Mộc Trà Nở Hoa [Bác Chiến]

Chương 4: Trở về

18 năm sau....

Sân bay quốc tế Giang Bắc - Trùng Khánh

Tiêu Chiến hôm nay ăn mặc khá đơn giản. Áo phông trắng, quần bò xanh, giày thể thao. Nhìn qua vô cùng trẻ trung năng động. Không ai nghĩ đây là 1 chàng trai sắp bước sang tuổi 30 nữa.

Thân hình cao trên mét 8, vóc dáng cao gầy nhưng lại rất khỏe khắn, rắn rỏi. Mái tóc đen mềm, đôi mắt biết cười to tròn đen lánh, đặc biết là nụ cười. Tiêu Chiến có một nụ cười dịu ngọt như làn gió xuân ấm áp. Nụ cười dễ dàng làm người khác mê đắm, muốn ngắm nhìn mãi không thể dứt ra.

- "Anh...." Một cô gái trẻ vô cùng xinh xắn, nổi bật. Nước da trắng ngần, mái tóc đen tuyền dài tới ngang eo, má lúm hạt gạo cạnh khóe miệng hết sức duyên dáng. Đi đôi giày thể thao trắng nhưng không thể làm giảm đi sự quyến rũ của đôi chân thon dài. Tiêu Hạ Anh một tay kéo va li, một tay giơ giơ vẫy Tiêu Chiến.

- "Chào mừng em về nhà". Tiêu Chiến từ xa trông thấy em gái đã nở nụ cười rạng rỡ. Hai tay dang rộng, sẵn sàng tư thế ôm cô em gái nhỏ vào lòng. Xa nhau đã hai năm rồi. Thực sự cũng rất nhớ mong.

- "Có mệt lắm không?" - Tiêu Chiến vừa hỏi vừa đưa tay xoa đầu Tiêu Hạ Anh.

- "Một chút. Nhưng gặp anh liền hết luôn". Tiêu Hạ Anh tay vẫn ôm anh, nhưng ngửa cổ hướng mặt Tiêu Chiến nói chuyện.

"Anh! Rất nhớ anh!" Cô nũng nịu dụi dụi đầu vào l*иg ngực ấm áp.

- "Vẫn không chịu lớn". - Tiêu Chiến khóe môi nâng khẽ một đường cong.

Tiêu Chiến nhờ tài xế mang giúp hành lý cho Tiêu Hạ Anh. Rồi để cô khoác tay cùng hướng về phía cửa ra. Hai anh em vừa đi vừa cười cười nói nói, không hay không biết đã đem đến bao ánh nhìn vừa ngưỡng mộ vừa ghen tị của rất nhiều người.

Trên cùng chuyến bay hôm đó, Vương Nhất Bác từ khoang hạng thương gia bước xuống. Theo cùng là 4 người gồm trợ lý và vệ sĩ.

- "Tổng giám đốc. Xin ngài chờ một lát. Bên chi nhánh có cho người đi đón. Nhưng do tắc đường nên đã gọi điện báo đến muộn ạ". Cậu trợ lý bên cạnh gương mặt khá lo lắng, nhỏ giọng báo lại.

- "Uhm". Vương Nhất Bác có chút không hài lòng. Nhưng cũng gật đầu không nói gì thêm.

Trong lúc chờ đám vệ sĩ lấy hành lý, cùng chờ xe đến đón. Trợ lý sắp xếp cho Vương Nhất Bác một chỗ ngồi chờ.

Trùng Khánh là một thành phố vô cùng đẹp. Mang vẻ đẹp tự nhiên của những ngọn đồi xanh mướt, sông Dương Tử uốn quanh, cùng các công trình kiến trúc cao tầng đẳng cấp. Vì thế, nơi đây cũng sản sinh ra vô cùng nhiều những mỹ nam, mỹ nữ.

Thế nhưng Vương Nhất Bác xuất hiện ở đây lại gây được quá nhiều sự chú ý.

Cậu thanh niên này luôn mang vẻ cuốn hút ở tất cả những nơi mà mình xuất hiện. Vóc dáng cao ráo, cậu sở hữu bờ vai siêu rộng khiến cô gái nào cũng phải mơ ước được... ôm một lần. Cùng với đó là khuôn mặt đẹp như tạc tượng: đôi măt phượng hẹp dài, ánh nhìn sắc bén, sống mũi cao thẳng, bờ môi tròn đầy căng mọng. Đứng trước một Vương Nhất Bác như vậy, có lẽ không ít người thầm tự cảm thán. Tại sao tạo hóa có thể thiên vị một người nhiều như thế.

