Âm Phủ Thần Thám

Chương 47: Ꮆiết người trong phòng kín

Liêu tổ trưởng giới thiệu tiếp đến tên cảnh sát nam kia: "Hắn là Bạch Nhất Đao, là con của cục trưởng Bạch..."

Bạch Nhất Đao cau mày nói: "Lão Liêu, giới thiệu tôi thì giới thiệu tôi, nhắc tới cha tôi làm gì? Bình thường trong mắt ông tôi chỉ là dạng con ông cháu cha sao?"

Liêu tổ trưởng cười cười: "Không có, không có, ta chỉ thuận miệng nói vậy thôi."

Bạch Nhất Đao nhìn tôi từ trên xuống dưới, cười khẩy: "Giám Đốc sở phái tới một cố vấn đặc biệt, còn trẻ quá, lần đầu gặp gỡ." Vừa nói vừa đưa tay ra.

Theo bản năng, tôi đưa tay ra bắt, lại bị Nhất Đao nắm một cái, trong lúc bất chợt nhận ra mình bị lừa.

Bạch Nhất Đao ra sức nắm rất chặt, khí lực kinh người, thiếu chút thì bóp vỡ cả xương bàn tay của tôi. Tôi phải cố hết sức mới rút được tay ra, sắc mặt vô cùng khó coi.

Thấy một màn này, La Vi Vi cười phì một tiếng đắc ý, Liêu tổ trưởng nhăn mặt nói: "Nhất Đao, sao lại đùa ác ý như vậy?"

"Thử lực tay của Tống cố vấn chút thôi, đắc tội rồi." Bạch Nhất Đao cười híp mắt, hoàn toàn không tỏ ra hối lỗi.

Thâm tâm tôi tức giận, không khỏi âm thầm cắn răng, nghĩ: "Tiểu tử, cứ chờ đấy."

Liêu tổ trưởng giảng hòa: "Mấy vị vào ngồi đi. Nếu mọi người đã đông đủ, ta sẽ giới thiệu sơ lược về vụ án. Nào, pha mấy ly cà phê tới đây."

Chúng tôi ngồi xuống cáu bàn tròn bên cạnh, những cảnh sát khác đều nhìn chúng tôi với ánh mắt coi thường, nhất là Bạch Nhất Đao cứ kề tai La Vi Vi nói thầm, thỉnh thoảng lại liếc về phía tôi, đại khái là đang nói xấu gì đó.

"Mẹ, thật là không coi ai ra gì, cứ đợi xem ta có cho tiểu tử kia một bài học không." Hoàng Tiểu Đào nhỏ giọng nói: "Tống Dương, tay anh không sao chứ?"

"Không sao, tay tôi đâu có dễ hỏng như vậy." Ngoài miệng thì cứng thế, chứ bên dưới tôi vẫn đang vuốt vuốt bàn tay bị đau.

Vương Đại Lý liêc La Vi Vi một cái, chán ghét nói: "Bỏ, không để ai trong mắt, trông thì đẹp mắt như vậy, nhưng chẳng bằng một góc Tiểu Đào tỷ tỷ bình dị gần gũi."

Hoàng Tiểu Đào nói: "Đừng so sánh ta với loại con gái như ả."

"Đúng đúng, ngay cả xách giày cho tỷ tỷ cũng không xứng." Vương Đại Ký gật đầu lia lịa.

Liêu tổ trưởng bảo người kéo rèm cửa xuống, bật máy chiếu bắt đầu phân tích vụ án. Trang bị của cảnh sát hình sự thành phố Võ Khúc thật tốt, giám đốc Trình cũng đi lên từ đây, có thể coi đây là nhà mẹ để của ông ta, khó trách được ưu đãi đặc biệt.

Nạn nhân lần này là một nhà ba người, hai vợ chồng mà người mẹ chồng. Người chồng là một thương nhân phân phối, thường ngày rất hiếu thuận với mẹ. Người mẹ đã 80 tuổi, chân bị tật, phải ngồi xe lăn. Hai vợ chồng cũng chung sống rất hòa thuận, đừng nói tới đánh nhau, cho dù là cãi nhau thì trước giờ cũng chưa hề có. Cả hai có một con gái chung, mười hai tuổi đang đi học ở bên ngoài cho nên tránh được kiếp nạn.

