Chuẩn bị một lát lâu thì Tiêu Chiến và Trác Thành cũng rời khỏi, hai chiếc xe lăn bánh đến quán bar , quán ở đây giờ mở cũng khá sớm, chỉ cần trời vừa xế chiều thì đã hoạt động.
Hôm nay hai người đến rất sớm, sớm đến nổi bước vào chỉ thấy toàn phục vụ, họ cũng không ngần ngại mà đến tìm một vị trí để ngồi, như thường lệ quản lí sẽ ra chào rồi cho người đến phục vụ, huống chi cậu và Trác Thành là khách quen, tránh việc tiếp đãi không chu đáo thì không nên, mà lại còn một vấn đề nữa là Tiêu Chiến lẫn Trác Thành điều là những kẻ có địa vị không thể đắc tội được.
" Chào Tiêu thiếu gia, Uông thiếu gia, hôm nay hai cậu đến sớm nhỉ?" quản lí lại xác gần họ niềm nở cúi chào
" Đến chào hàng giùm quán anh đấy !" Uông Trác Thành cười cười đáp
" Vậy thì hân hạnh cho quán tôi rồi, hai ngài dùng gì ạ !"
" Như cũ"
" Đợi lát sẽ đến ngay" đáp lại hai người rồi rời đi.
Tiếng nhạc càng một lớn, khách đến ngày một nhiều, trên sàn những cô gái, có đôi chân dài miên man, vòng eo nóng bỏng đầy sức quyến rũ đang uốn éo, gợi cảm theo những vũ điệu sập sình, nơi đây đầy đủ tất cả những loại người, nhưng đa số toàn bộ đều có máu mặt trong xã hội, Tiêu Chiến tuy thuộc dạng thích ăn chơi hay đến nơi này chọn làm thú vui, nhưng cậu đối với mấy cái việc tiếp cận các cô gái lộng lẫy khiêu gợi ấy thì cậu không cần, cả nói lời chào làm quen với các đại thiếu gia, kiều nữ thuê cát thì càng không cần, cậu chỉ thích ngồi trò chuyện, lâu lâu lại len lỏi thả hồn theo âm thanh ấy.
Không lâu có một vài người thân mặc áo vest chỉnh tề, tuy nhìn vậy nhưng có lẽ là những tên ăn chơi thứ thiệt, tiến đến gần cậu và Trác Thành cất giọng nói đầy kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
" Tiêu thiếu gia đúng là nhàn rỗi, lúc nào cũng đến những nơi này mua vui !"
Hắn tên là Bạch Thần là con trai của tập đoàn Bạch thị, thích ăn chơi hay kiếm chuyện với người khác, luôn coi mình mạnh hơn ai hết, những người bị hắn đánh bại thì phải làm thuộc hạ dưới trướng hắn.
Uông Trác Thành có vẻ hơi phản ứng, nhìn qua cậu ý bảo cậu hãy nói gì đó, nhưng chỉ đáp lại là im lặng, cậu chỉ nhếch mép cười nhẹ một cái mà không nói dù một chữ, đáng ra Uông Trác Thành thầm nghĩ với tính cách của cậu thì sẽ nói cho bọn chúng cứng họng thì thôinhưng anh đã sai. Thở dài một cái, đôi lúc không hiểu cái tên trước mặt đang bày trò gì đây.
Bọn chúng thấy hành động của Tiêu Chiến thì không vừa mắt liền đập bàn một cái rất lớn, tiếng động lớn đến nổi mọi người xung quanh giật cả mình mà nhìn hướng về họ.
Tiêu Chiến vẫn không biểu cảm, lúc này chỉ ngước nhìn cái tên mới làm hành động đó, cầm ly rượu trên tay hất vào mặt hắn đến ai cũng trố mắt bất ngờ, nhất là Uông Trác Thành.