Tựa lưng trên thành ghế cứng ở khu vực phòng chờ. Vương Nhất Bác đưa mắt hờ hững hướng về phía cửa, không khó để nhận ra sự nổi bật của Tiêu Hạ Anh. Hàng mày hơi nhíu, không rõ đang suy nghĩ gì?

Khoảng 10 phút sau, thì người đón của bên chi nhánh cũng tới.

- "Thật xin lỗi Vương tổng. Chúng tôi đến trễ. Tôi là Giang Ninh ". Người đàn ông nhìn khá chững chạc nhưng lại có bộ dáng hoạt bát nhanh nhẹn , vừa nói vừa khẽ cúi người hướng về Vương Nhất Bác chào. Đi theo cùng có lẽ là trợ lý.

- "Mời Vương tổng. Xe đang đợi ngoài cửa chính". Giang Ninh đưa tay ra hướng cửa nói.

Vương Nhất Bác nghe tiếng, nhấc người đứng dậy. Gật đầu theo hướng tay Giang Ninh cất bước đi về phía 3 chiếc xe đen bóng đang đậu ngay lối vào. Giang Ninh theo Vương Nhất Bác lên chiếc xe đầu tiên.

- "Vương tổng. Tôi đã sắp xếp khách sạn cho cậu. Hôm nay đã trễ rồi. Chúng ta về thẳng khách sạn chứ ạ?" Giang Ninh ngồi ở ghế lái. Thông qua gương chiếu hậu hướng Vương Nhất Bác nói chuyện.

- "Được". Vương Nhất Bác ngửa cổ dựa đầu vào ghế tựa biếng nhác trả lời.

MoonWay là tập đoàn xuyên quốc gia lớn nhất Trung Quốc về lĩnh vực trang sức đá quý có trụ sở chính tại Italya. Khoảng 10 năm gần đây, MoonWay đã đẩy mạnh đầu tư rất lớn về thị trường Đại lục. Vẫn luôn dẫn đầu Top giá trị thương hiệu. Để đến được ngày hôm nay với MoonWay hay Vương gia đều là cả một chặng đường gian nan vất vả. Cạnh tranh thương trường khốc liệt, vô số những lần tưởng như không thể vực dậy. Nhưng đã được Vương Nhất Trung, cha của Vương Nhất Bác từng bước góp nhặt, tích lũy mà dựng lên.

Vương Nhất Bác được thừa hưởng sự thông minh, nhanh nhạy từ cha. Lại từ nhỏ đã được dạy dỗ, huấn luyện tiếp xúc sớm với công việc kinh doanh. Đến năm 18 tuổi đã bắt đầu theo cha hỗ trợ. Từng bước lấy được niềm tin từ hội đồng quản trị. Hiện tại chính là cây át chủ bài trên tất cả các mặt trận của MoonWay.

Với 23 chi nhánh rải khắp các tỉnh thành lớn nhất Trung Quốc. Việc mở thêm một chi nhánh đáng lý không cần đến sự có mặt của Vương Nhất Bác ở đây. Nhưng mọi chuyện đều có căn nguyên của nó.

Sau khi về đến khách sạn. Vương Nhất Bác thực sự mệt mỏi. Một tháng qua, để sắp xếp công việc giao lại cho cấp dưới, chuẩn bị cho chuyến trở lại Trung Quốc dài ngày này. Gần như đã vắt kiệt sức lao động của cậu rồi. Đã 18 năm, ngày đi cậu còn quá nhỏ. Trở về nơi này quả thực quá lạ lẫm. Nhưng xúc cảm trở về quê hương vẫn đang hiện hữu quanh đây.

Ngâm mình trong bồn nước ấm nửa giờ. Cơ thể xem như đã được thanh tẩy. Vương Nhất Bác trở lại giường ngủ. Đưa tay cầm điện thoại, bấm số gọi đi. Đầu dây bên kia rất nhanh có người bắt máy.

- "Alo. Nhất Bác. Cậu thực sự trở về nước sao?". Hà Thiên Minh cất giọng tươi rói hỏi Vương Nhất Bác.

- "Hôm trước đã nói với cậu. Thực nghĩ tôi đùa". Vương Nhất Bác đanh giọng trả lời.

- "Chỉ là không nghĩ một người bận như cậu có thể thật sử trở về Trung Quốc dài ngày thôi". Ngắt lời một lúc không thấy Vương Nhất Bác lên tiếng. Hà Thiên Minh liền hỏi thêm.

- "Nao qua tôi làm vài chầu được chứ?".

- "Uhm. Lần này về, tôi cũng có chuyện muốn nhờ cậu. Nhắn tôi địa chỉ. Sẽ đến tìm cậu".

- "Ok".

- "Bye".

