Thiên Điểu [Bác Chiến]

Chương 1: Ấn ký

" Hộc....hộc...."

" Bắt lấy nó, Thiên Điểu mày tới số rồi, hôm nay tao mà không túm đầu được mày tao không phải là đại ca của cái đất này."

Tiếng lộc cộc phát ra từ đôi guốc gỗ ngày càng vội vã, sau một hồi rượt đuổi tán loạn, cuối cùng ma xui quỷ khiến thế nào lại dẫn bọn họ đi tới lầu hai của toà tháp hội nghị này.

Dãy hành lang dài hun hút hiện ra trước mắt, dưới sàn lót thảm đỏ nhung, men dọc theo hai bên là các căn phòng cửa trắng xoá được đóng kín xây dựng san sát nhau.

" Đệch..... như thế này thì biết trốn ở đâu!"

Người đó chửi rủa trong miệng, tiếng bước chân lịch cà lịch kịch của bọn người Lục Đầu béo núc ngày càng tiến gần hơn về phía cầu thang. Thôi thì đành liều mạng một phen vậy, cứ chạy trước rồi tới đâu thì tới.

Đôi guốc gỗ ồn ào phiền toái cuối cùng cũng được chủ nhân của nó giật tháo ra cầm trên tay, bộ xường xám bằng gấm hoa dài qua đầu gối cũng bị xé "rẹt" một phát không thương tiếc lên tới ngang đùi, đôi chân trần lạnh ngắt cứ thế mà vội vã đạp lên tấm thảm đỏ chạy hối hả về phía trước, vừa chạy vừa lấy tay xô đẩy mọi cánh cửa phòng mình vừa lướt qua, trong lòng như cầu trời khẩn phật sao cho may ra có cái nào còn mở để kịp chui vào trốn.

Ánh mắt như loé sáng lên khi thấy một khoảng đen hé ra từ căn phòng phía bên trái, không chần chừ thêm phút nào nữa, người đó liền lập tức tăng tốc chạy đến xô cánh cửa trắng ấy một phát chui tọt vào trong mà đóng chặt cửa lại.

" AI ĐÓ?"

" Suỵt...."

Cánh cửa vừa được đóng lại, y cứ tưởng rằng lần này đã yên ổn trốn thoát được bọn Lục Đầu kia, tiếng thở phào nhẹ nhõm còn chưa được trọn vẹn đã bị một giọng nói từ phía sau làm cho một phen kinh hồn động vía, giữa cái không gian tối ôm tĩnh mịch không một tia sáng này, chính y cũng không ngờ rằng lại có thể còn có một người nào khác ngoài y trốn trong đây được.

Không cần biết người phía sau lưng mình lúc này là bạn hay thù, vì y biết rằng cho dù là ai đi chăng nữa thì vẫn không nguy hiểm bằng bọn Lục Đầu ngoài kia, bọn chúng mà tóm được y lúc này thì chỉ có nước chết toi. Không chần chờ gì thêm, y liền xoay lưng dồn cái người đang la oai oải phía sau mình vào vách tường và đưa tay lên chặn miệng hắn " Ồn ào quá... im lặng tí coi!".

Cái tên chết tiệt này đúng thật là phiền phức, bịt miệng hắn đến như vậy rồi mà còn không chịu đứng im cứ cố la ơi ới lên như thế, trước sau gì cũng bị bọn Lục Đầu kia phát hiện mà xông vào cho coi.

" Suỵt...."

" Đệch..... cái con khốn đó nó chạy đâu rồi tụi bây? Rõ ràng tao mới thấy nó chạy về hướng này mà, lập tức lục soát tất cả các phòng cho tao, hôm nay mà để nó trốn thoát nữa thì tụi bây khôn hồn mà nhừ tử với tao đi!"

" TUÂN LỆNH ĐẠI CA!!!"

Tiếng ồn ào náo nhiệt đang diễn ra bên ngoài cánh cửa như trái nghịch với bầu không khí đang vô cùng yên ắng bên trong này, đến thở cũng không dám thở, cả hai người bọn họ vẫn giữ cái tư thế một người bịt miệng một người, như thể buông ra giây nào là tên lắm mồm này lại la oai oái lên như gà chọc tiết nữa cho mà xem!

Tên kính cận dày cộm đang bị động thủ như hiểu được tình thế hiện tại là gì, hắn nhướng nhướng đầu mình hướng người kia về phía chốt cửa còn chưa kịp khoá, ánh mắt y nhìn theo, gương mặt đột nhiên hốt hoảng, y nhanh tay lẹ chân liền hiểu ý đưa tay vặn trái chốt cửa ấy một tiếng "tách".

" TỤI BÂY CÓ NGHE TIẾNG GÌ KHÔNG?"

Tên Lục Đầu tai thính như trâu, một động tĩnh nhỏ cũng không qua được cái tai đang vểnh lên của hắn, hắn xoay đầu nhìn quanh, cái bộ dạng ăn to nói lớn như thấm vào trong máu cứ thế mà la lối náo động cả dãy hành lang vắng hoe yên ắng này.

