Từ ngày có thêm Tiêu Chiến. Căn nhà của Tiêu An và Hoàng Linh thực sự có rất nhiều thay đổi. Tiêu Chiến thường ngày trầm tính, ít nói. Nhưng là một đứa trẻ ngoan ngoãn, rất biết nghe lời.
Đặc biệt, một hôm dắt Tiêu Chiến đi ngang qua một bệnh viện thú cưng gần khu thương mại. Mải nói chuyện điện thoại, Hoàng Linh giật thót mình khi quay ngang quay dọc không thấy con đâu.
Mắt của Tiêu Chiến không tốt. Nên cả Tiêu An và Hoàng Linh đều rất hạn chế cho Tiêu Chiến ra ngoài. Thi thoảng cuối tuần, sẽ mang Tiêu Chiến đi khu vui chơi. Nhưng là mỗi người nắm một bàn tay, nhất định không rời.
Hôm ấy, vì có việc đột xuất. Nên Tiêu An phải để 2 mẹ con lại, một mình rời đi.
- "Tiểu Chiến! Sao lại đứng ở đây?"- Hoàng Linh vừa thở hổn hển vì mệt vừa là thở phào nhẹ nhõm vì tìm được con rồi.
- "Mẹ" - Tiêu Chiến 2 mắt long lanh ngấn lệ ngẩng lên nhìn mẹ. Xong lại nhìn sang bé mèo đang nằm cuộn tròn trong lớp cửa kính.
- "Con thích mèo sao?" - Hoàng Linh ân cần hỏi.
- "Con chỉ là....đêm qua hình như mơ". Tiêu Chiến 2 mắt sũng nước nhìn bé mèo.
Thời gian qua, Tiêu Chiến chưa từng có một đêm ngon giấc. Những mộng mị cứ kéo dài triền miên. Có đêm là những khung cảnh yên bình, nhưng cũng có đêm là những đớn đau và nước mắt.
Trong giấc mộng đêm qua, Tiêu Chiến nhìn thấy một cậu bé trắng trẻo mũm mĩm đang cười rất tươi. Nhưng cố gắng thế nào cũng không thể nhìn rõ mặt. Cậu bé ấy nói rất nhiều, nhưng lại nhanh chóng khuất dạng vào màn sương.
- "Anh hai! Anh hai! Tại sao Tiểu Táo cứ lườm em.
Anh hai! Em không thích Tiểu Táo.
Anh hai! Tiểu Táo ăn vụng xúc xích của em.
Tiểu Táo! Con mèo múp chết tiệt. Dám cắn rách giày của tao hả?"
Tiêu Chiến 2 hàng nước mắt chảy dài nhớ lại giấc mơ đêm qua vô thức bật cười.
- "Mẹ. Chúng ta về thôi". Hoàng Linh còn đang ngây ngẩn nhìn biểu cảm của con. Liền bị con nắm tay lắc lắc.
- "Uhm. Về thôi. Về nấu cơm chờ ba. Hôm nay con muốn ăn gì?". Hoàng Linh vừa nắm tay con đi, vừa cúi đầu hỏi.
- "Mẹ nấu món ba thích đi ạ". Tiêu Chiến mắt vẫn hướng về phía trước trả lời mẹ.
Hoàng Linh sau đó càng ngày càng nhận thấy. Cuộc đời của mình thật may mắn. Sau ngày được chồng báo tin đưa đứa trẻ vào bệnh viện. Lần đầu tiên gặp đứa trẻ này lại cho cô cảm giác vô cùng gần gũi, vô cùng ấm áp.
Đứa trẻ này rất ngoan ngoãn. Còn nhỏ nhưng lại vô cùng hiểu chuyện. Chưa từng đòi hỏi bất cứ thứ gì. Như hôm nay cũng vậy, rõ ràng là đang rất buồn. Nhưng lại không mang nó ra bày cho người khác thấy. Cảm xúc đều là nhìn người khác mà biểu hiện ra.
Là một nhà tâm lý, Hoàng Linh hiểu rõ. Một đứa trẻ 12 tuổi, thời điểm này đang có biết bao nhiêu nổi loạn. Thời điểm trẻ đang bước sang giai đoạn hình thành tính cách. Thế giới quan trong nó mỗi ngày đều có bao nhiêu biến động.
Vậy nhưng tại sao đứa trẻ này, cũng 12 tuổi nhưng lại luôn ẩn nhẫn như vậy. Tính cách như thế nào, cuộc sống như thế nào, trải nghiệm như thế nào? Để hình thành lên một vẻ ngoài như vậy.
Một tuần sau đó, Tiêu An về nhà với một chiếc ba lô đựng thú cưng nhỏ. Qua lớp kính vòm tròn tròn giữa ba lô. Có thể nhìn thấy rõ một em mèo tam thể pha màu trắng và lông tro. Em mèo này 2 chân ngắn chũn, béo béo tròn tròn. Trông vô cùng đáng yêu.
Tiêu Chiến vô cùng thích. Đặt tên là Tiểu Quả.
Từ ngày có thêm Tiểu Quả. Tiêu Chiến thay đổi rất nhiều. Hay cười, hay nói hơn. Mỗi ngày đều vui vui vẻ vẻ mà vui đùa cùng Tiểu Quả.
Đối với vợ chồng Tiêu An. Sự xuất hiện của Tiêu Chiến vừa là sự cứu vớt về tinh thần. Một chuỗi những tháng ngày mòn mỏi mong con. Từ ngày có thêm Tiêu Chiến, gánh nặng cũng một phần giảm bớt. Tinh thần có phần thoải mái hơn. Nghĩ rằng: Con cái chính là lộc trời cho. Sẽ không cưỡng cầu nữa.
Thế mà một năm sau. Hoàng Linh lại có thể có bầu theo phương thức tự nhiên. Biết mình là thể trạng khó. Nên từ ngày có bầu, 2 vợ chồng vô cùng cẩn trọng. Thuê bác sĩ tại nhà chăm sóc, kiểm tra hàng ngày.
9 tháng sau thì hạ sinh một cô công chúa. Đặt tên là Tiêu Hạ Anh. Công ty của Tiêu An làm ăn cũng ngày một lớn mạnh, kiếm về không ít những hợp đồng lớn, rất có triển vọng.
Cuộc sống của gia đình 4 người ngày ngày tràn ngập tiếng cười nói. Tiêu Chiến cũng ngày một mở lòng hơn. Lại có thêm một cô em gái đáng yêu, khả ái. Cuộc sống êm đềm lặng lẽ chảy trôi.
Con người chính là như vậy. Dù đã trải qua bao nhiêu đau thương. Nhưng chỉ cần hiện tại có thể vui vẻ hạnh phúc mà sống. Thì những đau thương ấy rồi sẽ dần là dĩ vãng. Sẽ là giấc mộng của một buổi trưa hè oi bức. Nhờ một cơn gió thu mát mẻ mà đem nó xoa dịu đi.
====================