Thư Ký Tiêu – Đừng Có Mà Nghịch

Chương 6: Bắt buộc

" Anh nói cái gì?" Cậu không nghe lầm chứ? Muốn cậu làm người yêu hắn? Sao có thể?

" Không cần ngạc nhiên đến vậy, là do em sai nên phải chịu thôi" anh đưa bộ mặt gian manh mà nhìn cậu

" Sao có thể...tôi không đồng ý" cậu ấp úng"

" Một tháng"

" Anh quá đáng"

" Quên nói với em nếu gọi sai nhiều lần sẽ càng tăng lên"

" Được làm thì làm, nhưng mà em nói trước là không làm chuyện gì quá mức đấy"

" Quá mức? Chẳng lẽ em muốn..."

" Không nói với anh nữa"

Cậu bị nói cho đến đỏ mặt, nên quyết định ra ngoài pha một ít cafe uống cho hạ quả, nhưng chỉ mới được vài bước đã bị Vương Nhất Bác nắm lại, đã vậy hai cơ thể còn sát gần nhau, có thể cảm nhận được hơi ấm của đối phương, mặt Tiêu Chiến lúc nãy đỏ, giờ lại càng đỏ hơn không khác gì quả cà chua, mắt thì mở to nhìn anh như không hiểu chuyện gì đang xảy ra, còn Vương Nhất Bác có vẻ thích thú với cái tình cảnh này, vì không biết từ bao giờ anh đã say mê con người này không ngại cưa đổ cậu đâu.

Không còn kiềm chế được bản thân, Vương Nhất Bác bắt đầu đưa môi mình chạm môi cậu, từng đầu lưỡi điêu luyện đến thuần thục mà cọ sát bên trong quấn chặt lấy đầu lưỡi của cậu, chiếm lấy vị ngọt từ miệng cậu, Tiêu Chiến như trời tròng không biết chuyện gì xảy ra, chỉ cảm giác hơi ấm đang lan tỏa khắp cơ thể không nhanh cũng không chậm, bất giác cậu quay về hiện tại, cậu làm sao có thể cho cái người này tùy tiện như vậy, cậu liền dùng tay đẩy anh ra, vì do mãi mê thưởng thức nên anh không cảnh giác mà để cậu dễ dàng xô ra, nhưng mà có lẽ cũng đủ rồi, nên miệng nhếch lên nụ cười thỏa mãn.

" Thật ngọt nha" anh trêu ghẹo cậu

" Anh còn nói, có biết mình đang làm gì không? Lúc nãy chẳng phải đã nói rõ ràng rồi sao?"

" Em không thích sao? Nếu không thích, sao đợi lâu đến như vậy mới đẩy anh ra?"

"..." cậu cũng không biết tại sao lại như vậy, chẳng lẽ đã yêu?

" Được rồi, không trêu em nữa, làm việc thôi"

Cậu cũng không biết phải nói gì nên cũng chậm rãi bước đi lại bàn làm việc, thật sự cả bản thân cậu cũng không biết đó là các cảm giác gì mà đến tận bây giờ cũng còn mơ hồ đến thế.

Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến vốn từ trước đến nay là oan gia đối đầu, vậy mà không hiểu sao khi tiếp xúc lại có cảm giác vô cùng kỳ lạ, cũng có thể dễ dàng khẳng định rằng, một trong hai đã có tình cảm với đối phương.

Một ngày làm việc thật dài và đầy mệt mỏi, cuối cùng cũng tới giờ tan làm, Tiêu Chiến nhanh chóng thu xếp đồ trên bàn rồi cũng rời đi.

" Em về trước đây !"

" Ai cho".

Vương Nhất Bác tự nhiên nói, đây là cái tình hình gì đây, không cho là sao? Đã tan giờ làm rồi còn gì, chẳng lẽ muốn quản đến 24/24 luôn à, cậu liền quay đầu lại hỏi.

" Vương tổng, anh còn muốn sao nữa?"

" Đợi anh đưa về"

" Em có xe, nên muốn tự mình về, không cần phiền phức như vậy !"

" Bảo người chạy về hộ"

" Vương tổng, anh cũng rảnh thật, có xe lại không cho đi, muốn đưa về là sao?"

" Đừng cào nhào, đi"

Không nói nhiều nữa anh nhanh tay nắm lấy tay cậu mà kéo đi, nhưng vừa mới ra đến cổng thì cậu gặp Trác Thành.

" Tiêu Chiến gặp được cậu may quá, cứ tưởng cậu bị gì rồi, haha"

" Bị gì là bị gì? Có tin ông đây cho một đạp không?"

" Được rồi không giỡn nữa, đi chơi"

" Đi đâu?"

" À có một quán bar mới mở đấy, nghe nói rượu ở đó ngon lắm còn có những tiết mục không ngờ nữa"

" Nhưng giờ này còn sớm?"

" Hmm, định rủ cậu đi ăn luôn rồi tới đó"

" Được nha, tớ cũng đang đói"

" Ok vậy ghé nhà tắm rửa rồi đi, tớ đợi"

Nãy giờ vẫn có một con người im lặng quan sát, sắc mặt đã đen không ít, không chần chờ giữ tay cậu lại, ai cho trước mặt anh mà lại nói chuyện vui vẻ với người khác vậy chứ.

" Không được đi" giọng nói lạnh lùng cất lên

" Oh, ra là Vương tổng ! Nãy giờ không để ý anh, xin thứ lỗi" Trác Thành giờ mới ngó đến anh, nên cất giọng xin lỗi một chút.

" Anh buông ra, làm gì vậy em muốn đi chơi"

" Đi đến đó không tốt"

" Tại sao? Trước đây em điều đến đó"

" Trước khác giờ khác"

" Ây yo, Vương tổng à anh làm ơn cho em đi được không, anh cũng phải để em cho chút tự do chứ?"

"..."

Không nói gì trực tiếp thả cậu vào xe mà chạy đi, còn Trác Thành thì đứng đó không nói gì được, chào cũng không chào lại mà còn thẳng thừng kéo người đi, chuyện này là sao?

Trên xe, Tiêu Chiến cứ bực tức, cái gì mà tới quyền tự do cũng bị quyết định, đến đi chơi cũng không cho, ba cậu còn không ngăn cản đến nổi này, vậy mà Vương Nhất Bác lại ... Aaaaa tức chết cậu rồi.

Đang trong tâm trạng bực bội thì cậu bất chợt nhìn sang kính chiếu hậu có một chiếc xe đang đuổi theo, càng một gần, bỏ qua một bên cậu lay Vương Nhất Bác bảo có sự bất thường, anh cũng quan sát nãy giờ cứ thấy chiếc xa đã bám sát như muốn gây sự và đúng là như vậy, tốc độ của chiếc xe đúng nhanh phút chốc đã chặn được đầu xe của anh, bọn trong xe hùng hổ đi xuống trên tay còn cầm theo cả vũ khí.