Cả nhà ở trong một căn nhà cũ, buổi tối ba ngày trước, hàng xóm nhà hắn nghe thấy tiếng cãi nhau kịch liệt, sau đó là âm thanh đập phá đồ đạc.

Người hàng xóm này là bạn già của bà mẹ, định qua khuyên ngăn vài câu, nhưng gõ cửa một hồi mà chẳng ai ra mở. Bất chợt đột nhiên nhìn thấy bà mẹ ngồi xe lăn ngã từ cửa sổ lầu hai xuống đất, chết tại chỗ. Trên người dính đầy mảnh thủy tinh, hai hốc mắt còn bị cắm một đôi đũa đỏ chót.

Người hàng xóm ý thức được sự việc nghiêm trọng, vội kêu bảo vệ tới phá cửa, mọi người xông vào, phát hiện trong phòng toàn là máu tươi, cứ như là nhuộm đỏ cả căn phòng. Đây là nguyên văn hàng xóm kể lại.

Người vợ nằm trên sàn nhà, cả người bê bết máu, bị chém đến nát bấy không còn hình người. Da mặt bị rách toạc từ trên xuống chỉ còn dính lại chút da trên cổ, bên cạnh là một con dao chặt thịt.

Người chồng còn thê thảm hơn, đầu một nơi thân một nẻo. Đầu hắn rơi vào bồn rửa mặt, hai mắt trợn trừng, máu chảy đầy trong bồn, tràn cả ra ngoài.

Cũng giống như vụ án ba tháng trước, vụ này xảy ra cũng hoàn toàn là trạng thái đóng kín, không thể có người xông vào từ bên ngoài. Bước đầu cảnh sát kết luận hai vợ chồng thần trí thất thường, người vợ đâm đôi đũa vào mắt mẹ chồng, đẩy bà từ cửa sổ xuống, sau đó hai vợ chồng cầm dao chém lẫn nhau. Người chồng cho rằng vợ mình đã chết, đi vào toilet định rửa vết thương, thì bị vợ từ phía sau đột nhiên đánh len, một dao chặt đứt đầu, sau đó người vợ cũng vì mất máu quá nhiều, đi được mấy bước thì ngã ra đất, bỏ mạng.

Tổ chuyên án gọi bảo vệ khu, nhất là người hàng xóm phát hiện vụ việc tới để lấy lời khai, không phát hiện có gù khả nghi.

Người của tổ kỹ thuật cũng làm hóa nghiệm đồ ăn của ba người hôm đó, không có gì bất thường.

Cho tới giờ, vụ án vẫn đang đấu tranh, không hề có tiến triển. Sau nghi nghe xong, tôi hỏi: "Vì sao lại đoán được thứ tự người chết?"

La Vi Vi lạnh lùng gác chân lên, nói: "Là ta đoán được, cái này còn không rõ ràng? Người chồng bình thường rất hiếu kính với mẹ, không thể có chuyện hắn cầm đũa đâm mẹ mình. Hơn nữa trên đũa còn có vân tay của người vợ. Còn nữa, người chồng chắc chắn sẽ không gϊếŧ vợ mình sau đó tự chặt đầu mình được. Điểm này cũng không đoán được mà đòi làm cố vấn?" Vừa nói, cô ta vừa nhếch môi cười.

Liêu tổ trưởng hỏi: "Tống cố vấn có phát hiện gì không?"

"Liêu tổ trưởng, cứ gọi tôi Tống Dương là được. Tôi cảm thấy cần phải lật lại vụ án từ đầu, các người đi nhầm hướng rồi." Tôi nói.

"Càn rỡ!" La Vi Vi vỗ bàn một cái: "Ta làm bác sĩ pháp y cũng năm sáu năm nay rồi, chẳng nhẽ còn phạm phải lỗi sơ đẳng? Hừ, để ta chờ xem vị Tống đại thần thám này có đúng là có thể khiến người chết mở miệng hay không."