" Tiếng.....tiếng gì ạ đại ca?"

" TAO KHÔNG BIẾT NÊN MỚI HỎI TỤI BÂY! TIẾP TỤC KIẾM ĐI!"

" Đại....đại ca, em nghe đồn tòa tháp này có ma...đó ạ, cái lầu hai này luôn được bỏ trống không ai ở nên phòng nào cũng được khóa cứng ngắt vậy đó... không lẽ khi nãy....khi nãy là...ma hả đại ca?"

Tên thuộc hạ đứng run lẩy bẩy trình báo, gương mặt ngó nghiêng ngó ngửa nhìn xung quanh đến tái mét, nói xong ngay lập tức hắn liền nhận được một cái tát trời giáng vô đầu từ tên đại ca bặm trợn kia " NHẢM NHÍ! TAO MÀ BIẾT SỢ MA SAO, TIẾP TỤC KIẾM ĐI!"

Tiếng bước chân bọn Lục Đầu ngày càng tiến sát hơn về phía căn phòng bọn họ đang đứng, nắm tay cầm cửa phòng bị vặn qua vặn lại từ bên ngoài như đang cố tình kiểm tra. Y nghĩ thầm trong bụng, may là lúc nãy còn khoá kịp, không là đi tong đời rồi!

Tên kính cận bị bịt miệng trong thời gian dài đến thở không được, cậu ta bắt đầu giãy giụa ra khỏi bàn tay đang khoá chặt mình ở dưới ra, cố đưa tay lên kéo bàn tay còn lại của người kia ra khỏi miệng mình.

Nhưng ý định của hắn ta làm sao nhanh bằng thân thủ của người kia được, thấy tên kia cứ liên tục nháo nhào lên tưởng rằng muốn bỏ chạy ra khỏi phòng, y liền buông tay mình ra khỏi miệng hắn mà lập tức áp môi mình lên đôi môi kia bịt khẩu lại "Im lặng!"

Trong căn phòng tối om ngấm mùi ẩm mốc không có người ở, xung quanh là mấy cái gương gỗ chất chồng lên nhau chứa đựng những kỷ vật cũ mèm có lẽ là từ các thế hệ trước đây, cái bóng đèn dây tóc loe loét xa tít nơi góc phòng phát ra được một chút ánh sáng len lỏi, trong không gian tĩnh mịch có phần đáng sợ ấy, có hai người hôn nhau.

Cũng không thể gọi là hôn, mà là lấp khẩu, vì tên kính cận kia quá ồn ào nên y đành phải dùng thân mình ngăn cậu ta lại, nếu không là hỏng cả việc lớn mất!

Bờ môi mềm mại của y cứ thế mà yên vị trên đôi môi của kính cận, hắn dường như không còn cảm thấy khó thở nữa, thay vào đó là những xung điện lạ lùng đang chạy dọc theo sống lưng lên thẳng tới trung ương não bộ của hắn đến tê người.

Người này thật thơm!

Môi thật mềm!

Trong không gian tĩnh mịch đen xì, cả hai đều không thể nhìn thấy rõ được gương mặt của đối phương, qua cái tiếp xúc cơ thể bất đắc dĩ ấy, y chỉ biết rằng người này cao gầy tầm y, gương mặt nhỏ như quả dứa, mắt đeo kính, chắc có vẻ đây là một tên ngốc xịt nữa rồi!

Còn kính cận thì lại cảm nhận được người kia có vẻ là một người rất đẹp!

Dưới môi bên trái hình như còn có một chấm nhỏ yêu kiều đang khẽ run lên, eo cô rất nhỏ, cô mặc một chiếc váy ôm sát, nhìn rất giống xường xám Thượng Hải, mà xường xám gì lại xẻ sâu đến thế, xẻ tới tận hông luôn cơ?

Bàn tay hắn khi nãy trong hoảng loạn đã vô tình lướt qua phần đùi cô, trông có vẻ rất mịn màng a! Người này còn đội chiếc mũ hoa hất sang một bên có màng lưới che nửa khuôn mặt, giọng nghe rất hay, lại còn rất thơm, chắc hẳn đây là một tiểu thư xinh đẹp của gia đình nào đó đang dự tiệc bên dưới rồi.

Môi cứ thế mà chạm môi, một người thì thấp thỏm lo sợ nghe ngóng tình hình phía bên ngoài, một người thì đỏ mặt ngượng ngùng đến cả mang tai, hai tay hắn lúc này không thể chống đối lại được nữa, miệng cũng không còn phát ra tiếng động gì, chỉ biết thẫn thờ đứng yên mặc cho váy hoa kia cố ý chiếm lấy môi mình. Trong lòng bỗng hiện ra muôn thứ cảm xúc lạ lẫm đến khó mà có thể diễn tả bằng lời được!

