Thiên Điểu [Bác Chiến]

Chương 2: Ngai vàng

Trùng Khánh về đêm náo nhiệt vô cùng!

Khi thành phố đã lên đèn, người ta còn ví vị trí trung tâm ngay giữa cái phố Trùng Khánh này như một Hong Kong thu nhỏ, trăm hồng ngàn tía vô cùng phồn hoa. Mấy huyện của Trùng Khánh dù kinh tế chưa ra làm sao nhưng xét về dịch vụ ăn chơi rất ư là sôi nổi. Không giống như những người ở các tỉnh khác làm xong rồi mới chơi mà họ chơi xong rồi mới chịu làm. (*)

Các phòng trà quán bar cũng là một trong những dịch vụ hấp dẫn nhất ở Trùng Khánh khi về đêm, người ta tụ họp lại những con phố lập loè ánh đèn xanh đỏ để thưởng thức trà hoa, tửu sắc và mỹ nhân. Nhan sắc tuyệt mỹ của các cô đào xinh đẹp nóng bỏng là thứ lôi kéo đám đàn ông háo sắc thường hay tới lui nhất, họ tìm kiếm những thứ phù du mộng tưởng ở "chốn phồn hoa" này, say mê trong ma trận ái tình chóng vánh rồi sáng hôm sau lại trở về cái vỏ bọc tao nhã thư sinh mà xã hội bắt họ mặc vào, chỉ khi đắm mình ở nơi tửu lâu sắc dục này, họ mới lột tả được hết những phần thú tính bẩn thỉu bên trong họ, cái mà những người vợ tần tảo tay đất chân bùn ở khuê nhà không hay không biết, cũng không bao giờ đáp ứng thoả mãn đủ đầy cho bọn họ được.

Phòng trà Dạ Nguyệt

" Xin cảm ơn mọi người!"

" HAY....HAY LẮM!!!"

Tiếng vỗ tay vang lên khắp phòng trà khi giọng ca kia vừa kết thúc. Nữ danh ca xinh đẹp cúi đầu chào khán giả, cô đưa tay kéo tà váy phía trước mình lên chậm rãi đi xuống bậc thang rời khỏi khán đài.

Từng bước đi uyển chuyển kiều diễm của cô trong chiếc xường xám bằng nhung màu đỏ sẫm như từng bước giẫm nát thần trí của đám đàn ông đang say mê nhìn ngắm cô.

Hai bên hông áo được cắt xẻ vô cùng táo bạo, vô tình hay cố ý lộ ra đôi chân thon dài trắng nõn nà không một vết tỳ. Ngay cả những đường chỉ cắt may nhấn nhá ngay eo cũng làm ra vì có chủ đích của nó, chúng hoàn hảo đến lạ thường!

Vòng eo nhỏ như con kiến vừa đủ một vòng tay ôm trọn lấy thoắt ẩn thoắt hiện phía sau bộ xiêm y xinh đẹp kia khiến bao nhiêu cánh đàn ông trong quán trà này không ai không ngoáy đầu lại nhìn, cái ánh mắt thèm thuồng da^ʍ tục như muốn được một lần chiếm đoạt thân xác cô, đã từ lâu nó không còn là một điều lạ lẫm nữa!

Vẫn như mọi khi, cái mũ hoa kết tấm màn lưới che ngang nửa khuôn mặt ấy chưa một lần được bỏ xuống, vẻ đẹp thoát ẩn thoắt hiện đằng sau tấm lưới ấy chắc hẳn kiều diễm đến dường nào, đó cũng chính là thứ mà bọn họ ngày đêm luôn khao khát được một lần chiêm ngưỡng nơi cô!

Dưới cái ánh đèn xanh đỏ của của phòng trà Dạ Nguyệt về đêm, nhan sắc mỹ nhân ấy chưa một ai có cơ hội diện kiến, họ chỉ mơ hồ biết rằng, nàng thơ xinh đẹp trong lòng bọn họ là một đại mỹ nhân có vóc dáng cực kỳ quyến rũ, ngực nở mông cong, môi luôn dùng son màu đỏ sẫm, và rất thích mặc xường xám xẻ sâu.

Cô ấy còn là một trong những nữ danh ca có tiếng nhất ở cái phố Trùng Khánh này - Thiên Điểu.

Thiên Điểu - người con gái huyền bí mà có lẽ những tay ăn chơi máu mặt sành sỏi nhất ở cái phố này luôn tò mò thèm khát được một lần sở hữu cô. Đại mỹ nhân tuyệt vời ấy chắc hẳn có đủ mọi tố chất để trở thành người tình nhân lý tưởng nằm bên dưới thân mình mà phục vụ triệt để. Trong mắt bọn họ, cô xinh đẹp, cô tài năng, cô ăn nói ngọt ngào, và đặc biệt cái bản năng chiếm hữu khai phá của một thằng đàn ông luôn làm bọn họ khao khát muốn chinh phục gương mặt lạnh lùng bí ẩn đằng sau tấm màng lưới phân cách đó.