"Đương nhiên có thể, tôi sẽ làm cho cô thấy." Tôi chẳng hề lép vế nói. Những cảnh sát khác ngồi xem náo nhiệt, ánh mắt thậm chí còn mang theo ý chế nhạo.

Chính sở vị cường long bất áp địa đầu xà (nguyên văn - rồng dù mạnh, xuống đất cũng không ép được rắn), con người và động vật đều có ý thức lãnh thổ, từ lúc bước chân vào phòng tôi đã có cảm giác những cảnh sát này không hề hoang nghênh mấy hòa thượng ngoại lai như chúng tôi.

Tôi lại hỏi: "Đã giải phẫu thi thể chưa?"

"Chưa." La Vi Vi kéo dài giọng điệu, lười nhác nói: "Đang chuẩn bị giải phẫu thì giám đốc Trình đột nhiên gọi điện tới, bảo ta không được động vào thi thể, để ông ấy phái cố vấn đặc biệt đến."

Hoàng Tiểu Đào hỏi: "Con gái nạn nhân có biết chuyện không?"

Liêu tổ trưởng lắc đầu: "Người thân trong nhà đều nói dối nó, nên nó vẫn ở bên ngoài đọc sách, căn bản không hay biết. Đứa nhỏ này cũng thật đáng thương, đùng cái mất đi cả cha lẫn mẹ."

Liêu tổ trưởng thở dài thườn thượt, xem tuổi tác của ông ấy chắc cũng có con cái, ít nhiều đồng cảm.

Hoàng Tiểu Đào hỏi tiếp: "Quan hệ xã hội của nạn nhân ra sao, có kẻ thù nào không?"

"Đã điều tra rồi, không có gì đáng chú ý. Khẩu cung chi tiết đợi một lát ta cầm qua cho các ngươi xem." Tổ trưởng Liêu trả lời.

Chúng tôi không có gì muốn hỏi thêm, Liêu tổ trưởng tuyên bố kết thúc cuộc họp, đội của chúng tôi cứ dựa vào phương pháp của mình mà điều tra, những người khác chỉ hỗ trợ. Ông ta cười nói: "Bắt đầu từ bây giờ, tổ trưởng ta đây coi như là nhường ghế, bản án toàn quyền giao cho Hoàng cảnh đốc xử lý."

"Hoàng cảnh đốc?" Vương Đại Lý kinh ngạc nhìn qua Tiểu Đào: "Tỷ không phải là cảnh ty sao?"

Hoàng Tiểu Đào đắc ý ưỡn ngực nói: "Liên tiếp phá hai vụ án lớn, ta đã được thăng lên làm tam cấp cảnh đốc, dĩ nhiên công văn chính thức đã được phê duyệt." Nói xong vỗ vai tôi cười cười: "Tống đại thần, tiếp tục phò tá tôi thăng mấy cấp nữa đi."

"Thắp hương nhiều hơn, tri ân nhiều hơn, thành tâm ắt linh nghiệm." Tôi phối hợp cười.

"Không thành vấn đề, trưa nay tôi mời mọi người tới nhà hàng nổi tiếng nhất Võ Khúc, ăn vịt quay." Hoàng Tiểu Đào nói.

Cảnh ty thăng lên cảnh đốc, chỉ là một cấp, nhưng nghe qua có uy phong hơn nhiều. Hồi đó ông tôi chỉ dùng thời gian mấy năm mà đưa một Tôn Lão Hổ từ cảnh sát bình thường lên tới cục trưởng, xem ra cũng không phải là điều không thể.

Trong lúc bất chợt, tôi bỗng nảy sinh một dã tâm, sao không lên kế hoạch bồi dưỡng để Tiểu Đào từng bước leo lên tới cảnh giám (thanh tra), như vậy ít nhất chức vụ cũng phải cấp sư đoàn. Sau này rảnh rỗi, cùng cảnh giám đi ra ngoài ăn một bữa cơm, uống chén trà có phải là nở mày nở mặt không!