Tên đó bị cậu sỉ nhục thì vô cùng tức giận ra hiệu người đến đánh cậu, Uông Trác Thành bị một phen hoảng hồn đến nổi chân không cử động nổi, anh ghé sát tai Tiêu Chiến thủ thỉ nói.
" Cậu gây họa rồi, tìm cách chạy thôi còn ngồi đây" giọng nói có phần hơi run
" Đợi xem màn hay đi" cậu đáp lại bằng một câu xanh rờn mà người nọ khó có tin được
Đám người đó có khoảng gần chục tên tiến về hướng cậu ngày một gần, Bạch Thần đứng đó ra lệnh "đánh" thế là cả tá người xông lại. Lại nói đến Tiêu Chiến, cậu tuy bề ngoài nói nhiều, lóc tróc, ranh ma nhưng đυ.ng đến cậu thì coi như họ xui rồi, Tiêu Chiến lúc nhỏ rất thích rèn luyện thể lực nên đã học võ từ năm 8 tuổi, đến bây giờ kể cả ba cậu còn không biết cậu có cái môn này nữa.
Không bao lâu bọn chúng đã bị cậu hạ hết, nói cũng không phải là quá đáng bọn người mà Bạch Thần bảo xong đến đánh toàn là những kẻ không đâu, chẳng có một chút gì gọi là lực đạo cả, Tiêu Chiến chỉ cần quơ đại vài cước thì bọn chúng đã nằm lăn ra đất mà ôm đau rồi.
" Thật chán, tôi cứ tưởng người của Bạch thiếu gia đây là người tài, ai ngờ lại làm tôi quá thất vọng"
Uông Trác Thành nãy giờ đứng đó há hốc mồm, trố mắt nhìn thằng bạn mà càng ngạc nhiên liền đi đến gần hỏi.
" Cậu học đâu ra cái trò bạo lực này vậy?"
" Bí mật thì không thể bật mí"
" Khốn kiếp, tao không ngờ mày lại giỏi vậy, chuyện hôm nay tao sẽ ghi nhớ" Bạch Thần tức đến nghiến từng chữ mà chỉ tay vào mặt cậu, nói sau đó kêu người rời đi.
Nói xong cả đám rời đi, ở đằng phía xa có một người nãy giờ đang chú ý đến Tiêu Chiến, mà cậu không hề hay biết.
Tính ra thì chầu rượu hôm nay người trả tiền là Tiêu Chiến, nhưng khi đưa tấm thẻ cho nhân viên quẹt thì thôi rồi cậu muốn trốn mà không có chỗ để chui, đó là bị cắt thẻ rồi còn đâu.
" Thẻ bị đóng băng rồi, ba to tàn nhẫn vậy sao?" cậu cầm chiếc thẻ trên tay rồi gục mặt vào vai Trác Thành mà ủy khuất
" Hmm... tớ đã nói rồi, phải lúc đầu cậu ngoan ngoãn về chịu tội, thì đâu ra nông nổi mất mặt như vậy, đường đường là Tiêu thiếu gia mà đưa thẻ ra lại không có nổi một đồng, còn nữa nếu cậu nhịn một chút hôm nay không đến đây, thì cũng không bị mấy tên phiền phức lúc nãy gây chuyện"
" Sao cậu cứ lãi nhãi quài vậy, vậy sao đi theo tớ, còn có đứa nào khi nãy sợ xanh cả mặt mày, hứ...lão tử đây không dễ bị ức hϊếp như vậy đâu nha !"
" Tớ...không nói nữa, nói cũng không lại cái miệng ba hoa của cậu"
" Chịu thua rồi thì trả tiền, đi về"
" Dạ, ông nội..."
Sau cuộc đấu võ mồm thì hai người cũng ra về, cũng gần 11 giờ khuya Tiêu Chiến cứ chạy xe từ từ không gấp, gấp để làm chi trong thời gian này cậu phải suy nghĩ ra câu gì đó để đối phó mới được.