Cho dù thèm khát thân thể ấy bao nhiêu, bọn họ cũng chưa từng một lần dám vượt qua cái giới hạn của mình, ngoài việc đặt cặp mắt da^ʍ tục lên cặp mông tròn trĩnh ấy, hay là bộ ngực căng đầy bó sát bởi chiếc áo xường xám quyến rũ gợϊ ȶìиᏂ gợϊ ɖụ© từ phía xa kia, bọn họ cơ bản chẳng một ai dám bén mảng lại gần cô hay cả gan dám giở trò chọc ghẹo.

Vì họ biết rằng, người con gái này là ai....

Và phía sau cô là ai.

————————

Rời khỏi sân khấu, tiếng guốc gỗ lộc cộc cứ thế mà tiến thẳng về chiếc bàn lớn ở phía đối diện cuối phòng, một cái liếc mắt cô cũng không màng ném cho bọn đàn ông thối tha đang tia lấy từng tấc da thịt trên người cô, trong đầu bọn họ nghĩ gì, Thiên Điểu cô làm sao không biết, đàn ông thì ai cũng như ai, chung quy cuối cùng cũng vì thể xác cô mà tìm đến.

Nhưng có một người thì không!

Anh ta là một người đặc biệt, rất rất đặc biệt, cho dù biết rõ cô là ai, vẫn chưa một lần vì thể xác cô mà ở lại...

" Chào Điểu tỷ!"

" Chào mấy đứa!"

Ánh mắt cô chợt sáng lên khi thấy người con trai trước mặt mình đang ngồi giữa bàn đong đưa ly rượu trong tay, bên cạnh hắn là vài ba tên đàn em đi cùng, bước chân nhanh thêm một chút, cô tiến đến nơi giữa bàn cạnh hắn, không quên cúi người hôn chốc lên má hắn một cái sau đó mới chịu ngồi xuống chân vắt chéo lên, tà áo xẻ sâu như muốn vén lên hết một nửa, đôi chân thon dài trắng mịn trong tư thế này vô tình hiện ra quyến rũ thêm bội phần.

" Vân Thiên, anh đợi em có lâu không?"

"Mới đến!"

Hắn nhìn cô, ánh mắt khẽ nhếch lên, sau đó lại chăm chú tập trung trở lại vào phần chất lỏng đỏ sẫm như máu tươi đang sóng sánh trong ly.

Đám đàn em của hắn sau khi chào hỏi vị đại tỷ nổi tiếng kia của mình xong thì lại tiếp tục dán mắt vào nữ ca sĩ xinh đẹp đang biểu diễn ca khúc "Hoa dại bên đường không nên hái" trên sân khấu, ánh mắt ngưỡng mộ thèm khát của bọn họ hiện giờ chẳng khác gì những cái ánh mắt ô tục mà bọn đàn ông vừa rồi mới ném lên thân thể của đại tỷ mình.

Chung quy cũng chỉ có thế!

Nữ ca sĩ kia rất đẹp, nhưng có lẽ vẫn không sánh bằng Điểu tỷ của bọn hắn.

Đã theo chân Vương Vân Thiên cũng được vài năm khi hắn ta vừa chuyển đến Trùng Khánh, là đàn em thân cận của hắn, luôn chứng kiến cảnh tượng hắn và tình nhân của mình âu yếm ngày đêm bên nhau, nhưng ngay cả gương mặt của cô như thế nào, dung mạo ra sao, một lần bọn họ cũng chưa được diện kiến. Chỉ biết rằng trong tiềm thức của bọn họ cô chắc hẳn rất đẹp, hát rất hay, và đặc biệt tài ăn nói như rót mật vào lòng đại ca của bọn hắn không một ai có thể sánh bằng, vì vậy đại ca hắn mới yêu chiều cô nhiều đến thế!

Chỉ cần trước mặt là đại ca hắn, thì vị Thiên Điểu nổi tiếng lạnh lùng kiêu ngạo kia lại lập tức trở thành một cô mèo nhỏ yếu ớt nũng nịu bên cạnh người yêu của mình.

Bọn họ luôn cảm thấy rằng cứ như bên trong Thiên Điểu đang tồn tại hai cá thể độc lập khác nhau, cô luôn thờ ơ lãnh đạm với mọi thứ xung quanh, tàn nhẫn và độc đoán như chính đại ca Vương Vân Thiên của bọn hắn, có thể ra tay với bất cứ ai dám cản đường bọn họ, không một chút niệm tình. Nhưng khi cả hai ở gần nhau, bọn họ mới thấy được một Thiên Điểu biết làm nũng và một Vương Vân Thiên biết nghe lời người khác, như thể tạo hoá sinh ra họ là để dành cho nhau, để kiềm chế và khống chế bản tính của đối phương một cách triệt để.

