Thư Ký Tiêu – Đừng Có Mà Nghịch

Chương 2: Hậm hực

Tiêu Chiến sau khi về khỏi thì chạy thẳng đến nhà Trác Thành, lòng thì bực dọc khó chịu, ngày đầu tiên đến công ty làm mà đã bị tên đó làm cho tức chết

" Hứ ! Lão tử đây chẳng thèm làm việc với ngươi, đúng là cái tên lạnh nhắc, khó gần, khó tiếp xúc, đánh ghét quá điiii" cậu cứ hậm hực mà chửi rủa trong miệng, một mực phóng xe đi.

Vương Nhất Bác cũng chẳng tốt đẹp gì mấy, trước giờ chưa có ai dám đối đầu với anh như vậy, ai cũng phải nể 8-9 phần, vậy mà mới hôm nay lại bị một kẻ nhỏ tuổi hơn mình làm cho tức giận thật là chẳng đáng chút nào. Ngồi xem giấy tờ một lát lâu không thể nào tập trung được

" Ta nhất định sẽ không bỏ qua chuyện lần này đâuuuu" rồi lấy điện thoại bấm một dãy số.

Không đầy 20 phút Tiêu Chiến đã đứng ngay trước cửa nhà của Uông Trác Thành, cậu bấm chuông thiếu điều muốn hư cái chuông nhà người ta luôn vậy.

" Ông đây đang ngủ ngon, sáng sớm tên chết tiệt nào phá giấc ngủ của ông vậy hả?"

Uông Trác Thành từ trong nhà, mắt thì vẫn còn say ngủ, đầu tóc thì rối bù, quần áo thì loạng choạng chẳng đâu ra đâu, nhìn khá kì quái lê la từng bước triển trệ đi ra.

" Ai vậy hả? Có biết làm phiền người khác lắm không?"

" Cậu nói ai vậy?" Tiêu Chiến đứng dựa tường, hai tay khoanh lại đưa mắt nhìn Uông Trác Thành.

Uông Trác Thành nghe giọng nói có vẻ quen thuộc, nói chung là đoán được là thằng bạn trời đánh của mình, tức thì liền mở to đôi mắt hốt hoảng.

" Tiêu Chiến! Sao cậu lại đến đây? Không phải hôm nay cậu đi làm sao?"

" Cậu có cho tớ vào nhà không thì bảo?"

" Ừm, vào đi"

Vào trong cậu nằm ườn ra sofa mà than thở, nhất thời tự động bật ngồi dậy mà quăng những thứ đồ trên sofa mà vứt lung tung, quăng đến khi không còn gì quăng nữa thì mới đừng lại. Uông Trác Thành đứng đó lắc đầu mà không nói gì, bởi cậu khá hiểu tính cách của Tiêu Chiến, nếu không có chuyện gì thì không đến đây chút giận như vậy.

" Xong chưa?" Uông Trác Thành uể oải nói

" Chưa, làm sao có thể xong được" Tiêu Chiến hai tay dọng dọng lên mặt sofa mà nhăn nhó

" Hmm...tớ nói, cũng mai nhà tớ không để bình trà hay tách trên bàn, nếu không lại tốn kém"

"..."

" Có chuyện gì với cậu vậy? Mới có ngày đầu đi làm thì đã làm cậu ra nông nổi vậy rồi à, tối hôm qua có đứa nào thẳng miệng nói với tớ là không có gì làm khó được, bây giờ cậu coi cậu kìa ! Tức đến điên luôn rồi, haha"

" Cậu có im đi không?"

" Im thì im. Làm gì dữ quá vậy, chuyện gì nói?"

" Cậu có biết tớ vào công ty nào làm không?"

" Hể, chẳng phải công của baba cậu sao? Hay là làm gì sai rồi bị tống cổ khỏi công ty rồi?"

" Phải được vậy thì tớ không nói, đằng này ba tớ lại đưa vào công ty của Vương Nhất Bác làm" cậu vừa nói vừa có chút giận, nhưng mà giận theo kiểu rất đáng yêu nha

" What? Tớ không nghe lầm chứ?"

" Không lầm"

" Theo tớ được biết, cậu với cái tên đấy như lửa với nước vậy, nếu làm chung chẳng khác nào xảy ra chiến tranh"

" Tớ mới vào thì đã bị đuổi  ra rồi đây này !"