===============

7h tối nhà chính Tiêu gia:

- "Ba! Mẹ" - "Con về rồi". Tiêu Hạ Anh vừa xuống xe, đã chạy như bay vào cửa chính.

Tiêu Hạ Anh từ nhỏ đã thích múa, là một nghệ sĩ múa bale. Từ năm 13 tuổi đã được tuyển chọn là thành viên chính thức trong nhà hát lớn của thành phố. Đến năm 16 tuổi thì được học bổng đi học tại Ý.

- "Ây zô. Bảo bối của mẹ. Nhớ con muốn chết luôn". Tiêu phu nhân đang cùng người làm nấu nướng trong bếp, nghe tiếng con gái liền vội vã chạy ra nhà ngoài, rạng rỡ dang tay ôm.

- "Ba-Mẹ". Tiêu Chiến tay kéo va li cho em vừa cất tiếng.

- "Tiểu Chiến cũng về rồi. Nào 2 đứa mau đi rửa tay chân rồi ra ăn cơm. Hôm nay đặc biệt làm thật nhiều món các con thích". Tiêu phu nhân vỗ vỗ vai một lớn một nhỏ nói.

Bữa cơm tối đó ở Tiêu gia tràn ngập tiếng cười nói. Đã lâu gia đình mới có ngày đông đủ như vậy.

Công ty xây dựng của Tiêu An - Tiêu lão gia năm đó làm ăn ngày môt thuận lợi. Nhận về không thiếu những hạng mục hợp đồng xây dựng lớn, lấy về không ít tiếng tăm lẫy lừng. Cũng từ đó phát triển lớn mạnh. Qua 18 năm, giờ đã trở thành tập đoàn xây dựng hàng đầu Trung Quốc.

Thế nhưng, Tiêu gia có hai người con. Thì một đứa theo Thiết kế, một đứa lại theo Nghệ thuật.

Tiêu Chiến thích thiết kế. Anh có thể sử dụng tài năng của mình trong các công trình xây dựng. Nhưng những bản thiết kế đó lại không mang lại sự thỏa mãn cho chính bản thân anh. Tiêu Chiến là thích nghệ thuật mềm mỏng, nơi có thể mang bản thân mình đặt vào đó mà thỏa sức vẫy vùng. Chứ không phải ở những bức vách cứng nhắc kia.

Vì vậy, 5 năm trước Tiêu Chiến đã xin ba mẹ ra ngoài sống. Và tự mình xây dựng công ty riêng. Dĩ nhiên, vẫn là Tiêu gia đứng sau giấu mặt giúp đỡ. Ban đầu Tiêu phu nhân là không đồng ý. Vì mắt Tiêu Chiến bao nhiêu năm nay vẫn là không tiến triển. Trời về đêm chính là trở về con số 0. Anh chỉ có thể nhìn rõ với ánh sáng ban ngày. Và mức đèn điện sáng tốt nhất. Tiêu phu nhân luôn lo lắng, anh là không có người chăm sóc thì không thể được. Nhưng khi ấy, Tiêu Chiến nói anh đã đủ lớn, có thể tự chăm sóc bản thân, biết rõ giới hạn của bản thân mình ở mức nào, khi nào cần làm gì. Cùng với sự động viên của Tiêu lão gia. Cuối cùng bà mới đồng ý.

Nhà chính Tiêu Gia là một biệt phủ nằm ở khá xa thành phố. Năm đó vì Tiêu phu nhân nói muốn ở gần nơi có núi cao, sông dài, muốn tận hưởng không khí trong lành nhất. Nên đã quyết định chọn nơi đây. Tối đó, dùng bữa xong, cả nhà 4 người ngồi ôn chuyện cũ vui vẻ. Sau đó, Tiêu Chiến xin phép ba mẹ trở lại thành phố. Vì anh vẫn còn rất nhiều việc cần giải quyết.

Lo lắng không thôi, dặn dò đủ điều với con rồi lại với tài xế. Tiêu phu nhân mới quyết định cho người rời đi.

Tiêu Chiến ngồi trong xe, cánh tay vịn vào vị trí quen thuộc mở cửa kính. Cơn gió thu về đêm có chút se lạnh ùa vào vờn mái tóc đen mềm của anh. Ánh mắt hướng vào khoảng không đen tối, chẳng thể nhìn thấy được gì. Nhiều năm có lẽ cũng đã quen. Nhưng trong trái tim của anh khi ấy. Vẫn là một khoảng đau xót, nhớ mong mãi mãi không thể xóa nhòa.

Ngày mai, liệu có một ngày....

Trong bóng tối đen ấy, có một điểm sáng cho anh...

Trong trái tim nhớ mong ấy, có người có thể lấp đầy.......

====================