Thiên Điểu mỉm cười nhìn Vương Vân Thiên, cô đưa cơ thể mình sát lại gần hắn hơn, với tay chộp lấy gói thuốc lá đặt sẵn trên bàn rút ra một điếu đưa lên miệng, song nháy mắt với tên đệ tử kế bên.

" Mồi lửa!"

Tên đệ tử nhìn thấy liền lập tức hiểu ý đại tỷ mình, hắn chồm người bật chiếc zippo trong tay lên đốt cháy phần đầu thuốc.

Thiên Điểu rít một hơi thật sâu, cô nhả làn khói trắng mịt mờ vào không trung ngẫm nghĩ gì đó. Người bên cạnh lúc này mới lên tiếng.

" Hôm qua bọn Lục Đầu tìm em?"

" Anh biết?"

" Tôi đã cho người xử bọn nó rồi, vào khuya hôm qua."

" Do em lần trước sơ suất xử lý không gọn nên bọn chúng mới phát hiện ra, làm hại cuối cùng anh phải ra tay rồi, xin lỗi cục cưng của em.."

Cô cầm điếu thuốc đang cháy dở trong tay, xoay người hôn lên má Vương Vân Thiên một chốc như thay lời xin lỗi. Người kia không đáp trả, cũng không tỏ vẻ gì, chỉ yên lặng nốc ly rượu vang đỏ trong tay mình một phát đến cạn, hắn đặt mạnh chiếc ly thuỷ tinh trống rỗng xuống bàn "rầm", khiến ai nấy bên cạnh lúc này đều một phen giật thót tim. Ánh mắt băng lãnh như có thể gϊếŧ chết mọi sinh linh lãng vãng trước mặt hắn lúc này, làm Thiên Điểu cũng có phần hơi hoảng sợ.

" Vân Thiên à, anh đừng nóng giận, bọn tép riu ấy đáng để anh phải bận tâm sao?"

" Đúng rồi đại ca, có sư tỷ tài giỏi của chúng ta ở đây thì anh đừng lo chuyện gì hết, sư tỷ sẽ giúp anh sắp xếp mọi thứ mà!"

" Anh yên tâm Vân Thiên, có em ở đây, những ai cản đường anh trên con đường chạm tới ngai vàng ấy, em có chết cũng không tha cho bọn chúng!"

Vương Vân Thiên, cho dù phải xông vào hố sâu vực thẳm, em vẫn nguyện bảo vệ anh và giúp anh đạt được vị trí chủ nhân cao nhất của Vương gia. Vì yêu anh nên em sẽ bất chấp mọi thứ ngay cả bản thân mình để có thể giúp anh đạt được những điều mà mình muốn!

" Em sẽ làm mọi thứ vì tôi sao?"

" Tất nhiên rồi... vì anh là người em yêu mà!"

Cô cứ thế mà quấn lấy cánh tay hắn nũng nịu, những lời nói ngọt ngào như mật như đường và cái dáng vẻ đáng yêu này, chắc hẳn chỉ có một mình Vương Vân Thiên mới có phước phần được chiêm ngưỡng.

Hắn trầm ngâm không đáp, bỗng lấy từ túi áo mình ra một tấm hình đưa lên trước mặt Thiên Điểu, dưới ánh đèn lập loè của quán bar, hình ảnh một cậu thanh niên cao gầy đeo kính cận, mặt hơi ngốc tay đang cầm một tấm bằng khen làm cô nhíu mày tò mò hỏi hắn.

" Ai đây?"

" Em trai tôi....Vương - Nhất - Bác."

" Anh muốn em làm gì nó?"

Ly rượu trống rỗng trên bàn tự bao giờ đã được rót đến đầy lại, hắn cầm ly rượu lên tay mình đung đưa sau đó nốc lấy một ngụm, chất rượu vang đỏ nồng nàn cay xè xộc lên sống mũi, hắn nhếch mép cười, ghé sát vào tai cô mà thì thầm điều gì đó, âm giọng chết chóc hàn lãnh như băng phát ra làm Thiên Điểu khẽ run người.

" Tiêu Chiến...em hãy giúp tôi quyến rũ nó, làm cho nó yêu em, say mê em đến sống không bằng chết có được không?"

.

.

.

———————————————

(*) Có một số chi tiết miêu tả về nét đẹp Trùng Khánh về đêm được lấy thông tin từ kinh nghiệm thực tế của khách du lịch ở các trang báo mạng quảng cáo du lịch Trung Quốc.

(Mọi người thông cảm cho con bé là nó chưa đi Trung Quốc bao giờ nên mù tịt danh lam thắng cảnh không biết phải tả thế nào cho phải hết :(((

❤️ Đừng quên VOTES, COMMENT và FOLLOWS Claire nhé!