Bọn Lục Đầu phía bên ngoài sau một thời gian lục soát phòng này cho đến phòng khác, căn nào cũng bị khoá chặt lại, bọn chúng liền bỏ cuộc mà rút quân đi tìm kiếm ở chỗ khác, nơi hành lang ồn ào náo nhiệt cuối cùng cũng đã trở về cái yên tĩnh đến đáng sợ vốn có của nó.

Váy hoa thở phào nhẹ nhõm, chậm một giây là đi tong đời rồi. Dời người mình ra khỏi tên kính cận kia, đưa tay lên chùi chùi miệng mình, không quên ném cho hắn ta một cái lườm sắc bén, lầm bầm vài câu gì đó "Tôi mà không chặn miệng cậu lại chắc cậu nhảy xổng ra ngoài rồi phải không? Phải biết tình huống nào mà cư xử chứ, uổng phí một cái hôn ngàn vàng của tôi!"

Kính cận bất ngờ bị đẩy ra khỏi nụ hôn bất đắc dĩ kia, hắn ngây người đứng nhìn váy hoa, quả thật cái bóng đèn dây tóc loe lắc tít đằng xa lúc này mới phát huy được chút tác dụng của nó, cái ánh sáng mờ ảo như có như không hắt lên cơ thể vô cùng kiều diễm ấy, vóc dáng mảnh mai cùng vòng eo con kiến hết sức quyến rũ, chiếc xường xám ôm sát thân hình hoàn mỹ như tôn lên mọi ưu điểm trên cơ thể của váy hoa, nhưng mỗi tội nó lại xẻ sâu quá!

Gương mặt cô rất nhỏ, khung xương quai xanh rất đẹp, nhưng hắn không thể nhìn rõ được vì tấm lưới che mặt đã phủ gần hết nửa khuôn mặt của cô.

Hắn đứng đần ra nhìn người kia không chớp mắt, tại sao một người hoàn mỹ như vậy lại có thể ăn nói khó nghe như thế chứ? Mà cho dù những lời phát ra từ người kia có lỗ mãng đến cỡ nào, hắn không thể phủ nhận rằng bản thân mình chính là đang bị cô thu hút bởi sự ma mị dẫn dắt từ khí chất của cô. Hắn thật sự không hiểu!

" Này tên kia, nhìn cái gì mà nhìn?"

" Tôi....không có!"

" Tôi xui xẻo mới gặp ngay cậu, nhưng xin lỗi vì khi nãy đã cưỡng hôn cậu, coi như chưa có gì xảy ra đi nhé!"

Vương Nhất Bác gật gù nghe theo lời người kia, đưa tay đẩy gọng kính lên, ánh mắt cũng dời đi hướng khác, không thèm đặt lên cơ thể ấy nữa, mặc dù nó rất đẹp!

" Cậu có thể cởϊ áσ khoác ngoài cho tôi mượn được không, tôi lỡ tay xé váy cao quá, đi xuống sảnh dưới thế nào người ta cũng nhìn tôi."

" Được...."

Vương Nhất Bác nghe xong liền lập tức cởi bỏ chiếc áo vest ngoài của mình đưa cho váy hoa. Người kia nhận lấy, y lập tức nắm hai tay áo buộc ngang thắt lưng mình che lại chỗ hở hang đó.

" Cảm ơn cậu! Tôi đi đây, có dịp sẽ trả lại, nhưng tôi không chắc là có gặp lại cậu không, nhưng nhìn cậu có tiền như vậy, chắc không chấp nhất với tôi cái áo cỏn con này đâu ha. "

" Không sao, cô cứ giữ nó!"

" Cảm ơn!"

" Này....khoan đã, bọn họ đã đi hết chưa mà cô ra? Cô làm gì mà bị bọn chúng truy đuổi ghê vậy?"

" Không phải chuyện của cậu, đừng hỏi nhiều!"

" Vậy.....vậy cô tên gì? Có thể cho tôi biết tên không?"

Váy hoa không đáp, cái bóng lưng ấy khẽ run lên, người đó nghiêng đầu nhẹ về phía sau liếc mắt nhìn Vương Nhất Bác, khuôn miệng xinh đẹp ấy nhếch lên, ngón trỏ đưa lên vỗ nhẹ phần dưới mang tai mình ba phát.

Vương Nhất Bác không hiểu, hắn đưa tay đẩy gọng kính lên giương mắt nhìn. Trong cái bóng tối mập mờ ấy, hắn không thể nhìn rõ được nơi mà người kia đang đặt ngón tay mình lên là gì, chỉ khi cánh cửa phòng được hé mở ra một chút, phần ánh sáng từ bên ngoài hắt vào nơi dưới mang tai ấy, hắn mới mơ màng thấy được kí hiệu đó là gì.

Một hình thù gì đó có màu sắc rất rực rỡ, như thể một ấn ký của riêng váy hoa, ma mị bí ẩn vô cùng.

Như chính cô vậy!

———————————————

❤️Đừng quên VOTES, COMMENTS và FOLLOWS Claire nhé😘