải qua thiên tân vạn khổ, kết quả người ta không cảm kích, chẳng những không có quà tạ ơn, ngược lại còn tránh như tránh tà.
Hắn lúc này chỉ lo nghiến răng nghiến lợi, không nhận thấy được càng chạy mùi máu tươi càng dày đặc. Nếu không, từ đó về sau Ngân Hồ đã tránh được hết thảy mọi việc.
Ngân Hồ cứ đi tiếp, được một hồi lâu, trước mắt xuất hiện mội căn nhà nhỏ. Hắn kinh hỉ kêu lên: “Đúng rồi, hắn chắc chắc ở đây.” Ngân Hồ nâng chân, bước đi vững vàng, hướng về phía căn nhà đó.
Ngay khi Ngân Hồ vừa bước vào cửa, trong phòng truyền ra tiếng kêu, nghe như thê lương, tuyệt vọng, thống khổ, bi thương cùng tất cả đau khổ của nhân loại hợp lại, hơn nữa nó không như thanh âm bình thường mà dồn dập, mà như xoay tròn quấn quanh xà nhà, không chỉ là tiếng kêu, mà còn kèm theo vô số thống khổ.
Ngân Hồ nghe được âm thanh, thân thể như rơi xuống vực thẳm, không thể khống chế được sợ hãi mà lùi lại, nỗi sợ này làm hắn không thể hành động, chỉ có thể ngơ ngác đứng tại chỗ. Bất lực nhìn mọi thứ trước mắt. Hắn muốn cao giọng hét chói tai, nhưng sợ hãi làm hắn không phát ra được một thanh âm nào, hắn chỉ có thể đưa hai tay lên che miệng, mới không để cho mật vị trong dạ dày trào ra.
Trước mắt hết thảy đều chỉ có thể dùng từ “địa ngục” để hình dung, nguyên bản Ngân Hồ nhìn vào quách đình nơi phát ra tiếng kêu thống khổ kia, liền thấy một người ngã vào vũng máu, thân thể hắn từ thắt lưng bị chia đôi, máu trong người loang đầy ra đất, nhưng hung thủ không cho hắn một đao thống khoái, ngược lại lấy tra tấn ra làm thú vui. Hắn tuy bị chém ngang người nhưng vẫn chưa chết, hắn đau khổ giãy dụa trong vũng máu, thanh âm thê lương từ trong miệng hắn phát ra, hắn trông thấy Ngân Hồ ngoài cửa, càng cố vùng vẫy, hướng Ngân Hồ cầu xin: “Van cầu ngươi, gϊếŧ ta.”
Ngân Hồ nhìn hắn, hai tay phát run. Hắn chuyển tầm mắt, nhưng cảnh tượng trước mặt lại càng buồn nôn hơn.
Chỉ thấy trên cây lựu trong viện tử, vô số thi thể cả nam lẫn nữ, mỗi người đều bị một nhánh cây xuyên qua, mỗi thân thể trên đỉnh đều trống rỗng, bọn họ đều không có đầu. Thi thể theo gió chậm rãi đong đưa, thổ địa dưới tàng cây, sớm đã bị máu từ thi thể nhiễm hồng. Màu đỏ ấy, khiến hai mắt đau đớn mà nhỏ lệ, tựa như ngọn lửa của âm ti.
“Ngươi biết không? Ba phương trượng Thiếu Lâm, chính là chết như vậy? Rất có mĩ cảm, rất nghệ thuật.”
Một thanh âm từ sau lưng Ngân Hồ vang lên, thanh âm trầm thấp, mềm nhẹ, cũng không màng theo cảm tình gì, giống như hắc bạch vô thường lấy mạng người.
Quần áo Ngân Hồ bị mồ hôi lạnh thấm ướt, hắn một cử động cũng không dám, thẩn thể cứng ngắc như một tảng đá.
“Ai nha nha, ngươi làm sao lại mang đồ của ta về đây vậy?” Thanh âm lại gần hơn, lúc này dán bên tai Ngân Hồ, nhưng Ngân Hồ lại không cảm nhận được bên người có sinh mệnh tồn tại, hắn không cảm nhận được hô hấp, hay tiếng tim đập của nam tử.
Kiện hàng trên tay Ngân Hồ bị một đôi tay lạnh như băng từ đằng sau đón lấy, tựa như vật ấy không hề tồn tại, Ngân Hồ vẫn không dám động, sợ chính mình không cẩn thận cũng biến thành xác chết không đầu trên cây lựu.
“Ta nên trừng phạt ngươi như thế nào đây? Đây là lễ vật ta đưa cho Thiếu Lâm tự. Lúc này lại bị ngươi phá đám. Thật sự là phiến toái.” Lời nói của nam tử nghe như trêu chọc bằng hữu, nhưng vào tai Ngân Hồ, lại giống như điềm báo tử. Ngân Hồ nhắm mắt lại, mạnh mẽ nuốt nước miếng, cười khổ, nghĩ thầm, chính mình thật đúng là không có duyên làm việc tốt, lần này còn mang cái mạng nhỏ của mình ném đi, chỉ cầu sao cho tiên biếи ŧɦái sát thủ phía sau này cho mình thống khoái một chút, chứ đừng có sống không được, mà chết cũng chẳng xong.
Nam tử tựa hồ nghe được tâm sự của Ngân Hồ, cười nói: “Yên tâm, ta sữ không gϊếŧ ngươi. Ngươi còn có chút hữu dụng với ta.”
Vừa rứt lời, Ngân Hồ chỉ cảm thấy phía sau đau nhức, trước mắt tối sầm, hôn mê bất tính.
Trong mơ hồ, hắn nghe được nam tử nhắc đến Giản Tấn.
=======================================
Trời ơi cái chương này……….rợn người quá đi!!!!!!!!!!!!
Ta khuyến khích các nàng tốt nhất không nên đọc vào buổi đêm tối om không đèn không đóm không có người bên cạnh
Từ giờ trở đi đảm bảo sẽ rất thú vị, đỡ nhàm hơn mấy chương đầu