Thư Ký Tiêu – Đừng Có Mà Nghịch

Chương 5: Phạt em làm người yêu anh

Nghe được lời xin lỗi từ phía cậu, Vương Nhất Bác chợt nhếch mép một chút tỏ vẻ thích thú vì phần thắng thuộc về mình, trước giờ Tiêu Chiến không có thứ gì có thể làm khó cậu được, vậy mà hôm nay để cho đối thủ của mình nắm cán vậy thì không ổn chút nào. Vương Nhất Bác dường như thích triêu chọc cậu, lại cố tình không nghe thấy mà quay mặt lại hỏi một lần nữa.

" Cậu nói gì tôi không nghe?"

Tiêu Chiến đương nhiên là biết ý định của người trước mặt, ỉ thắng thì được nước lấn tới, nhưng mà đã đến bước đường này rồi cậu muốn tránh cũng không khỏi, đành thôi chờ cơ hội phản công lại vậy. Cậu cố gắng gượng cười để tỏ ý thân thiện lấy lòng một chút nếu không dù nói cả 100 lần tên đó cũng sẽ cố ý không nghe.

" Tôi nói là tôi xin lỗi"

" Lý do?"

Thiệt là không còn mặt mũi gì nữa mà, rõ ràng là làm khó người khác, xin lỗi rồi mà còn phải nói lý do đúng là trong tình trạng như vầy đối phương dễ dàng nắm điểm yếu. Lại kiềm nén cơn giận bọc phát, cậu lại gượng gạo nói ra những gì mình không muốn.

" Hôm qua là tôi không phải, đáng lẽ khi đến đây phải chào anh trước rồi mới làm việc"

" Tôi thấy hình như vẫn chưa đầy đủ"

" Là tôi không nên cãi lại anh, không nên gọi thẳng tên anh"

" Tốt đó"

" Vậy tôi có thể bắt đầu làm việc chưa?"

" Tôi sẽ tha thứ cho cậu, nhưng từ nay cậu phải nghe lời tôi, sao hả?"

" Nhưng mà là chuyện gì mới được?"

" Tất cả"

" Nè ! Anh đừng có quá đáng, chẳng lẽ việc ăn, ngủ, nghỉ của tôi cũng do anh quyết định hay sao?"

" Nếu cảm thấy không được thì thôi, đành chịu"

" Anh đúng là hϊếp người quá đáng"

" Không đồng ý thì không cần đến đây làm"

Tiêu Chiến thật sự sắp điên mất rồi, chỉ muốn cho người trước mặt một cước cho xong, ba cậu làm cậu tức chưa đủ hay sao, bây giờ còn thêm một tên Vương Nhất Bác. Nhịn nhất định phải nhịn, vì tự do của bản thân cậu nhất định phải nhịn.

" Được"

Chữ Tiêu Chiến phát ra làm anh khá bất ngờ, nhưng mà rất lại rất thích thú, xem ra từ đây về sao anh sẽ trị cái tính bướng bỉnh của cậu rồi.

" Tốt lắm, vậy thì bắt đầu làm việc"

Sau cuộc đối thoại đầy phần thua thuộc về mình, Tiêu Chiến cũng thở phào nhẹ một chút, xong lại ngó nhìn xung quanh cậu bây giờ mới để ý phòng này rất rộng có hai bàn làm việc, một bàn thì Vương Nhất Bác đã ngồi, vậy bàn còn lại chẳng phải dành cho thư ký như cậu hay sao, bước lại gần chỗ ấy cậu đưa mắt nhìn những vật dụng để trên mặt bàn khá nhiều giấy tờ, lật lật ra xem không biết phải nên làm từ đâu.

Vương Nhất Bác thì nãy giờ cứ ngó theo bóng dáng của cậu nhìn không chớp mắt, anh thầm nghĩ

" Đáng yêu vậy sao? Vậy sao trước giờ mình không phát hiện nhỉ? Nhưng mà thời gian còn dài để xem anh thuần phục em thế nào?"

" Tiêu Chiến" anh đang nghĩ ra một việc khá vui giành cho cậu, nên vội gọi trong khi cậu vẫn còn ngơ ngác với đóng tài liệu trước mặt.

" Chuyện gì?" cậu trơ mắt nhìn anh khó hiểu

" Dù gì cậu cũng nhỏ tuổi hơn tôi, tôi nghĩ cậu nên lễ phép chút nhỉ?"

" Tôi quen rồi, anh muốn gọi như thế nào?"

" Để xem...ở công ty thì gọi Vương tổng, ở ngoài thì gọi anh, nhớ không được xưng tôi mà phải xưng em, thay từ tôi bằng từ em, đã hiểu?"

" Hứ, rắc rối chết đi được, chẳng phải trước giờ điều như vậy, hôm nay lại thích màu mè"

" Sao hả, không muốn?"

" Được, được gọi thì gọi"

" Nhưng mà nếu ai sai sẽ bị phạt đấy !"

" Anh lại muốn bày trò gì nữa, tôi không hứng thú"

" Đấy mới vừa nói xong đã xưng hô sai rồi, vậy là phải phạt"

" Nè !  Anh vẫn chưa nói rõ ràng, chưa tính" cậu hơi luống cuống

" Được, chưa tính vậy tính từ bây giờ "

" Hmm, nói đi"

" Nếu ai xưng hô sai sẽ phải nghe lời đối phương một tuần"

" Một tuần, sao lại nhiều như vậy, một ngày thôi"

" Hả? Sợ rồi sao?"

" Không có, nhưng mà nó sai sai gì thì phải, lúc nãy anh nói tất cả điều nghe lời anh rồi bây giờ còn giao kiểu này chẳng phải tôi...à không em là người thiệt thòi sao?"

" Đó là chuyện khác, còn này là chuyện khác nữa, nếu như anh sai thì em vẫn có quyền bắt anh làm những gì em muốn và anh cũng ngược lại"

Cậu nghe từ anh phát ra từ miệng Vương Nhất Bác làm cậu nổi hết da gà, hắn dịu dàng từ khi nào vậy, xưng hô ngọt ngào như vậy, còn ra cái luật quái quỷ này, thật là chẳng ra làm sao.

" Nhưng mà..."

" Ý kiến?"

Cậu gãy gãy đầu muốn nói ra suy nghĩ của mình, nhưng nhất thời không biết phải nói sao nên đành đồng ý.

" Thôi được"

" Chắc chứ?"

" Chắc"

" Không nuốt lời?"

" Sao anh cứ lãi nhãi mãi vậy, tôi nghe mà nhứt cả óc đây này"

Éc...éc đúng là lời đã nói ra thì không rút lại được, rõ ràng là anh bẫy cậu, vì biết cậu đã quen với cách gọi cũ nên cố tình hỏi, thế là bẫy đã giăng cậu dễ dàng bị sập phải rồi, lần này muốn khóc cũng không ra nổi nước mắt nữa.

" Em đã phạm lỗi rồi !"

"..." cậu chỉ biết mở to mắt nhìn anh, môi thì mím mím lại chờ đợi kết quả

" Để xem hình phạt là...là làm người yêu anh".