" Rồi cậu định sao đây, lỡ anh ta điện thoại mách ba cậu thì không hay"

" Hơ, lớn đầu rồi còn chơi cái trò trẻ con đó à?"

" Tỷ lệ 99,9% đấy !"

" Thì sao nào, tớ chính là không thèm để ý tới"

" Cậu có chắc là không để ý tới không "thẻ" " Uông Trác Thành nhấn mạnh chữ "thẻ" rồi trơ mắt nhìn cậu

" Hắn dám... Lão đây sẽ cho hắn biết tay"

" Tiêu Chiến ơi là Tiêu Chiến, nếu một ngày không có tiền thì cậu sẽ làm sao, đừng nói đeo theo tớ ăn bám nha !"

" Cậu có phải bạn tớ không?"

" Phải"

" Thì đúng rồi! Bạn bè gặp nạn, cậu phải giúp chứ"

" Rồi cậu định để tấm thân cậu ở đây luôn à?"

" Từ từ rồi tính, tớ đi ngủ đây! Sáng sớm mất hơi sức quá đi"

" Được đi ngủ".

Bỏ qua tất cả, Tiêu Chiến và Uông Trác Thành bước lên lầu ngủ, vì là bạn thân từ nhỏ nên mỗi lần Tiêu Chiến đến nhà Trác Thành rất ư điều tự nhiên.

Vương Nhất Bác ở bên này suy nghĩ, miệng bỗng nhếch mép cười nhạo, thì ra anh đúng là chơi cái trò mét phụ huynh thật, lòng nghĩ chắc sẽ vui lắm đây vì anh biết ba của Tiêu Chiến mới là chướng ngại lớn đối với cậu, đáng ra anh định tự mình ra tay, nhưng như vậy có lẽ quá dễ dãi với một người bướng bỉnh như Tiêu Chiến, cho nên trước tiên nên dùng ba cậu để áp đặt con người đó và nói đúng hơn bắt cậu một ngày nào đó phải đến đây năn nỉ anh.

15 giờ chiều hai cậu lười vẫn còn ngủ ngon lành, bỗng tiếng chuông điện thoại của Tiêu Chiến vang lên inh ỏi làm cả hai khẽ cử động, Tiêu Chiến quơ quơ tay tắt điện thoại rồi ôm thú nhồi bông ngủ tiếp, tiếng chuông lại reo lên nữa cậu vẫn không bắt máy, Uông Trác Thành bực tức mà lay lay người bên cạnh.

" Nè, nghe giùm tớ cái đi, phiền chết mất đi được !"

Tiêu Chiến nhăn nhăn mặt, tay lấy chiếc điện thoại nhưng mắt vẫn còn nhắm.

" Alo...ai...vậy? Rất phiền có biết không?"

Đầu giây bên kia không biết nói gì mà làm cậu nhanh chóng ngồi dậy, mắt còn lập tức mở ra, miệng phát ra một từ "BA". Trác Thành bị cậu nói lớn cho giật mình nên cũng lòm còm ngồi dậy theo, Tiêu Chiến nghe xong cuộc điện thoại đó thì lại điên lên, miệng thì nghiến ngấu từng chữ " Vương.. Nhất... Bác".

" Tớ nói không sai chứ?" Uông Trác Thành ngồi cạnh nói

" Tức chết tớ rồi, cái đồ trẻ con"

" Tơd cũng không ngờ tên đó lại dùng cái trò con nít này ! Haha, mà cái trò này trúng ngay điểm yếu của cậu rồi còn gì"

" Cậu có thôi đi không, đã vậy thì..."

" Nè, cậu định giở trò gì nữa đây?"

" Đi thay đồ đi chơi chứ làm gì"

" Hả? Cậu còn tâm trạng để đi chơi?"

" Tâm trạng hay không tớ không cần biết, chỉ sợ tớ không tận dụng cơ hội, thì từ đây về sau không còn nữa, cậu qua nhà mà hốt xác tớ nghe chưa?"

" Cậu làm gì căng vậy? Tớ sẽ buồn khi không có thằng bạn như cậu đấy !"

" Hmm, cậu cũng biết tính ba tớ rồi đó, đυ.ng đến mấy chuyện như vậy tớ khó mà toàn thây, nhưng mà nếu như tớ còn có thể, nhất định phải tìm cái tên Vương Nhất Bác tính sổ" cậu vừa nói vừa giơ tay lên tạo thành nắm đấm.

Uông Trác Thành ngồi cạnh chỉ biết cười nhẹ mà lắc đầu.